Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 472: Vong linh.. (1)




Lấy thân phận của Viên Thiên Trì để tiến vào hoàng cung đối với ta mà nói vẫn không phải là chuyện mới mẻ gì, đi vào hoàng cung liền cảm thấy bầu không khí hôm nay đặc biệt nặng nề, mặc dù là bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ nhưng trong lòng cứ cảm thấy có một loại áp lực nói không nên lời.

Mỗi bước chân của Viên Thiên Trì đều trấn định mà vững tin, hắn hẳn là đã mất một phen khổ công để mô phỏng theo các mặt của ta, bằng không thì cùng sẽ không giả trang đến nông nỗi khiến cho người khác thật giả khó phân biệt như vậy.

Chúng ta đi tới Cần Chính điện, Đa Long mỉm cười nói:

“Xin Viên tiên sinh chờ ở bên ngoài trước, bệ hạ chỉ cho phép thái tử đi vào trước.”

Ta gật đầu, nhìn qua Viên Thiên Trì một cái thật sâu, trong lòng buồn bã một trận, chỉ cần hắn bước vào trong cửa cung này thì có nghĩa là đã dữ nhiều lành ít.

Khóe môi Viên Thiên Trì vẫn hiện lên một nụ cười thản nhiên, hắn sửa lại Tử Kim Quan trên đỉnh đầu và chậm rãi đi vào trong Cần Chính điện.

Nhìn cửa cung chậm rãi đóng lại phía sau Viên Thiên Trì, nội tâm ta bắt đầu không ngừng trầm xuống.

Đa Long vẫn chưa đi theo Viên Thiên Trì vào trong, cười tủm tỉm nhìn ta nói:

“Hoàng thượng cùng thái tử không biết sẽ phải nói chuyên đến khi nào, mời Viên tiên sinh đến Tiềm Không các dùng trà trước.”

Ta gật đầu, đi cùng Đa Long về hướng Tiềm Không các ở phía trái cần Chính điện, Tiềm Không các là nơi Hâm Đức Hoàng thường ngày ở đó tụng kinh, bình thường Viên Thiên Trì vẫn được Hâm Đức Hoàng tiếp kiến ở chỗ này.

Mấy năm gần đây mặc dù ta đã nhiều lần trở về Khang đô nhưng vẫn không có cơ hội đi vào Tiềm Không các, thứ nhất là ta sẽ quấy rối thanh tĩnh của Hâm Đức Hoàng, thứ hai từ trước đến nay ta không có hứng thú đối với việc cầu tiên học đạo.

Khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Cần vương Long Dận Lễ không ngờ cũng đang chờ ở đây, đây là chuyên mà ta không hề dự tính trước, lại không biết Hâm Đức Hoàng gọi hắn ta tới đây để làm gì?

Trước mặt Cần vương đang bày một ván cờ tàn, hắn cau mày, hiển nhiên đã hãm sâu vào trong bàn cờ, ngay cả ta đi tới bên cạnh mà cùng không cảm thấy được.

Ta nhìn vào ván cờ, trong lòng không khỏi ngẩn ra, cờ trắng chiếm hết ưu thế, cờ đen nhất định thất bại, nhưng không biết cần vương đối mặt với bàn cờ đã định trước thắng thua này để làm gì?

Cần vương thở dài, lúc này mới nhìn thấy ta, giọng buồn bã nói:

“Ta xem ván cờ này đã một ngày một đêm rồi nhưng vẫn chưa có nhìn ra kẽ hở trong đó.”

Ở trong chư vị hoàng tử Cần vương có kỳ nghệ khá cao siêu, luôn luôn tự xưng là đệ nhất cao thủ tại Khang đô.

Ta không biết rốt cuộc là hắn đã gặp phải vấn đề khó giải quyết gì, khàn giọng nói:

“Cờ đen đã định trước là thất bại, đây rõ ràng là một cờ chết, trong thiên hạ không có người có thể giải được!”

Thân thể Cần vương đột nhiên rung lên, hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong hai mắt đầy tơ máu.

Ta còn tưởng là giọng nói của mình đã để lộ ra kẻ hở, nội tâm kinh hoảng không ngớt, hối hận không nên lỗ mãng mở miệng nói.

Cần vương nói:

“Viên tiên sinh quả nhiên là thế ngoại cao nhân, một câu đã đánh thức được bản vương!”

Ánh mắt của hắn lại trở về bàn cờ, cười thảm thương:

“Cờ chết! Cờ chết! Cuối cùng ta đã hiểu cái chân ý phụ hoàng bảo ta ngồi ở chỗ này xem ván cờ tàn cục để làm gì rồi.”

Lúc này ta mới biết hắn cũng không có nhìn thấu thân phận của ta, cùng cảm thấy an lòng hơn.

Cần vương cười khổ nói:

“Phụ hoàng đã quá lo lắng rồi, đã trải qua nhiều chuyện như vậy ta đối với ngôi vị hoàng đế từ lâu đã không còn bất cứ hy vọng xa vời gì, nếu đã là cờ chết thì ta sao lại vọng tưởng có thể lật ngược được đây?”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Những lời này của ngươi chỉ sợ là đang nói cho ta nghe thôi, lấy tính tình của Cần vương bảo hắn buông tha giang sơn của đại Khang thì hắn sao lại cam tâm tình nguyện?”

Tuy nhiên Cần vương khẳng định không biết, Hâm Đức Hoàng sở dĩ bảo hắn xem thế cờ tàn cục này cùng không phải bảo hắn bỏ đi cái tâm cùng Long Dận Không ta tranh vị mà là bảo hắn bỏ đi ý nghĩ tranh chấp cùng Hưng vương Long Dận Thao thì đúng hơn.

Đa Long bưng lên cho chúng ta hai ly trà Long Tĩnh tốt nhất, lá trà mặc dù tốt nhưng ta lại không có tâm tình để mà thưởng thức, lúc này trong lòng có thể nói là cảm xúc phập phồng, không biết trong Cần Chính điện sẽ phát sinh chuyện thế nào đây.

Cần vương nói:

“Ta có một việc muốn thỉnh giáo tiên sinh!”

“Trên đời này rốt cuộc có chuyên trường sinh bất lão hay không?”

Ta thản nhiên cười nói:

“Bảy ngày sau, đan dược của ta đã gần luyện thành, đến lúc đó điện hạ sẽ rõ ràng.”

Cần vương than thở:

“Phụ hoàng quả nhiên là hồng phúc tề thiên, nếu thực sự có thể luyện thành đan dược trường sinh bất lão, giang sơn của đại Khang sẽ trọn đời nằm trong tay Long thị...”

Hắn không có biểu lộ ra bất cứ niềm vui sướng nào, ngược lại có vẻ đặc biệt buồn phiền, ta dám cam đoan, cừu hận trong lòng hắn đối với Hâm Đức Hoàng đã vượt qua cả ta rồi.

Nói xong câu đó, Cần vương đứng dậy.

Đa Long nói:

“Điện hạ không đợi hoàng thượng sao?”

Cần vương cười khổ lắc đầu, nói với giọng đầy thâm ý:

“Chờ tới khi nào? Xem ra trọn kiếp này ta cùng không đợi được...”

Hắn vung tay áo phất cho bàn cờ rối loạn, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đa Long nhìn bóng lưng của hắn nhịn không được thở dài:

“Cần vương điện hạ đã thay đổi rất nhiều!”

Ta mỉm cười nói:

“Thay đổi thì không chỉ có một mình điện hạ đâu?”

Trong khoảng thời gian này với ta mà nói, thật có thể nói là là sống một ngày bằng một năm, hai canh giờ sau mới có tiểu thái giám đi tới Tiềm Không các gọi ta đến Cần Chính điện diện thánh.

Ta mang theo nội tâm thấp thỏm bất an đi theo tiểu thái giám tới cần Chính điện. Tất cả từ lâu đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Hâm Đức Hoàng đang lẳng lặng ngồi ở trên long sàng, chỉ trong một đêm ngắn ngủi dường như lão ta đã già đi rất nhiều.

Sau khi ta đi vào cửa cung, hai tiểu thái giám thức thời lui ra ngoài.

Hâm Đức Hoàng chỉ vào một cái ghế tròn bằng gấm, nói:

“Ngồi đi!”

Ta cung kính ngồi xuống, nhân cơ hội nhìn chung quanh khắp nơi nhưng không có phát hiện bóng dáng của Viên Thiên Trì, lẽ nào lúc này hắn đã bị hại?

Hâm Đức Hoàng ho khan một tiếng nói:

“Hôm nay trẫm mới phát hiện, bản thân mình lại cô độc đến vậy, bên người ngay cả một người tri tâm để nói chuyên cũng không có.”

Ta cùng giả bộ ho khan hai tiếng, khàn giọng nói:

“Bệ hạ là vạn thừa chí tôn, chỉ cần ngài nguyện ý thì có người nào không muốn lắng nghe lời dạy bảo của ngài?”

Hâm Đức Hoàng ha ha cười một tiếng:

“Giọng của Viên tiên sinh bị làm sao thế?”

“Hôm qua bị chút phong hàn, cho nên...”


Ta lại ho khan hai tiếng.

Hâm Đức hoàng đế hình như cùng chưa nghi ngờ, thở dài nói:

“Bên người ta đơn giản là hai loại người, một loại người sợ ta, một loại người hận ta, cho dù là các hoàng nhi của ta cùng không ngoại lệ!”

Ta cung kính gật đầu.

Hâm Đức Hoàng nói:

“Các thần tử không có một người nào coi ta là bạn, các hoàng tử không có một người coi ta là người thân.”

Ta thấp giọng nói:

“Đến bây giờ bệ hạ vẫn chưa rõ ý nghĩa của quả nhân hay sao?”

Hâm Đức Hoàng cười khổ nói:

“Quả nhân, quả nhân... Viên tiên sinh nói đúng lắm, trầm chính là quả nhân cô đơn...”

Lão ngưng mắt nhìn ta:

“Viên tiên sinh, thuốc trường sinh bất lão rốt cuộc có thể luyện thành hay không? Trẫm đã không còn bao nhiêu năm tháng có thể sống trên đời này?”

Ta lặng lẽ không nói, suy cho cùng không biết Viên Thiên Trì trước đây đã lừa gạt Hâm Đức Hoàng thế nào.

Giọng điệu của Hâm Đức Hoàng trở nên vội vã:

“Ta còn có cơ hội trường sinh hay không?”

Ta chậm rãi gật đầu:

“Bệ hạ yên tâm, bảy ngày sau ngài sẽ có thể đạt được tâm nguyện.”

Hâm Đức hoàng đế cố sức lắc đầu, ngỡ ngàng tựa lưng ở trên ghế:

“Nếu như... Ta có thể trường sinh bất lão, nhìn từng người bên cạnh rồi cũng sẽ chết đi, sau cùng ta cũng sẽ trở thành một người cô đơn, ta sống rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa?”

Ta thở dài nói:

"Trường sinh có thể dễ dàng đạt được, nhưng đăng nhập tiên tịch cũng rất khó khăn, bệ hạ có thể dứt bỏ tất cả trước mắt hay sao? Những lời này là ta đang bịa chuyên, Hâm Đức Hoàng một lòng nghĩ trường sinh, lúc nào cùng mộng tưởng trở thành tiên nhân, ta đưa đến những gì lão thích thì lão nhất định sẽ không hoài nghi.

Hâm Đức Hoàng nói:

"Trẫm đã chán ghét thế giới này, chán ghét những dối trá trong cuộc sống, nếu có thể rời khỏi đây ta sẽ bất chấp dù phải trả giá mọi thứ..."

Có quỷ mới tin những lời kể lể nghe mà hùng hồn sôi sục của lão, nếu như lão có thể thực sự trường sinh như mong muốn thì có thể nào chịu buông tha quyền lực vô thượng trước mắt chứ.

Ta thăm dò nói:

"Hình như hôm nay tâm tình của bệ hạ rất nặng nề, có phải có tâm sự gì hay không?"

Hâm Đức Hoàng gật đầu, thanh âm trầm thấp nói:

"Dận Không tự sát rồi!"

"Cái gì?"

Ta giả vờ kinh hoảng nói.

Vành mắt Hâm Đức Hoàng không ngờ đã ươn ướt:

"Làm một hoàng đế cùng không có được tự do như một người bách tính áo vải, rất nhiều khi phải làm một số chuyên đi ngược lại với tâm nguyện của mình, Dận Không là đứa con trai ta thương yêu nhất, nhưng nó lại muốn phản bội ta, thiên hạ của đại Khang không thể loạn, vì bách tính, vì cơ nghiệp của tổ tông trẫm không thể không làm..."

Hai hàng lệ dọc theo khuôn mặt hốc hác của lão chảy xuống, đổi lại là người bên ngoài có lẽ đã bị lão làm cảm động rồi.

Nội tâm ta thầm mắng:

"Lão thất phu, lão quả nhiên dối trá vô sỉ tới cực điểm!"

Hâm Đức Hoàng nói:

"Trẫm trong lòng đau buồn cùng không dám biểu lộ trước mặt người khác, Dận Không mặc dù đã chết ta cùng không thể làm tang ma cho nó, trong thiên hạ còn có chuyện nào đáng buồn hơn chuyện này không đây?"

Hâm Đức Hoàng nói:

"Mấy năm nay, trẫm luôn vì đại Khang cúc cung tận tụy, dốc hết tâm huyết, mắt thấy đại Khang mỗi ngày trở nên cường thịnh hơn, trong lòng trầm đã vui sướng tới cực điểm, thế nhưng trăm triệu không có nghĩ đến, không ngờ Dận Không lại sinh ra ý nghĩ muốn hại trẫm, sớm có người báo cho ta biết nó ôm binh tự lập, nỗ lực muốn chia rẽ đại Khang, trong lòng ta mặc dù khó chịu nhưng cùng không đành lòng giáng tội cho nó, hôm nay tuyên nó vào cung chính là vì chuyện này, nhưng mà sau khi Dận Không bị ta vạch trần lại thẹn quá thành giận không ngờ muốn giết ta, may mà trẫm vì đề phòng nó hại ta nên đã chuẩn bị trước, nó thấy gian mưu bại lộ, không ngờ uống thuốc độc tự sát..."

Hâm Đức Hoàng giơ lên cánh tay, dùng ống tay áo lau đi nước mắt ở khóe mắt, công phu đóng kịch của lão quả nhiên nhất lưu.

Ta thầm than cho số phận của Viên Thiên Trì đồng thời cũng không khỏi cảm thấy bản thân mình may mắn.

Hâm Đức Hoàng nói:

"Trẫm nhớ kỹ ngươi đã nói với trẫm, ngươi có thể thao túng vong linh, ta gọi ngươi qua đây chính là muốn ngươi giúp ta siêu độ cho vong linh của Dận Không, làm cho nó trên trời có linh thiêng có thể được an nghỉ, mặt khác còn có chuyện quan trọng hơn trẫm muốn đích thân mang ngươi đi làm."

Ta cung kính nói:

"Bệ hạ yên tâm, Thiên Trì nhất định sẽ không phụ bệ hạ giao phó."

Ta thăm dò nói:

"Vì sao Bệ hạ không đem việc này truyền cho thiên hạ biết?"

Hâm Đức Hoàng thở dài nói:

"Trẫm vừa rồi đã nói qua, hiện tại bên người ta đã không còn ai có thể tin được."

Ta cố ý nói:

"Tả tướng quốc đối với bệ hạ trung thành và tận tâm..."

Hâm Đức Hoàng lắc đầu nói:

"Sự trung thành của hắn tất cả đều là ngụy giả vờ!"

Lão tức giận đấm mạnh vào long sàng một cái:

"Ngươi theo ta tới đây!"

Ta theo Hâm Đức Hoàng đi qua gian phòng phía sau Cần Chính điện, hai tiểu thái giám dìu Hâm Đức Hoàng đi tới trước cửa, Hâm Đức Hoàng thấp giọng nói:

"Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta cùng Viên tiên sinh có một số chuyện muốn nói riêng với nhau."

Hai tiểu thái giám cung kính đứng ở trước cửa.

Ta cùng Hâm Đức Hoàng đi vào tĩnh thất, bên trong phòng ánh sáng lờ mờ, một chùm sáng chiếu vào xuyên qua từ hai ô cửa sổ càng tăng thêm vài phần cô đơn cùng vắng vẻ.

Ở giữa gian phòng đặt một cái bàn thờ, phía trên thờ phụng một cái hũ chạm ngọc màu lam, phía trên khắc thêm một con rồng lượn vòng quanh, con rồng này nhìn qua cùng không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn kỳ mới phát hiện trên người con rồng này không hề có vảy, có tất cả sáu móng vuốt, hai cái móng trước ôm chặt lấy cái nắp hù, trên đỉnh đầu con rồng chỉ có một cái sừng. Ta đã từng ở trong [Hồng Hoang Chí Dị kinh] xem qua giới thiệu về nó, con rồng này tên gọi là Tỏa Trì, trong truyền thuyết chính là thần vật phụ trách trông giữ tiên nhân phàm giới trên thiên đình, nhưng không biết vì sao tại được điêu khắc trên cái hũ này?

Hơn nữa trên nắp hũ còn có hai tấm bùa giấy đậy kín, hiển nhiên là che lại vật phẩm ở bên trong hũ.

Không biết vì sao, tim kiềm chế không nổi bắt đầu tăng tốc đập loạn lên.

Hâm Đức Hoàng ngưng mắt nhìn cái hũ ngọc kia, trong hai mắt toát ra cừu hận thấu xương, hồi lâu mới nói:
"Ngươi vì sao luôn muốn đối nghịch cùng ta? Hơn hai mươi nay ngươi vì sao âm hồn không tiêu tán?"

Ta đã suy đoán được bên trong cái hũ ngọc này nhất định là đang cất tro cốt của cha ta, nội tâm kích động tới cực điểm, thế nhưng tại trước mặt Hâm Đức Hoàng ta cùng không dám có bất cứ biểu lộ gì.

Hâm Đức Hoàng nói:

"Viên tiên sinh, bên trong cái hũ này chính là tro cốt của con ta Long Dận Cơ, rất nhiều năm qua âm hồn của nó thủy chung vẫn luôn làm phiền ta."

Trong ánh mắt ta lộ ra vẻ hoang mang, trong lòng đã phẫn nộ tới cực điểm, Hâm Đức Hoàng không ngờ tuyệt tình đến nông nỗi đem tro cốt của cha ta bí mật cất dấu ở trong này, đồng thời sử dụng hai tấm bùa để khóa cái vong linh của ông, khiến cho phụ thân trọn đời không được siêu sinh.

Hâm Đức Hoàng nhẹ nhàng xoa hù tro cốt, nhẹ giọng nói:

"Cả đời này ta không lúc nào không đối mặt với những lời nói dối trá cùng sự phản bội, bên người ta vậy mà không có được một người bằng hữu chân chính..."

Trong hai mắt vẩn đục của lão hiện lên một tia bi thương, có lẽ những lời này cùng có thể tin được vài phần.

Hâm Đức Hoàng nói:

"Cho tới bây giờ ta cùng chưa từng nghĩ đến, hai đứa con của ta không ngờ trước sau đều phản bội ta, hơn nữa đều là sau khi được phong thái tử."

Trong lòng ta thầm mắng, cái lão vô liêm sỉ này đem toàn bộ tội nghiệt cùng trách nhiệm cùng đổ lên trên người khác, nhưng lại không nghĩ tới bản thân mình rốt cuộc là sắm vai nhân vật nào ở trong đó.

Ta thở dài nói:

"Quyền lực cùng địa vị, hai thứ này không biết đã làm thay đổi bản tính của bao nhiêu người!"

Hâm Đức Hoàng cùng không biết mục tiêu chân chính của những lời này là chỉ ai, hắn tán thành gật đầu nói:

"Nếu ta cũng không phải là thân đế vương, có thể các con của ta cùng sẽ hiếu kính ta, sẽ không giờ phút nào cùng dòm ngó đến ngôi vị hoàng đế của ta."

"Bệ hạ muốn ta làm cái gì?"

Ánh mắt của Hâm Đức Hoàng một lần nữa hướng về hũ tro cốt, thanh âm của lão trở nên kích động:

"Ta muốn ngươi giúp ta đuổi đi âm hồn của Dận Cơ, khiến nó vĩnh viễn rời khỏi đại Khang, rời khỏi hoàng cung này, khiến nó không ảnh hưởng đến thần dân của trẫm nữa, khiến nó đừng trở lại làm phiền trầm nữa!"

Khuôn mặt của Hâm Đức Hoàng tức giận đến đỏ bừng, bộ ngực phập phồng kịch liệt.

Ta thấp giọng nói:

"Thiên Trì có thể làm được chuyện này, tuy nhiên nếu như muốn thuận lợi hoàn thành tâm nguyện của bệ hạ thì cần phải leo lên đài cao làm phép..."

Hâm Đức Hoàng lớn tiếng nói:

"Trẫm không phải đã xây dựng một tòa Quan Tinh lâu cho ngươi còn gì, ở đó không phải là địa điểm thích hợp để làm phép hay sao?"

Ta gật đầu nói:

"Chuyện này sợ rằng còn phải làm phiền đến bệ hạ, chỉ có bệ hạ tương trợ mới có thể đuổi đi vong linh của thái tử được!"

Hâm Đức Hoàng nhíu mày, trong đôi mắt toát ra vẻ sợ hãi, ở sâu trong nội tâm của lão nhất định đối với vong linh của phụ thân và ta đã tồn tại sự sợ hài thật sâu.

Ta bịa chuyên:

"Hai thái tử đều là ngôi sao đế vương, chỉ bằng vào khả năng của Thiên Trì cho dù có thể gọi lại vong linh của họ nhưng cùng không đủ năng lực để đuổi đi hai người họ, bệ hạ chính là chân long thiên tử thiên mệnh sở quy, chỉ có bệ hạ cùng ta liên thủ mới có thể thuận lợi đuổi đi vong linh của họ."

Hâm Đức Hoàng nặng nề gật đầu, hình như rốt cuộc đã hạ quyết tâm.

Tiểu thái giám ngoài cửa thông báo:

"Bệ hạ, Tả tướng quốc đến đây cầu kiến!"

Hâm Đức Hoàng lạnh lùng nói:

"Nói trẫm thân thể không khỏe, lúc này không muốn thấy bất luận kẻ nào!"

Tiểu thái giám kia đáp ứng một tiếng, ngoài cửa lại tiếp tục yên tĩnh.

Hâm Đức Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói:

"Dận Cơ à Dận Cơ, trẫm thật sự là không rõ, ngươi đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Tả Trục Lưu tôn sùng ngươi như vậỵ."

Trong lúc vô ý lão đã nói ra những lời này đã làm cho nội tâm ta đột nhiên chấn động, lẽ nào Tả Trục Lưu chính là người trung thành luôn đi theo phụ thân ta?

Hâm Đức Hoàng thở dài nói:

"Nhi tử của ta muốn giết ta, đại thần ta tín nhiệm nhất lại muốn trù tính lật đổ chính quyền của ta, trẫm rốt cuộc đã phạm sai lầm gì lại rơi xuống nông nỗi bị cô lập hoàn toàn thế này?"

Trong lòng ta cảm xúc phập phồng, Tả Trục Lưu bất màn đối với đại Khang, muốn lật đổ chính quyền của Hâm Đức Hoàng, trong đó không ngờ có nguyên nhân là phụ thân ở bên trong, thế nhưng hiện tại hắn đã không phải chỉ đơn thuần là báo thù cho chủ cũ, tất cả hành động của hắn phần lớn đều mang tính chất công lợi, rốt cuộc là hắn muốn thay đổi hiện trạng mục nát của đại Khang hay là muốn đổi tên thay họ giang sơn của Long thị? Có lẽ khả năng phía sau chiếm phần lớn hơn.

Hâm Đức Hoàng nói:

"Trẫm muốn ngươi lập tức xua tan đi âm hồn của chúng!"

Ta gật đầu, tiến lên xé xuống hai tấm bùa che trên nắp hũ tro cốt.

Hâm Đức Hoàng ngạc nhiên nói:

"Ngươi làm cái gì?"

Ta mặt không đổi sắc nói:

"Bệ hạ có biết vì sao vong linh của thái tử thủy chung vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh ngài không? Chính là bởi vì ngài đã phong ấn vong linh tại nơi này, muốn đuổi hắn đi thì đầu tiên phải thả ra vong linh của hắn trước."

Hâm Đức Hoàng bán tín bán nghi gật đầu, ta thản nhiên cười nói:

"Mời bệ hạ theo ta leo lên Quan Tinh lâu, Thiên Trì lập tức có thể hoàn thành tâm nguyện của ngài!"

Quan Tinh lâu cao tổng cộng bảy tầng, ta cùng Hâm Đức Hoàng đi cùng với thị vệ của hoàng cung leo lên đến tầng bẩy của Quan Tinh lâu, sắc trời đột nhiên trở nên vô cùng ảm đạm, một cơn giông tố sắp sửa kéo đến.

Tối tăm cùng như bầu trời còn có sắc mặt của Hâm Đức Hoàng, lão đứng dựa vào lan can trông về toàn cảnh trong hoàng cung ở xa, trong đôi mắt toát ra vẻ quyến luyến không gì sánh được.

Sau khi ta tắm rửa xong thay một bộ trường bào màu trắng, mái tóc dài xõa đến bờ vai chưa có buộc lại. Lúc này gió đông càng lúc càng lớn làm thổi mái tóc của ta ra phía sau đầu, tay áo phất phơ nhìn cùng có một cảm giác tiên phong đạo cốt.

Thị vệ đã chuẩn bị sẵn lô đỉnh bằng đồng, bên trong đỉnh ánh lửa cháy hừng hực, ánh lên khuôn mặt không ngừng biến ảo của Hâm Đức Hoàng.

Ta ném hai tấm bùa lấy từ trong cần Chính điện vào trong lô đỉnh, bùa chú màu vàng dưới ngọn lửa nhanh chóng bị cháy thành đám tro tàn.

Ta bảo bọn thị vệ lui lại đến tầng sáu, trên tầng bẩy chỉ còn lại hai người ta cùng Hâm Đức Hoàng, lúc này mới cầm lấy mộc kiếm, trong miệng lẩm bẩm đọc, tay áo phất phơ làm ra bộ dạng đang làm phép.

Vẻ mặt của Hâm Đức Hoàng có vẻ vô cùng thành kính, hai mắt không ngờ nhắm lại.

Trong lòng ta mừng rỡ, lúc này không phát tín hiệu thì còn chờ khi nào, ta liền lặng lẽ ném một viên lôi hỏa đạn vào trong lô đỉnh, lại đặt vào mũi tên ánh sáng của Mặc thị đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhanh chóng châm nó cháy, sau đó một luồng sáng màu lục xuyên qua bầu trời u ám, bắn thẳng lên trên.

Lúc này Hâm Đức Hoàng cùng vừa mở mắt, thấy quỹ đạo của luồng sáng lục kia thì hoảng sợ nói:

"Đó... Đó là gì vậy?"

Ta mở rộng hai cánh tay, hứng gió quát to:

"Vong linh nghe lệnh! Ngươi mau nhanh nhanh lui đi. Không được tiếp tục làm phiền bệ hạ."

Lúc này viên lôi đạn kia đã bị lửa dẫn nổ, ngọn lửa trong lô đỉnh tăng vọt, Hâm Đức Hoàng sợ đến vội vàng lui về phía sau.

Thị vệ xung quanh nghe được động tĩnh cũng vội vàng vọt lên đây.

Ta vung kiếm gỗ, hai hàng lông mày dựng thắng, giận dữ hét:

"Yêu nghiệt lớn mật! Dám quấy nhiễu hoàng thượng!"


Kiếm gỗ đột nhiên chém về phía lô đỉnh, những nơi nội lực đi qua ánh lửa bị đẩy ra ngoài, giống như một mũi tên lửa bắn về phía bên ngoài tòa lâu, từ xa nhìn lại không ngờ như một con rồng lửa đang bay lượn tại trong hư không.

Hâm Đức Hoàng vốn đã tin tưởng chuyện có đạo pháp tiên thuật, hơn nữa lão đã giết hai cha con ta nên trong lòng có quỷ, đối với những động tác giả tạo của ta không ngờ lại tin tưởng thật, lão hướng về nhóm thị vệ kia quát lớn:

“Còn không mau cút xuống cho ta, chớ ảnh hưởng đến Viên tiên sinh làm phép!”

Mũi tên ánh sáng đã bay đến phần cuối bầu trời cao, trở nên càng lúc càng sáng, cuối cùng đã biến ảo thành quang mang màu đỏ.

Hâm Đức Hoàng thẫn thờ nhìn không trung, lão chưa thấy qua sự huyền diệu của mũi tên ánh sáng Mặc thị đương nhiên không biết chân tướng trong đó. Trong lòng ta lại hiện lên một ý nghĩ khác, mũi tên ở trong bầu trời đêm như lúc này có vẻ càng chói mắt, những thủ hạ của ta vẫn luôn quan tâm đến các biến hóa trong hoàng cung, họ nhất định sẽ thấy ta đã xuất ra tín hiệu, không cần bao lâu Tiêu Tín sẽ vén lên bức màn che bắt đầu đối phó với Long Tương quân.

Hâm Đức Hoàng cùng đang lặng im cầu xin điều gì, có thể là ở cầu khẩn vong linh của ta cùng phụ thân sớm ngày rời khỏi nơi đây, không tiếp tục làm phiền lão nữa.

Ta cầm kiếm gỗ chỉ xiên lên bầu trời, thấp giọng nói:

“Vong linh tán lui!”

Trên không trung chợt xẹt qua một tia sét, theo đó một tiếng sấm tiếng vang lên ầm ầm, ta không khỏi lo lắng, mắt thấy bào tố đã sắp kẻo tới, thế thì kế hỏa công của Tiêu Tín sợ rằng sẽ thất bại mất.

Lúc này một gã thị vệ hoang mang rối loạn lật đật chạy lên, đi tới trước mặt Hâm Đức Hoàng, nói:

"Bệ hạ, việc lớn không tốt, thuỷ quân đóng ở Khang đô đột nhiên phát sinh rối loạn."

Hâm Đức Hoàng nhíu mày, không nhịn được nói:

"Ta còn tưởng là đại sự gì, để cho Long Tương quân đi xử lý!"

Thị vệ lại nói:

"Dực vương ở bên ngoài cầu kiến!"

Hâm Đức Hoàng cả giận nói:

"Hắn tới làm cái gì? Ta đã nói không cho phép hắn vào cung rồi mà, là người nào đã thả hắn vào?"

Ta nhìn lại dưới lầu quả nhiên thấy Dực vương Lâm Bi Phong đang đứng ở dưới Quan Tinh lâu, lẳng lặng đợi Hâm Đức Hoàng triệu kiến.

Khóe môi Hâm Đức Hoàng khẽ động, trong hai mắt xẹt qua một tia sát khí, lão hướng tên thị vệ kia khẽ nói:

"Bảo hắn đến cần Chính điện chờ ta, ta xử lý hết chuyện bên này sẽ gặp hắn ngay!"

Ta nhất thời đã hiểu được ý của lão, Hâm Đức Hoàng đã động chạm sát tâm muốn giết Dực vương. Nếu ta thực sự đã chết thì Dực vương nhất định sẽ phản, Hâm Đức Hoàng sẽ không chứa chấp một tai hoạ ngầm này sống trên đời, một là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ngay cả Dực vương cùng phải mưu hại luôn.

Sau khi thị vệ kia đi khỏi, không bao lâu lại quay trở lại bẩm báo, hướng Hâm Đức Hoàng nói:

"Khởi bẩm bệ hạ, Dực vương không chịu đi, nói là nếu bệ hạ không muốn gặp thì ông ấy sẽ xin đợi ở dưới lầu!"

Hâm Đức Hoàng cả giận nói:

"Phản rồi! Trẫm niệm tình hắn ngày xưa cực khổ vất vả, mọi việc cùng lưu cho hắn vài phần cảm tình, không nghĩ tới hắn ỷ lại sủng ái thì kiêu căng, ngay cả lễ nghi quân thần cơ bản nhất cùng quên mất."

Lúc này lại có một gã thị vệ đi lên.

Hâm Đức Hoàng đang tức giận, phẫn nộ hét lớn:

"Lại có chuyên gì?"

Thị vệ kia nói:

"Dưỡng Tâm điện đột nhiên bốc lửa!"

Trong lòng ta đại hỉ, biết nhất định là người cài trong hoàng cung đã bắt đầu hành động rồi.

Hâm Đức Hoàng căm tức nhìn thị vệ kia hầm hầm:

"Vậy thì bảo Ngự lâm quân đi cứu hỏa! Còn đứng ở chỗ này làm gì?"

Thị vệ kia khúm núm nói:

"Ngự thiện phòng cùng Cảnh Dương cung cùng đồng thời bốc lửa, xem ra hình như là có người đang cố ý phóng hỏa..."

Lúc này trên bầu trời lại vang lên một tiếng sét đinh tai nhức óc cắt đứt những câu sau của tên thị vệ.

Hâm Đức Hoàng vô ý thức ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời càng lúc càng ảm đạm, lẩm bẩm nói:

"Nghịch tử... Ngươi vẫn còn đang quấn lấy ta..." Lão đem toàn bộ mọi chuyện phát sinh cùng quy lên trên người cha con ta.

Lâm Bi Phong đang quát to trong gió:

"Bệ hạ, thần nghe nói ngài đã ban cái chết cho thái tử, không biết có việc này hay không?"

Giọng nói của ông tràn ngập vẻ bi phẫn, Xa Hạo hẳn là đã nói rõ cho ông biết việc ta cùng Viên Thiên Trì trao đổi thân phận, ông hiện tại đang nhân cơ hội mà làm khó dễ.

Hâm Đức Hoàng phẫn nộ nắm chặt hai bàn tay, lạnh lùng nói:

"Người đâu, bắt tên nghịch thần phạm thượng phía dưới cho ta!"

Từ trong tiểu lâu đi ra hơn mười thị vệ, lập tức vây quanh Lâm Bi Phong ở chính giữa.

Lâm Bi Phong lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, sát khí cường liệt từ trên người ông tỏa khắp xung quanh, gió lạnh thổi qua, vài lá cây chậm rãi bay xuống, mới vừa tiến đến phạm vi bên cạnh ông đều bị luồng sát khí dày đặc này kích thành bột phấn.

Bọn thị vệ không khỏi biến sắc, đều móc ra cung nỏ chỉ vào Lâm Bi Phong.

Lâm Bi Phong giận dữ hét:

“Bệ hạ đối xử với Lâm Bi Phong ta như thế này sao?”

Lúc này lại có hơn trăm tên thị vệ từ bốn phương tám hướng kéo đến bắt đầu vây quanh tiểu lâu, chính là ngự lâm quân đến đây hộ giá, dẫn đầu là một người khuôn mặt anh tuấn, chính là thống lĩnh ngự lâm quân Triệu Khiếu Dương.

Trong lòng ta nhất thời yên tâm hơn, Triệu Khiếu Dương suất lĩnh hơn trăm ngự lâm quân vây quanh đám thị vệ kia ở chính giữa, lớn tiếng nói:

"Không có ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý động đậy!"

Hâm Đức Hoàng hiển nhiên không có ý thức đến biến hóa của tình thế trước mắt, cười lạnh nói:

"Cũng không phải trẫm đối với ngươi vô tình, mà là ngươi quá mức ngông cuồng!"

Ta thản nhiên cười, thân thể đột nhiên rung lên một cái, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng Hâm Đức Hoàng.

Hâm Đức Hoàng thấy được ánh mắt băng lãnh của ta thì nhịn không được rùng mình:

"Ngươi..."

Ta lạnh lùng nói:

"Phụ hoàng... Người đã hại con rất là khổ! Vì sao phải chia rẽ vợ chồng con, vì sao phải dùng đủ mọi gian kế hại con, sau khi hại chết con không ngờ còn muốn nhốt linh hồn của con, làm cho con trọn đời không được siêu sinh?"

Trên khuôn mặt Hâm Đức Hoàng nhất thời không còn màu máu, môi run run nói:

"Ngươi... Ngươi..."

Bởi vì trong lòng lão đã sợ hãi tới cực điểm, lúc này vậy mà nói không ra lời, cho rằng quả nhiên là vong linh của Long Dận Cơ đã nhập vào thân thể của Viên Thiên Trì.