Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 470: Sóng to.. (1)




Dực vương nặng nề gật đầu nói:

“Nếu như hắn đối với con bất nhân thì con cùng không cần phải tận hiếu với hắn làm gì, vì tương lai của đại Khang cũng buộc lòng phải làm như vậy, con thử nói ra suy nghĩ của mình cho ta nghe thử!”

Ta cứ dựa theo thực tế nói:

“Trên tay con chi có hai nghìn võ sĩ.”

Dực vương nở nụ cười:

“Hai nghìn võ sĩ muốn đối chọi với bốn vạn tinh binh ở Khang đô, trong thiên hạ chỉ có con mới có can đảm lớn như vậy thôi!”

Ta cung kính nói:

“Cho nên Dận Không mới đến xin nhạc phụ đại nhân giúp đỡ.”

Dực vương nói:

“Một vạn ngự lâm quân bên trong hoàng thành đều nằm trong phạm vi thống lĩnh của Khiếu Dương. Khiếu Dương đã thầm tôn sùng con từ lâu, nếu như ta bảo hắn giúp con thì hắn nhất định sẽ theo phân phó của ta mà hành sự!”

Ta quá đỗi vui mừng:

“Nếu như Triệu thống lĩnh mà chịu giúp con thì chuyên này đã thành công hơn phân nửa rồi.”

Dực vương nói:

“Vấn đề then chốt của đoạt cung không chỉ nằm ở trên người của Hâm Đức Hoàng!”

“Còn có Tả Trục Lưu!”

Dực vương gật đầu, ông thấp giọng nói:

“Long Tương quân tổng cộng có ba vạn người, nhánh quân này không được khinh thường, hơn nữa phòng thủ ở cửa thành Khang đô phần lớn nằm trong tay vây cánh của Tả Đông Tường, một khi các ngươi nhận được tin tức thì có thể từ cửa thành cấp tốc tiến vào bên trong thành, đối với chúng ta mà nói đã là một khảo nghiệm không nhỏ rồi.”

Ta thản nhiên cười nói:

“Chuyện này sợ rằng còn phải phiền đến nhạc phụ.”

Dực vương không khỏi cười nói:

“Con còn có chủ ý gì nữa, nói ra ta nghe nghe thử xem.”

Ta mỉm cười nói:

“Nhạc phụ đại nhân còn nhớ rõ lần trước Hàn Đương Thành tướng quân suất lĩnh thuỷ quân ngăn cản Long Tương quân tiến nhập vào hoàng thành không?”

Dực vương cười nói:

“Con lại nghĩ đến kế cũ trùng thi?”

Ta lắc đầu:

“Thuỷ quân hiện tại ở trong tay Hàn tướng quân mặc dù chỉ có năm nghìn người, thế nhưng năm nghìn người này lại có thể tạo ra được hỗn loạn quy mô không nhỏ, thời điểm đoạt cung họ có thể tạo ra một hiện tượng giả là bị người tấn công, đến lúc đó chúng ta có thể giả truyền thánh chỉ để điều Long Tương quân đi vào trợ giúp, thừa dịp trong khoảng thời gian này nhanh chóng ổn định tình thế ở hoàng cung là được.”


Dực vương nói:

“Ý kiến hay! Nhưng một khi Long Tương quân phát giác bị lừa gạt, họ tất sẽ quay đầu lại bắt đầu tiến công vào hoàng thành.”

Ta cười nói:

“Họ còn có cơ hội để quay đầu lại nữa không!”

Dực vương sửng sốt, khó hiểu nói:

“Con có thể nói rõ hơn được không?”

Ta xoay người hướng ra ngoài cửa hô to:

“Tiêu Tín!”

Tiêu Tín lên tiếng, từ cửa đi vào, cung kính hướng Dực vương quỳ lạy nói:

“Tiêu Tín tham kiến Dực vương thiên tuế!”

Dực vương khoát tay áo nói:

“Nếu Thái tử đã gọi ngươi vào đây thì hẳn chủ ý này là ngươi nghĩ ra, mau nhanh nói cho ta nghe thử.”

Tiêu Tín từ trong lòng lấy ra một bản địa đồ, mở ra đặt ở trên thư án.

Dực vương khẽ động lông mày, thấp giọng nói:

“Đây hình là bản đồ canh phòng của thuỷ quân ở Khang đô?”

Tiêu Tín nói:

“Dực vương thiên tuế nhìn không sai, đây chính là địa đồ của doanh trại thuỷ quân Khang đô.”

Hắn chỉ vào địa đồ nói:

“Chúng ta có thể trước tiên tại trong doanh trại thiết lập mai phục, đợi đến sau khi Long Tương quân tiến vào doanh trại thì sẽ dùng lửa để cản đường lui của họ, sau khi binh sĩ Long Tương quân bị lửa vây quanh tất phải bỏ chạy về hướng bờ sông, chúng ta có thể sử dụng hỏa tiễn để tiêu diệt binh sĩ Long Tương quân ở trên bờ.”

Dực vương nói:

“Con muốn một lần tiêu diệt hết binh sĩ Long Tương quân?”

Ta gật đầu nói:

“Trong Long Tương quân đại bộ phận đều là thân tín của Tả Trục Lưu, giết chết bọn chúng thì mới có thể trừ tận gốc cái tai hoạ ngầm này, khiến cho cha con Tả thị rơi vào thế cô lập không có sự trợ giúp.”

Dực vương nói:

“Năm nghìn thuỷ quân đối phó với ba vạn Long Tương quân, chỉ bằng vào hỏa công cùng vũ tiễn chưa hẳn có thể khống chế được cục diện.”

Tiêu Tín nói:
“Đến lúc đó ta sẽ suất lĩnh năm trăm võ sĩ tinh nhuệ để hiệp trợ thuỷ quân hành động, tất cả những người này đều giỏi về sử dụng liên nỗ của Mặc thị cùng Phích lịch đạn, lực sát thương từ cự ly xa tương đối là lớn.”

Dực vương tán thưởng gật đầu.

Tiêu Tín thu hồi địa đồ, hướng chúng ta cáo từ rồi lui về phía sau đi ra ngoài.

“Người này ngày sau nhất định có một phen thành tựu!” Dực vương nhìn bóng lưng Tiêu Tín, khen tự đáy lòng.

Ta mỉm cười nói:

“Tiêu Tín quả thực rất có năng lực, trong những người còn trẻ hiện giờ thì hắn là người có thể giúp được con nhiều nhất!”

Dực vương nói:

“Con dự định khi nào sẽ phát động cung biến?”

Ta bình tĩnh nói:

“Nếu phụ hoàng đã có tâm giết con thì việc đoạt cung đương nhiên là càng sớm càng tốt, vừa rồi con đã bảo A Đông cùng Đột Tạ chia nhau đến Yên quốc cùng Lục Hải Nguyên báo tin gấp, một khi chúng ta đoạt cung thành công, lúc đó song phương sẽ điều một bộ binh sĩ đến Khang đô trợ giúp để ngừa ba quận ở vùng phía nam phát sinh phản loạn.”

Dực vương nói:

“Tại biên cảnh Khang Tấn có bảy vạn quân đội đóng giữ, con không được quên số lực lượng này?”

Ta cười nói:

“Bảy vạn quân đó thì ra là một chi chính của nhạc phụ đại nhân nhằm gánh vác trọng trách dẹp loạn dân loạn ở đại Khang, hiện tại vẫn đang cùng phản quân ở phía tây nam chinh chiến liên miên, trước đó con đà nghe tìm hiểu qua rồi.”

Dực vương nói:

“Bảy vạn quân này chính là do Cố Thành Hiền phụ trách thống lĩnh, người này trước nay vẫn luôn là thủ hạ làm việc cho ta, bản chất sành đời, làm việc khôn khéo. Nếu như con có thể thuận lợi leo lên đế vị, truyền chỉ thăng chức quan cho hắn, hắn nhất định sẽ thuần phục với con thôi.”

Ta thở dài nói:

“Nước xa không cứu được lửa gần, cho dù hiện tại Cố Thành Hiền thuần phục với con, từ chỗ của hắn suất quân đến Khang đô chí ít cùng phải mất năm ngày thời gian.”

Dực vương nói:

“Nhưng chúng ta cùng không phải là bảo hắn giúp con đoạt vị mà là lợi dụng binh lực của hắn để đi uy hiếp ba trấn phía nam. Từ nơi hắn đóng quân cho đến ba trấn thì chỉ cần hai ngày là đủ rồi, nếu như ba trấn quả thật sẽ vì Tả Trục Lưu mà phát sinh phản loạn, Cố Thành Hiền có thể đến được nơi đó trước tiên. Cho dù tám vạn binh lực của hắn không chiến thắng được sáu vạn quân của ba trấn nhưng chí ít có thể trì hoàn tốc độ tiến quân của ba trấn về Khang đô, để cho chúng ta có đủ thời gian mà chuẩn bị.”

Ta đối với Cố Thành Hiền cùng không phải là chưa nghe qua. Người này chính như Dực vương đã nói, làm người sành sõi, làm việc khôn khéo, khiến cho người ta rất khó suy nghĩ thấu được tâm tư của hán, nhưng dưới tình huống trước mắt mạo hiểm là điều khó tránh khỏi, ta chỉ có thể lợi dụng lợi ích và hứa hẹn đầy đủ để đi mê hoặc khiến hắn tâm động, khi đó mới có thể bảo đảm hắn hướng về trận doanh của ta.

Dực vương nói:

“Dận Không, ta muốn xin con một việc...”

Ta nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông thì đã hiểu điều ông muốn nói là gì rồi, gật đầu nói:

“Nhạc phụ đại nhân cứ việc nói!”

Dực vương nói:

“Chuyện lần này không có quan hệ gì tới Dận Thao, sau khi con thuận lợi leo lên hoàng vị thì con có thể bỏ qua cho nó được không?”

Ta gật đầu:


“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Dận Không nhất định sẽ không thương tổn đến tính mệnh của hắn!”

Những lời này của ta đã bao hàm hai tầng hàm nghĩa, vừa không có đáp ứng Dực vương ngay lúc ấy bỏ qua cho Dận Thao cùng bảo chứng sẽ không giết hắn. Đối với Dực vương ít hoặc nhiều cùng coi như có chút giao phó.

Dực vương thở dài nói:

“Có thể khiến cho hắn được an ổn sống ở trên đời này đã là đủ rồi, cuối cùng có một ngày Dận Thao sẽ sẽ biết được thiên mệnh thuộc về ai...”

Trên đời có rất nhiều chuyên cùng khiến người khó có thể dự đoán được, đêm hôm đó ta vẫn chưa trở về nông trang ngoài thành mà ngủ lại trong phủ thái tử, thế nhưng ngay sáng sớm hôm sau Xa Hạo đã qua đây gõ cửa.

Nếu như không phải là chuyên gì đặc biệt khẩn cấp thì y sẽ không liều lĩnh quấy rối giấc ngủ của ta đâu.

Xa Hạo nói:

“Công tử, Viên Thiên Trì đang ở ngoài cửa cầu kiến!”

Ta hơi sửng sốt, tối hôm qua ta mới vừa chia tay với hắn xong, sao mới sáng sớm đã tới tìm ta rồi, không biết lần này hắn đến đây rốt cuộc là vì mục đích gì nữa?

Ta trầm ngâm chốc lát mới nói:

“Huynh mời hắn vào đây đi!”

Xa Hạo đang muốn đi thì ta lại nhắc nhở:

“Huynh lưu ý một chút xem có người theo dõi hắn qua đây hay không.”

“Công tử yên tâm, Xa Hạo biết mà.”

Thần sắc trên khuôn mặt Viên Thiên Trì cực kỳ ngưng trọng, hiển nhiên có chuyên rất quan trọng đã xảy ra. Hắn mới bước vào cửa phòng đã đi thẳng vào vấn đề luôn:

“Thái tử điện hạ, cung nhân (nhân viên làm việc trong cung) phụ trách thanh lý hồ nước ở hoàng cung đã từ trong hồ nước vớt ra được một thi thể, chuyện này đã thượng tấu lên cho hoàng thượng...”

Ta chấn động cả người, trước mắt đột nhiên như bị bao phủ bởi mây mù hắc ám, rõ ràng là ta đã buộc vào một hòn đá rất chắc rồi mà, không nghĩ tới thi thể của Lạc Mịch lại vẫn bị nổi lên trên, quả nhiên là người tính không bằng trời tính, chuyện này lại bị bại lộ ra ngoài nhanh như vậy, trong lòng ta quả thực đã ảo nào đến cực điểm rồi.

Viên Thiên Trì nói:

“Nơi phát hiện thi thể cách chỗ hôm qua thái tử đi vệ sinh không xa...”

Những lời này hắn chỉ có nói phân nửa, còn phần ý tứ còn lại đã quá mức rõ ràng rồi, trong lòng hắn nhất định là cho rằng cái chết của Lạc Mịch khó thoát khỏi can hệ tới ta.

Trong đầu ta nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào làm ra quyết đoán được.

Viên Thiên Trì nói:

“Bệ hạ đã sai người tra rõ chuyện này, vừa rồi đã gọi ta vào cung hỏi đêm hôm qua sau khi thái tử rời khỏi Dưỡng Tâm điện đi đi hướng nào.”

“Ngươi nói như thế nào?”