Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 44: Trị bệnh (1+2+3)




Trong lúc ta đang thất vọng đợi trong trà lâu, thì đột nhiên phát nhiện nha hoàn Lăng Phượng đang đi tới, nàng không ngừng nhìn xung quanh, hiển nhiên sợ có người theo dõi, sau khi đi tới gần, nàng mới kín đáo đưa cho ta một phong thư, thấp giọng nói:

“Tiểu thư không tới được, mong công tử đưa phong thư này cho Hoàng hậu!”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Ta cười khổ lắc đầu, tốn một phen tâm cơ, không nghĩ tới chỉ được làm một Tín sử (đưa thư).

Ta đã mấy ngày không vào cung gặp mặt Tinh Hậu, chuyện Bạch Quỹ muốn đuổi ta về Đại Khang phải bẩm báo nàng sớm mới tốt, đồng thời thuận tiện đưa thư cho Lệ Cơ.

Ta từ Đông môn tiến vào Hoàng cung, sở dĩ chọn nơi này là vì có thể tránh qua Trữ Tú Cung, nếu như Yến Lâm thấy ta tới, thì nàng nhất định sẽ dây dưa không tha.

Đi ngang qua Ngự Hoa viên, thì lại thấy Tinh Hậu đang tươi cười nói chuyện với Lệ Cơ, hai người thỉnh thoảng cười rộ lên, trông tình cảnh này thì tương đối hòa hợp.

Tinh Hậu là người đầu tiên phát hiện ra ta, hướng ta vẫy vẫy tay, ta cuống quít chạy tới, hướng hai người hành lễ nói:

“Dận Không bái kiến mẫu hậu, bái kiến hoàng hậu!”

Tinh Hậu cười nói:

“Người trong nhà nào sao lại lễ tiết rườm rà như vậy, mau ngồi xuống nói chuyện đi!”

Lúc này Hứa công công mang theo một gã tiểu thái giám bưng trái cây dâng lên, Hứa công công nói:

“Thái hậu nương nương! Đây là Băng Qua (dưa lạnh) và Tuyết Ngẫu (Ngó sen) từ Tây vực mới dâng lên, mời người nếm thử!”

Chúng ta nhìn lại cái đĩa, Tuyết Ngẫu thì ta chưa từng thấy, trông bền ngoài của nó cũng thanh nhã, phía trên có 5 lỗ nhó, vừa trắng lại vừa có hương thơm bát ngát. Băng Qua thì không lớn, trông giống như dưa Ha Mi, nhưng trông có màu xanh, lại tựa như màu vàng, trông là biết sẽ ngọt như mật. Băng tuyết bao bên ngoài, là do nước lạnh tạo thành.

Tinh Hậu cười nói:

“Ta tưởng Băng qua trông như thế nào, hóa ra chính là dưa Ha-Mi!”

Hứa công công cung kính giải thích:

"Khởi bẩm thái hậu, Băng qua và dưa Ha Mi khác nhau, đây là thứ đặc sản ở trên Tuyết sơn, mọc cao ngàn thước, là thứ bình thường khó thấy, mặc dù có nhiều người đi tìm, nhưng mà khó kiếm ra một trái.

"A? Ngươi đã nói như vậy, thì ta sẽ thưởng thức một chút!"

Tinh Hậu đem dưa trên bàn cho ta và Lệ Cơ, dưa chưa trôi tới bụng đã cảm thấy mùi vị tuyệt vời. Quả nhiên là sắc hương vị tam tuyệt, ngon ngọt vừa đó, lạnh tới chân răng, thấm vào cả ruột gan. Mới ăn được hai miếng, cảm thấy toàn thân thư thái, sảng khoái vô cùng.

Ta ăn hai miếng, sau đó nhìn tiểu thái giám bảo đưa khăn lau tay lên.

Lệ Cơ nhận ra ta có lời muốn nói với Tinh Hậu, mượn cớ muốn xem cá, dẫn cung nữ tới Cửu Khúc Trường Kiều ở bên kia.

Tinh Hậu dùng khăn lụa xoa xoa khóe môi, lạnh nhạt nói:

"Mấy ngày nay ngươi và Yến Hưng Khải rất thân thiết đấy!"

Ta thấp giọng nói:

"Hài nhi một lòng vì mẫu hậu lo lắng, tiếp cận Túc vương là vì kiểm tra lai lịch của hắn!"

Tinh Hậu cười nhạt:

"Nghe nói ngươi và Túc vương kết bái, có chuyện này hay không?"

Trong lòng ta trầm xuống, cuống quít quỳ rạp xuống trước mặt Tinh Hậu:

"Hài nhi đang muốn hướng mẫu hậu bẩm báo việc này!"

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

"Ta cũng không trách ngươi, ngươi quỳ xuống làm gì?"

"Hài nhi nhất thời sơ sẩy quên đem việc này nói cho mẫu hậu, mong mẫu hậu thứ tội!"

Tinh Hậu ha hả nở nụ cười, nàng đứng lên đi về phía trường đình hai bước, rồi dừng lại:

"Ta còn nghe nói ở yến hội của Túc vương, ngươi xuất thủ cưới Bạch Quỹ..."

"Mẫu hậu! Chuyện này chỉ là trùng hợp, lấy năng lực của hài nhi thì làm sao có thể cứu được hắn!"

Ta đã sớm biết việc này sớm muộn gì cũng truyền tới tai của nàng.

Tinh Hậu thở dài nói:

"Những lời này của ngươi cũng là thực, nếu Bạch Quỹ dễ giết như vậy, thì làm sao có cục diện như bây giờ."

"Hài nhi lần này đến đây cũng là chuyện có quan hệ với Bạch Quỹ!"

Tinh Hậu nói:

"Đứng lên rồi nói!"

Từ ngữ khí của nàng, ta xác nhận nàng thật tình không tức giận, mới yên tâm đứng lên, đi tới bên cạnh nàng:

"Mẫu hậu! Ngày đó hài nhi ở yến hội của Túc vương, trong lúc cùng hắn đi ra cửa, hắn hỏi hài nhi có muốn quay về Khang quốc hay không?!"

Tinh Hậu giật mình:

"Ngươi nói như thế nào?"

Ta thấp giọng nói:

"Hài nhi không muốn trở về!"

Tinh Hậu quay mặt lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hai mắt của ta, dường như muốn nhìn thấu tất cả tâm tư, ánh mắt của ta bình thản mà chân thành, nàng tuyệt đối sẽ không nhận ra bất cứ điều gì từ vẻ bên ngoài.

"Bạch Quỹ hôm nay vào triều đã nói chuyện ngươi phải trở về nước!"

Trong lòng ta chấn động, Bạch Quỹ này quả nhiên không vì chuyện ta cứu hắn mà thay đổi thái độ, một lòng muốn đuổi ta ra khỏi Đại Tần. Ta làm bộ sầu khổ, nói:

"Mẫu hậu, hài nhi luyến tiếc... Ở đây..."

Ta cố ý kéo dài từ cuối, Tinh Hậu nhất định có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của ta.

Tinh Hậu u oán thở dài một hơi:

"Ta làm sao không biết dụng ý thực sự của Bạch Quỹ, chuyện này vốn là do ta dựng lên, nếu như ta không nhắc tới chuyện hôn sự kia, thì Bạch Quỹ sao có thể giận mèo đánh chó được chứ."

Ta thầm kêu không ổn, lẽ nào Tinh Hậu đã đồng ý đề nghị của Bạch Quỹ.

Tinh Hậu chậm rãi ngồi xuống ghế đá, nhẹ giọng nói:

"Bạch Quỹ nếu đã đưa ra, đại thần trong triều đương nhiên cũng sẽ đồng ý đề nghị của hắn, ngay cả Hoàng thượng cũng đồng ý rồi..."

Trước mắt ta tối sầm, suýt nữa bất tỉnh, phải vất vả lắm mới tạo được cục diện như thế này ở Đại Tần. Vậy mà chỉ một đề nghị của Bạch Quỹ đã phá hỏng tất cả, hôm nay mọi việc không thuận, đầu tiên là Tư Hầu lỡ hẹn, sau đó Tinh Hậu nói cho ta biết tin tức này, xem ra thời gian ta ở Đại Tần cũng không nhiều nữa.

Tinh Hậu nói:

"May mà nghĩa huynh Yến Hưng Khải của ngươi đứng ra đúng lúc, hắn nói hiện tại Đông Hồ không ngừng quấy rầy bắc cương, nếu là đem ngươi thả lại Đại Khang, Hâm Đức hoàng đế sẽ không có lo lắng gì, mà phát chiến hỏa, tất cả mọi việc đợi tới khi bình định Bắc cương rồi nói."

Ta vui mừng quá đỗi, nhưng vẫn không dám xác định bản thân mình thế nào, thấp giọng hỏi:

"Mẫu hậu! Hoàng thượng nói như thế nào?"

Tinh Hậu liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên nở một nụ cười làm đắm say lòng người. Nàng nhẹ giọng nói:

"Hoàng thượng đáp ứng đợi Bình xong phản loạn Đông Hồ, mới đuổi ngươi về nước."

Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống.

Tinh Hậu nói:

"Dận Không, ngươi và Yến Hưng Khải kết bái là việc cực kỳ hoang đường, Yến Hưng Khải là một tên hỗn đản lại nói ra chuyện này, làm cho ai da mất hết mặt mũi!"

Ta dùng vẻ mặt xấu hổ nói:

"Chuyện này hài nhi đúng là lo lắng không chu toàn!" Trong lòng nhịn không được chửi Yến Hưng Khải chẳng biết xấu hổ, loại chuyện này sao có thể nói ra được chứ.

Tinh Hậu nói:

"Bạch Quỹ xem ra muốn đem nữ nhi gả cho ngươi rồi, hay là ngươi đem cái tâm này bỏ đi!"

Ta cuống quít giải thích:

"Mẫu hậu! Hài nhi đối với nàng cũng không có ý niệm trong đầu!"

Tinh Hậu cười lạnh một tiếng:

"Dận Không, ta lẽ nào không nhìn ra tâm tư của ngươi hay sao?"

Ta nhất thời không nói gì.

Tinh Hậu lắc đầu, xoay người hướng Phượng Dương Cung đi đến, nhưng đột nhiên nghĩ ra một việc, xoay người hướng ta nói:


"Ngươi mặc dù là hoàng tử Đại Khang, nên chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho thân phận mình, Bách Hoa lâu ít đến đi!"

Ta cung kính gật đầu, cho tới khi Tinh Hậu rời xa, ta mới dám ngẩng đầu lên. Vốn muốn nhân cơ hội này chiếm đoạt Tinh Hậu một trận, không nghĩ tới mới đi tới đây đã bị răn dạy một trận, làm cho tâm tình của ta mất hết, xem ra chuyện của ta và Tư Hầu là có duyên không phận, tốt hơn hết là sau này ít nghĩ tới.

Ta thần tình ảm đạm rời khỏi ngự hoa viên, khi đi tới cửu khúc trường kiều vẫn thấy Lệ Cơ ngồi đó, nàng một mình ngồi nơi này ngơ ngác xuất thuần, mới mấy ngày không gặp, nàng phảng phất như gầy đi rất nhiều. Xem ra cuộc sống của nàng với Yến Nguyên Tông cũng khoogn tốt.

Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Lệ Cơ ngẩng đầu nhìn ta một cái, lập tức vừa đưa ánh mắt nhìn xuống mặt nước:

"Bình vương có chuyện gì sao?"

Ta lấy ra lá phong thư, cung kính đặt vào trong tay của nàng:

"Hôm qua Dận Không gặp tiểu thư Tư Hầu, nên nàng phó thác chuyện này cho Dận Không."

Lệ Cơ không xem mà xé ném xuống mặt nước, trong lòng ta lấy làm kỳ quái, hành động của Lệ Cơ thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Lệ Cơ dùng đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:

"Trong lòng ngươi có phải cho rằng ta là một người điên?"

Ta cuống quít nói:

"Dận Không không dám!"

Lệ Cơ cười lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp chăm chú nhắm lại, sâu xa nói:

"Nội dung trong bức thư này, ta không xem cũng biết, xem thêm chỉ làm ta đau khổ mà thôi..."

Trong ngữ khí của nàng hiện lên sự chua xót thống khổ.

Ta thấy nơi này là nơi đông người, không dám nói chuyện đơn lẻ với nàng, hướng nàng cáo từ nói:

"Hoàng hậu nương nương, Dận Không còn có việc muốn làm, nếu như người không có phân phó gì, Dận Không xin lui trước"

Lệ Cơ gật đầu, ta đang muốn đi, thì đột nhiên nàng gọi ta lạ nói:

"Bình vương! Trong khoảng thời gian này, ngươi có thể vẽ cho ta một bức họa không?"

Ta do dự nói:

"Việc này... Sợ rằng không thích hợp..."

Lệ Cơ mắt phượng ẩn chứa uy nghiêm nói:

"Ngươi đến tột cùng là không muốn hay là không dám?"

"Dận Không không dám!"

Nàng thần tình dịu đi nói:

"Ta coi như ngươi đã đáp ứng rồi, ngày khác ta sẽ cầu hoàng thượng hạ chỉ!"

Trong lòng ta cười thầm, chỉ một bức tranh thì làm gì phải nghiêm trọng tức vậy, cho dù nàng hồ đồ, nhưng Yến Nguyên Tông chưa chắc đã hồ đồ cùng nàng. Ta hàm hồ đáp ứng, xoay người rời đi.

Đường Muội rất nhanh chóng tìm được nơi ở của Tiêu Trấn Kỳ, hắn ở một thôn nhỏ gần Bàn Long sơn, thôn này có tên là Tướng quân thôn, nghe nói đây chính là nơi mai táng đại tướng quân Mông Hiên, trong thôn có nhiều người không phải là hậu duệ của Đại Tần.

Ta và Đường Muội từ sáng sớm đã rời khỏi Tần đô, trong lúc bình minh thì tới được Tướng quân thôn. Đường Muội dùng roi ngựa chỉ về phía thôn nhỏ trong sơn cốc, nói:

“Chính là chỗ đó rồi!”

Ta đưa mắt nhìn lại, thì thấy trong sơn cốc chỉ có khoảng hơn 10 hộ, phòng ốc đa phần là tường đất, trên thì lợp lá, bên cạnh có một con suối nhỏ.

Khi cưỡi ngựa đi qua con suối nhỏ, thì thấy có hơn 10 tiểu dồng để tóc trái đào đang chơi đùa.

Có hai hài đồng đang dùng gậy trúc chơi trò chiến trận, rất là vui vẻ, phía sau hai người đều có mấy hài đồng theo lệnh. Công thủ tiến thoái, hiển nhiên là có bài bản.

Ta và Đường Muội nhìn nhau, không khỏi mỉm cười, Đường Muội cảm thán nói:

"Ở đây quả nhiên là tướng quân thôn, ngay cả hài đồng nhỏ tuổi như vậy, mà cũng biết sử dụng binh pháp!"

Đám hài đồng thấy ta và Đường Muội đi tới, liền ngừng tay tranh đấu, ùa lên như ong vỡ tổ, bao vây ta và Đường Muội lại, hài đồng dẫn đầu nói: "Người đến là ai? Mau mau xưng tên ra!"

Ta ha hả cười nói: "Tiểu huynh đệ, ở trong thôn có đúng là có một người tên là Tiêu Trấn Kỳ hay không?"

Đứa bé kia dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, thì có một hài đồng ở phía sau nói:

"Ngươi quen Tiêu thúc thúc?"

Ta còn chưa kịp trả lời, tiểu đồng dẫn đầu phẫn nộ quát:

"Ngươi không nhớ quân kỷ hay sao? Lúc trước chúng ta ước định như thế nào? Mang xuống đánh ba côn thật nặng cho ta!"

Quả nhiên có hai gã đồng tử tiến lên, đè hài đồng này ra mặt đất, vạch quần, đánh ba côn thật mạnh vào cái mông trắng noãn, hài đồng kia cũng khỏe mạnh, chịu đòn không nhăn mặt, sau đó khập khiễng đứng dậy.

Tiểu đồng dẫn đầu nói:

"Có biết vì sao ta đánh ngươi hay không?"

"Mạt tướng biết tội!"

Đường Muội không hiểu, nhưng ta lại âm thầm kinh hãi, tiểu đồng này lợi hại như vậy, tương lai đúng là một nhân vật trác tuyệt thiên hạ.

Lúc này có một vị lão nhân tóc trắng ở phía xa xa quát lên:

"Đám tiểu tử các ngươi suốt ngày cứ đánh đánh giết giết, lại quấy nhiễu khách nhân của chúng ta hay sao!"

Đám hài đồng này lập tức giải tán, chỉ có tiểu đồng dẫn đầu chạy tới bên cạnh, đỡ lấy cánh tay của lão nhân, cười hì hì, nói:

"Gia gia!"

Lão giả kia run rẩy đi tới trước mặt của chúng ta nói:

"Nhị vị tới tìm ai?"

Ta cung kính nói ý định của mình một lần.

Lão giả kia cười nói:

"Hóa ra là tìm Tiêu Trấn Kỳ, hắn cũng ở trong thôn, đang giúp Ngô quả phục bổ củi!"

Hắn nhìn đứa bé kia nói:

"Phúc oa, cháu mang hai vị thúc thúc này đi tìm phụ thân của cháu đi!"

Hóa ra tên hài đồng Phúc Oa này lại là con của Tiêu Trấn Kỳ.

Phúc oa đi tới trước ngựa Đường Muội nói:

"Ta có thể lên ngựa không?"

Đường Muội cười nói:

"Đương nhiên có thể"

Sau đó hắn đưa tay đỡ Phúc oa lên ngựa.

Phúc oa hưng phấn nắm cương ngựa, nghiễm nhiên làm một tướng quân diễu võ giương oai, hét lớn:

"Ta rốt cục cũng có thể làm một tướng quân chân chính rồi!"

Chúng ta theo chỉ dẫn của Phúc oa đi tới ngôi nhà tranh của Ngô quả phụ, đã thấy Tiêu Trấn Kỳ đang bổ củi, thân thể hắn cao lớn cường tráng, vung búa như không.

Phúc oa kêu lớn:

"Cha! Hai vị thúc thúc này tới tìm cha!"

Tiêu Trấn Kỳ ngẩng đầu lên, hắn lập tức tựu nhận ra ta, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi cười nói:

"Công tử sao lại có thể tìm được nơi này?"

Ta nhảy xuống ngựa đến, mỉm cười đi tới trước mặt hắn nói:

"Dận Không tới đây có hai việc, thứ nhất là cám ơn ân cứu mạng của Tiêu đại ca, chuyện thứ hai là có việc muốn nhờ vả"

Tiêu Trấn Kỳ dẫn chúng ta đi đến viện ngồi dưới gốc liễu, phúc oa hưng phấn đi pha trà cho chúng ta.

Ta bảo Đường Muội để lễ vật lên trên bàn, Tiêu Trấn Kỳ nhìn hộp lễ vật, không khỏi nhíu mày nói:

"Công tử không cần như vậy?"

Ta mỉm cười nói:

"Tiêu đại ca nhìn bên trong đã rồi hãy nói!"

Tiêu Trấn Kỳ nghi hoặc đích nhìn ta một cái, lúc này mới mở lễ hộp, bên trong là một cái cung cổ xưa, ánh mắt Tiêu Trấn Kỳ bỗng nhiên sáng ngời, hắn đứng dậy cầm lấy cây cung, sau khi nhìn kỹ cây cung, giương cung giật mạnh vài lần, kích động nói:
" Chuyện này... Đây là Liệp Thiên cung của Mông Hiên tướng quân, công tử từ nơi nào mà có được nó?"

Ta ha hả nở nụ cười, cái cung này vốn là do Lão bản của Luật Kim Phường cất giữa, ta phải dùng tận 2 vạn lượng bạc trắng để đổi, nhưng mà không thể cho Tiêu Trấn Kỳ biết tình hình thực thế được, ta cười nói:

"Cái cung này là do một người bạn tốt của ta cất giấu, ngày đó nhìn đại ca cực kỳ tôn sùng Mông Hiên tướng quân, nên mới cầu hắn tặng cây cung này cho ân nhân cứu mạng của ta."

Tặng lễ cũng là một môn học cực kỳ cao thâm, chỉ cần nhìn kỹ sở thích của đối phương, thì đối phương nhất định không bao giờ cự tuyệt.

Tiêu Trấn Kỳ lại nhìn vào bên trong chiếc hộp, trong đó còn một quyền Binh thư, đây là do ta sao chép lại Binh pháp Tôn Tử và những điều tâm đắc của Mông Hiên tướng quân trên vách đá lại.

Tiêu Trấn Kỳ khen:

"Chữ đẹp!"

Sau khi hắn lật tới tên đề tự, thần tình hơi đổi, ngẩng đầu nhìn ta nói:

"Công tử... Là Bình vương?"

Ta gật đầu, Tiêu Trấn Kỳ bỗng nhiên quỳ gối quỳ xuống:

"Con dân Đại Khang Tiêu Trấn Kỳ bái kiến bình Vương điện hạ!"

Ta cuống quít đưa tay nâng hắn đứng lên:

"Tiêu đại ca, đại ca làm cái gì vậy?"

Phúc Oa lúc này đột nhiên mang ấm trà đi tới, thấy phụ thân đang quỳ, cũng cuống quýt quỳ xuống bên cạnh phụ thân.

Ta và Đường Muội nâng hai người nâng dậy, Tiêu Trấn Kỳ lúc này mới nói:

"Tại hạ vốn là người Khang quốc!"

Ta gật đầu nói:

"Tiêu đại ca vì sao lưu lạc tới tận đây?"

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Dân cư trong ngọn núi này phần lớn là con dân Đại Khang, tổ tiên chúng ta đi theo Mông Hiên tướng quân Nam chinh bắc chiến, là giúp Đại Tần đuổi Hồ Lỗ, mở mang lãnh thổ quốc gia. Sau khi Mông tướng quân gặp rủi ro, tổ tiên chúng ta đồng thời chịu tội, lúc hết thời hạn, muốn đem tro cốt của Mông Hiên tướng quân về cố thổ, ai ngờ Đại Khang không cho."

Ta bùi ngùi than thở:

"Mông tướng quân là vì Đại Tần mở mang lãnh thổ, đương nhiên là tặc tử của Đại Khang rồi!"

Tiêu Trấn Kỳ kích động nói:

"Mẫu thân của Mông Hiên tướng quân là người Tần, nên trong dòng máu của người có một nửa là người Tần, đầu tiên là người tới Khang Quốc, nhưng Khang quốc không nhận ra tài năng, nên người mới tới Tần."

Hắn dừng lại một chút lại nói:

"Mông tướng quân tuy là tướng Tần, nhưng chưa bao giờ mang binh xâm lược Đại Khang một tấc đất, vì đó là cố thổ của người!"

Ta thầm nghĩ trong lòng:

"Mông Hiên này tuy chưa từng đánh Khang, nhưng có sự xuất hiện của hắn, lại giúp Tần quốc mở mang lãnh thổ, có câu là dài thì sụp đổ. Nếu như Tần quốc hùng mạnh, thì Khang quốc kiểu gì cũng bị uy hiếp, cho dù Tiêu Trấn Kỳ có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, thì Mông Hiên này vẫn là một tội nhân!"

Ta cũng không muốn nói về Mông Hiên, nên phối hợp gật đầu.

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Mông tướng quân trước khi chết đã từng dặn tổ tiên chúng ta, cho dù Đại Tần có thưởng lương bổng như thế nào, nhưng có cơ hội thì nhất định phải mang hài cốt của người về Đại Khang, nhưng không ngờ lại lưu lạc tới tận hôm nay, chúng ta không hoàn thành tâm nguyện của người, quả thực là vô cùng hổ thẹn với Mông tướng quân."

Ta bùi ngùi than thở:

"Trên đời việc không như ý rất nhiều, Đại ca không nên tự trách mình."

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Tổ tiên chúng ta cũng chỉ muốn trở về Đại Khang, nhưng không nghĩ tới ở đây tận 20 năm!"

Hắn đưa tay sờ sờ đầu Phúc Oa:

"Chỉ thương cảm cho những hài tử này, không biết hình dạng của tổ quốc ra sao, chắc chắn phải có một ngày, ta nhật định phải dẫn họ trở về Đại Khang!"

Ta thưởng thức gật đầu:

"Nếu như ta có thể trở về Đại Khang, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện này của đại ca!"

Tiêu Trấn Kỳ hai mắt lộ ra quang mang kích động:

"Tạ ơn bình Vương điện hạ!"

Buổi trưa ta và Đường Muội ở lại đây ăn cơm, Tiêu Trấn Kỳ là người phóng khoáng, liên tục đối ẩm với Đường Muội, thoáng chốc đã hết 3 vò, hai người tính tình có chút hợp ý, bàn luận sôi nổi, cho dù là võ công hay chuyện thường đều cười ha hả.

Tiêu Trấn Kỳ nhìn ta nói:

"Bình vương nói còn một việc, đó là việc gì?"

Ta cười nói:

"Con Hắc sư tử dựa theo phương pháp của Đại ca, cho nó ăn Ba đậu, tuy là độc tính đã trừ, nhưng từ ngày đó liên tục đi tả, chắc chỉ còn có nửa cái mạng!"

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:

"Việc này không có gì, ngày mai ta tới Tần đô mua sắm, tiện sẽ ghé qua Bình vương phủ xem thế nào!"

Phúc Oa nghe thấy vậy, nói:

"Cha có mang con theo không?"

Tiêu Trấn Kỳ trừng hắn một cái nói:

"Người lớn đang nói chuyện, tiểu hài tử sao lại xen vào, ăn no rồi đi chơi với các bạn, ngồi đây làm gì?" Phúc Oa chu cái miệng nhỏ nhắn đi ra ngoài.

Đường Muội nói:

"Không ngờ Tiêu đại ca còn trẻ như vậy mà đã có hài tử lớn thế này rồi!"

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

"Những hài tử này là cô nhi do ta thu dưỡng, chúng nó gọi ta là cha, chứ thực ra không có thân thích gì cả!" Sự khen ngợi trong lòng ta đối với Tiêu Trấn Kỳ lại tăng thêm vài phần.

Tin tức Tiêu Trấn Kỳ là người Khang, lại làm cho ta vui mừng thêm vài phần, chỉ cần kể vài chuyện cố hương, thì chiêu mộ hắn sẽ không có gì khó khăn.

Tiêu Trấn Kỳ quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, từ sáng sớm hôm sau đã tới Phong Lâm Các, ta và Đường Muội cùng hắn đi tới chuồng ngựa. Hắc sư tử đi ngoài mấy ngày nay, đã không còn tinh thần, suy yếu nằm trên đống cỏ, mồm sủi bọt mép liên tục.

Tiêu Trấn Kỳ đi tới bên người Hắc sư tử, nâng mõm nó lên, sau đó lại bám vào bụng ngựa để nghe ngóng. Sau đó hắn đứng lên nói:

"Việc này là sơ xuất của ta, uy lực của Mê Ly thảo quá mạnh, nhưng người này lại trộn thêm cả Vân Tạ vào, nên dùng ba đậu không thể trị hết được."

Tôn Tam Phân nghe nói có vị thầy lang thú y tới, thì đi tới nơi này xem náo nhiệt, hắn nhịn không được chen lời vào nói:

"Vân Tạ và Ba đậu trộn lẫn vào với nhau thì sẽ có tác dụng đi tả rất nặng, nếu như dùng đơn độc thì có tác dụng trị bệnh, nhưng không biết ai lại... Hạ thủ nặng tay như vậy?"

Ta cười khổ nói:

"Mục đích thực sự của người hạ thủ là nhằm vào Tần hoàng, Hắc sư tử chỉ là một công cụ mà thôi."

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Nếu như ta đoán không sai, thì dùng Khoai sọ nấu nhừ, đồng thời cho ăn thêm cam, thì sẽ trị bệnh được, nhưng mà không phải trong một thời gian ngắn sẽ khỏi.

Tôn Tam Phân nói:

"Tiêu tráng sĩ đối với y lý xem ra có nghiêm cứu, lão hủ xin thỉnh giáo một hai điều!"

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Lão tiên sinh cứ việc nói, tiêu mỗ đối với việc trị bệnh cho ngựa cũng biết chút ít!"

Tôn Tam Phân nói:

“Nếu như có dị vật xâm nhập trong cơ thể, Tiêu tráng sĩ có phương pháp lấy ra hay không?”

Ta không khỏi nhíu mày, Tiêu Trấn Kỳ này chỉ là một thầy thuốc thú y, sao có thể biết cách trị bệnh cho Dao Như được!

Tiêu Trấn Kỳ nói:

"Vậy thì phải xem kích cỡ và vị trí của dị vật!"

"Nếu như là một cây cương châm tương đối dài?"

Tiêu Trấn Kỳ nghe thế thì đã rõ Tôn Tam Phân không phải muốn hỏi về trị bệnh cho thú y, mà là trị bệnh cho người. Hắn suy nghĩ một chút mới nói:

“Tiên sinh có thể xác định vị trí của cương châm không?”

Tôn Tam Phân gật đầu nói:


“Cương châm ở dưới vai trái 7 tấc, gần trái tim.”

Tiêu Trấn Kỳ con ngươi chợt co rút lại nói:

“Lão tiên sinh có thể mang ta đi xem bệnh nhân được không?”

Tôn Tam Phân và Đường Muội đồng thời nhìn ta.

Ta thở dài nói:

“Bệnh nhân là ái thiếp của ta...”

Ấn ký màu lam ở vai trái của Dao Như đã to bằng cái đồng tiền, dưới làn da trắng như tuyết nhìn mà giật mình. Tôn Tam Phân nói:

“Lão hủ tuy rằng có thể trừ đi độc tính, thế nhưng nó đã cắm sâu vào trong thân thể, một ngày không lấy ra được, thì một ngày chưa thể trừ đi độc tính.”

Tiêu Trấn Kỳ trầm giọng nói:

“Nếu như Tiêu mỗ không nhìn lầm, thì vị cô nương này trúng Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm!”

Ta thấy hắn nói ra được tên gọi, thì trong lòng vui mừng vô cùng, bật thốt lên nói:

“Tiêu đại ca biết thứ đó sao?”

Trên mặt Tiêu Trấn Kỳ hiện lên sự binh thương, thanh âm trầm giọng nói:

“Thứ đó đã đoạt đi tính mạng của ái thê ta, sao có thể quên được...”

Từ ánh mắt của hắn ta đã đoán ra, Tiêu Trấn Kỳ nhất định là có một chuyện cực kỳ thương tâm.

Hắn đứng lên nói:

“Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm là độc môn ám khí của Ma môn Sí Diễm Yêu Cơ Lãnh Cô Huyên, trong thiên hạ chẳng đã có không biết bao nhiêu người vô tội chết trong tay của thứ này.”

Hắn nhìn vái thật sâu nói:

“Bình Vương điện hạ nếu như stin được ta, Tiêu mỗ nguyện mạo hiểm thử một lần!”

Ta kích động cầm cánh tay hắn nói:

“Tiêu đại ca như có thể trị khỏi cho Dao Như, thì kiếp này ta sẽ không quên ân được này!”

Tiêu Trấn Kỳ nhìn Đường Muội nói:

“Nếu như muốn cứu trị cho Dao Như cô nương, còn cần Đường huynh phối hợp cùng tới ta!”

Hắn nhìn Tôn Tam Phân nói:

“Ta còn cần một cái thước đồng dài chừng khoảng 1 xích!”

Tôn Tam Phân gật đầu nói:

“Ta sẽ dùng ngân đao rạch miệng vết thương giúp các người!”

Ta và Thải Tuyết ngồi ở trên giường đỡ lấy thân thể mềm mại của Dao Như, Tôn Tam Phân dùng ngân đao cẩn thận rạch vết thương, cho tới khi tới tận xương. Lúc này Tiêu Trấn Kỳ đặt thước đồng lên miệng vết thương, một tay đặt ở chuôi của thước, một cỗ nội lực hùng hậu theo thân thước truyền vào trong cơ thể Dao Như.

Dao Như kêu lên một tiếng đau đớn, mười ngón tay nhọn cắm sâu vào cánh tay của ta, ta đau đến hừ một tiếng. Đôi môi anh đào của Dao Như cắn chặt, không còn chút huyết sắc.

Trên trán của Tiêu Trấn Kỳ bốc lên một làn sương trắng, thần sắc của hắn nghiêm nghị, nội lực không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Dao Như, ước chừng qua nửa chén hương, Tiêu Trấn Kỳ hô lớn:

“Đường huynh!”

Đường Muội đã sớm đợi ở một bên, lập tức hai tay áp lên lưng của Tiêu Trấn Kỳ, hai cỗ nội lực đồng thời hợp lại một chỗ, hùng hậu chuyển vào trong kinh mạch của Dao Như. Dao Như phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời có một tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên.

Tiêu Trấn Kỳ chậm rãi thu lực, cầm lấy thước đồng, đem nó ngâm trong một cái bát nước, đã thấy bên trong thước đồng có một cây cương châm đen ngòm, mọi người nhìn thấy vậy, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Tam Phân lập tức giúp Dao Như trị độc, dùng kim châm khâu miệng vết thương lại.

Tiêu Trấn Kỳ lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm thật dài, trong quá trình chữa thương, hắn tiêu hao nội lực rất lớn, nên trông có vẻ mệt mỏi.

Tôn Tam Phân băng bó kỹ miệng vết thương cho Dao Như, ta đem nàng giao cho Thải Tuyết chiếu cố, đi tới trước mặt Tiêu Trấn Kỳ, đang muốn hành lễ, lại bị Tiêu Trấn Kỳ ngăn cản:

“Điện hạ chớ như vậy, ta chính là con dân Đại Khang, người làm như vậy, chẳng phải là muốn giết ta ư?”

Tôn Tam Phân lúc này đã ra ngoài, hắn vẻ mặt vẻ mừng rỡ, nói:

"Dao Như cô nương chắc chắn sẽ không có vấn đề gì rồi!

Tiêu Trấn Kỳ uống một ngụm trà nói:

"Tiêu mỗ dùng nội lực bức độc châm ra, sợ rằng đã làm tổn thương kinh mạch của Dao Như cô nương, muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ phải một đoạn thời gian nữa!"

Tôn Tam Phân khen:

"Tiêu tráng sĩ quả nhiên là thần y!"

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

"Tôn tiên sinh ngàn vạn lần không nên nói như vậy, Tiêu mỗ chỉ là người biết chút y thuật trị bệnh cho ngựa, sao có thể gọi là Thần y gì được, đó chỉ là nhờ vào chút võ công, huống hồ..."

Hắn nhìn Đường Muội nói:

"Nếu như không có Đường huynh hỗ trợ, ta cũng không cách nào lấy thứ đó ra!"

Hắn phân tích nói:

"Xem ra người hạ châm cũng không phải là Lãnh Cô Huyên."

Đường Muội nói:

"Người hạ thủ là yêu nữ U U, võ công của nàng với ta sàn sàn như nhau!"

Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:

"Có thế chứ, ta và Đường huynh gộp lại cũng gấp hai lần nàng, thì mới có thể thuận lợi lấy ra. Nếu như là Lưu Chấn Hải hạ thủ, thì cơ hội của chúng ta vô cùng nhỏ bé."

Hắn đứng dậy:

"Chúng ta đi ra ngoài nói, nếu không lại làm phiền Dao Như cô nương nghỉ ngơi!"

Chúng ta đi ra khỏi phòng, người hầu bên ngoài sớm đã pha trà. Vóc người của Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ như nhau, sau khi Tiêu Trấn Kỳ thay một bộ quần áo của Đường Muội, hắn mới ra ngoài.

Ta đã nhìn ra Tiêu Trấn Kỳ đối với Ma Môn có thâm cừu đại hận, nên nhờ hắn đối phó với U U cũng không khó.

Hiện tại Dao Như đã được chữa trị, phần thắng của ta cũng tăng lên vài phần.

Ta đang muốn nói với Tiêu Trấn Kỳ việc này, thì ngoài cửa có hai thái giám chạy vào, từ xa xa đã nói:

“Bình Vương điện hạ tiếp chỉ!”

Ta cuống quít quỳ rạp xuống đất, tiểu thái giám này đọc qua một lần, ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, Yến Nguyên Tông lại bảo ta vẽ một bức họa cho Lệ Cơ

Ngày ấy ở ngự hoa viên Lệ Cơ đã từng nói, nhưng ta chỉ cho là nàng thuận miệng, nhưng ai ngờ lại làm được.

Ta tiếp nhận thánh chỉ, tiểu thái giám nhìn ta nói:

“Hoàng thượng bảo người lập tức vào cung, không được chậm trễ!”

Ta nặng nề gật đầu, không biết Lệ Cơ bảo ta vẽ một bức họa có mục đích gì.

Thánh mệnh khó cãi, ta hướng Tiêu Trấn Kỳ giải thích một chút, sau đó bảo Đường Muội chiêu đãi hắn cho thực tốt, rồi mới đi theo hai tiểu thái giám vào Tần cung.

Đi tới Húc Dương Cung, ta phát hiện Yến Nguyên Tông đã ở trong cung, tảng đá trong lòng mới buông xuống, xem ra chỉ đơn thuần là vẽ tranh, chứ không có mục đích gì khác.

Ta trước tiên hướng Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ thi lễ, Yến Nguyên Tông nói:

"Dận Không! Hoàng hậu muốn vẽ tranh lưu lại hình ảnh, ta lập tức nhớ tới đệ!"

Ta khiêm tốn nói:

"Được hoàng thượng yêu mến, Dận Không nhất định sẽ tận lực!"

Yến Nguyên Tông bỗng nhiên thở dài một hơi:

"Ai cũng như vậy cả, từ khi trẫm là hoàng đế, thì các huynh đệ bên cạnh đều coi trẫm như rắn rết, ngay cả một câu thân cận cũng không nói với ta!"

Trong lời nói tràn ngập cảm khái.