Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 417: Cùng ngủ (2)




U U nhẹ giọng cười nói:

“Muội biết huynh không có lá gan đó.”

“Đó là bởi vì ta thương hương tiếc ngọc, không đành lòng lạt thủ tồi hoa.”

Ta dõng dạc nói.

U U thu hồi đoản kiếm, chủ động ôm lấy ta, ôn nhu nói:

“Kỳ thực huynh ôm muội thế này, tâm lý của muội rất thích, chẳng qua chưa tới ngày muội gả cho huynh, muội sẽ không...”

Trong lòng ta một trận vui vẻ nói:

“Muội thực sự đã chuẩn bị gả cho ta?”

U U gật đầu nói:

“Hôm nay Thải Tuyết đã trở thành Ma Môn thánh nữ, muội sẽ không còn ràng buộc gì nữa cả, sư phụ cũng không bức bách muội làm chuyện muội không thích, chờ khi sư phụ lấy được Mâu thị bảo tàng, cũng coi như muội trả hết ân tình cho người.”

Theo như lời nàng nói thì Thải Tuyết trở thành Thánh nữ của Ma môn, chứ không phải là của Huyền Minh Giáo, trong lòng ta ngẩn ra nói:

“Thải Tuyết là Thánh nữ của Ma môn? Ý của muội là như thế nào đây?”

U U nói:

“Sư phụ có ý định thống nhất Ma Môn một lần nữa. Thải Tuyết chính là thánh nữ chung, chuyện này đã được các trưởng lão cho phép.”

Ta thấp giọng nói:

“Hình như Phiêu Miễu Các không đáp ứng mà?”

“Nếu như sư phụ thành công tìm được Mâu thị bảo tàng, lấy được Vô Gian Huyền Công, Phiêu Miễu các cũng chỉ còn cách tuân theo.”

Trong lòng ta chán nản nói:

“Thế sự thật là trêu người, U U có thể thoát khỏi ràng buộc, Thải Tuyết lại bước vào trong hắc ám vô tận, hai nàng đều là nữ nhân mà ta yêu, cho nên ta quyết không thể cho Lãnh Cô Huyên khống chế số phận các nàng.”

Ta thấp giọng nói:

“Dã tâm của Lãnh Cô Huyên đúng là không nhỏ, nhưng vì sao các nàng bây giờ mới nghĩ tới chuyện thống nhất Ma Môn? Chẳng lẽ là bởi vì Thu tiền bối đã chết, trên đời này không còn ai chống lại được nàng ta hay sao?”

U U nhẹ giọng nói:

“Huynh sai rồi kẻ thù thực sự của sư phụ không phải là Thu sư bá, cũng không phải là Phiêu Miễu Các.”



“Vậy đến tột cùng là ai?”

U U thấp giọng nói:

“Trong chốn giang hồ có một môn phái cực kỳ thần bí, có tên gọi là Dao Lâm tiên các. Hơn trăm năm trước Ma Môn phân liệt cũng do môn phải này tạo ra, nhưng mà cũng từ sau lân đó Dao Lâm tiên các mai danh ẩn tích, cho tới gần đây” Tuyết Vũ Lệnh “mới lại xuất thế.”

“Tuyết Vũ Lệnh là cái gì?”

Ta chưa từng nghe nói qua chuyện này.

U U nói:

“Tuyết Vũ Lệnh là tín vật võ lâm của Dao Lâm tiên các, cho nên lần này Dao Lâm tiên các xuất thế nhất định là địch nhân của Ma môn.”

Ta gật đầu nói:

“Những ngày này Lãnh Cô Huyên xuất quỷ nhập thần, không biết là có phải đối phó chuyện của Dao Lâm tiên các hay không?”

U U khẽ thở dài:

“Thời gian yên tĩnh không còn được bao nhiêu nữa...”

Ta ôm thân thể mềm mại của nàng, nói:

“Chúng ta không cần quan tâm tới nhiêu chuyện vậy, trân trọng thời gian chúng ta ở bên nhau là được rồi.”

U U thấp giọng nói:

“Huynh lai muốn làm cái gì?”

Ta cười nói:

“Không nên nghĩ xấu về ta như vậy, ta chỉ muốn ôm nàng, yên ổn ngủ một giấc...”

Sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, U U đã rời đi, trên chăn đệm vẫn còn lưu lại mùi thơm của nàng, nhớ tới thời gian tối hôm qua, ta nở nụ cười mỉm.

Ra khỏi phòng, ta thấy Xa Hạo đang chỉ huy võ sĩ thao luyện, thấy ta xuất hiện, Xa Hạo cười tiến lên đón:

“Tiêu Thống lĩnh dậy thật sớm.”

Ta cười nói:
“So với các ngươi thì hình như ta dậy muộn hơn nhiều.”

Xa Hạo cùng ta đi tới chỗ hành lang, thấp giọng nói:

“Công tử đã nói chuyện với A Y Cổ Lệ chưa?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta vẫn không biết cách nào mở miệng.”

Xa Hạo nói:

“Ngày mai phải vào cung gặp mặt Yên Vương rồi, thơi gian còn lại của công tử cũng không còn nhiều lắm.”

Ta thấp giọng nói:

“Mấy ngày nay tâm tình của nàng thế nào?”

Xa Hạo nói:

“Công chúa vẫn ở trong phòng không chịu ra ngoài, nên thuộc hạ cũng không biết thế nào?”

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Khuya hôm nay ta sẽ nói với nàng.”

Trong lòng đã quyết định, chuyện đã tới nước này chỉ còn cách đem sự thật nói cho A Y Cổ Lệ biết.

Xa Hạo nói:

“Tới giờ Lãnh Cô Huyên bây vẫn chưa trở về.”

Ta cười nói:

“Chuyện của bà ta chúng ta không cần lo lắng, quan trọng là bà ta đã phái người tới đây giúp rồi.”

Xa Hạo gật đầu nói:

“Mong rằng nàng ta có thể bảo hộ công chúa vào cung.”

Ta thấp giọng hướng Xa Hạo nói:

“Người tới chỗ dịch quán dành cho sứ thần Hán quốc truyền cho ta một tin tức.”

“Cho Đoạn Tinh?”

Ta gật đầu nói:

“Buồi trưa hôm nay ta ở cầu Tàn Tuyết chờ nàng, chú ý là cần phải đem câu nói này nói cho chính nàng biết.”

Xa Hạo nói:

“Nếu như vậy thuộc hạ sẽ tự mình đi một chuyến, tiện thể có thể bắt chuyện với Lý Mộ Vũ.”

Ta lúc này mới nhớ tới, trước kia để cứu ta, hắn đã từng giao thủ với Lý Mộ Vũ, lúc đó hắn còn bị Hán quốc phát lệnh truy nã, ta nhịn không được cười nói:

“Ngươi với Lý Mộ Vũ ai lợi hại hơi ai?”

Xa Hạo cười thần bí:

“Tài bắn cung của ta mạnh một chút!”

Câu nói này của hắn cũng có ý, hắn mạnh hơn Lý Mộ Vũ một chút.

Ta cười ha hả nói:

“Nói không chừng lần này các ngươi còn có cơ hội giao thủ.”

Cầu Tàn Tuyết ở thành Tây, vắt ngang qua sông Dịch, đây chính là nơi để uống rượu tiễn bạn.

Đại danh của cầu Tàn Tuyết ta nghe đã lâu, chuyện lần này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, vừa dùng làm nơi hẹn với Hoàn Tiểu Trác, lại nhân cơ hội du lãm thắng cảnh thiên hạ.

Mặc dù là chính ngọ, nhưng mà không nhìn thấy mặt trời, sắc trời u ám, gió bắc đang thổi cho nên hầu như tất cả bách tính đều đóng cửa.

Ta một mình phóng ngựa tới cầu Tàn Tuyết, gió ở Yên đô cực lớn, người đi đường thường phải dùng nón, sau đó lấy khăn che kín mặt mới có thể tránh được bụi.

Do ta chưa quen thuộc khí hậu ở đây, nên không thể làm gì khác hơn là lấy ống tay áo che kín mũi.

Khi ta tới cầu Tàn Tuyết ta mới thấy, đây chỉ là một cái cầu đá tàn tạ, khác hẳn với cái tên tao nhã của nó.

Ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, thấy sắc trời u ám vô cùng, nơi này cách thành tây không xa lắm, nhưng mà khi nhìn lại thấy nó vô cùng mờ mịt không thấy cánh cửa của cổng thành.

Trong lòng nhịn không được cười khổ, trong hoàn cảnh này mà ước hội giai nhân, quả thực là ngu xuẩn vô cùng.