Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 415: Đấu trà (4)




Nhắc tới chuyện này, nét mặt của ta liền trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía ngọn nến đang cháy nói:

“Cao Quang Viễn thuyết phục Yên vương, để chính hắn thu A Y Cổ Lệ vào Hậu cung.”

“Cái gì?”

Xa Hạo lớn tiếng nói, tay phải hắn nắm chặt, nện xuống mặt bàn:

“Tên hỗn trướng này đúng là không phải người tốt. Đám quần thần Yên quốc này còn có liêm sỉ hay không? Thái tử, chúng ta dứt khoát mang đưa công chúa ngay đêm trở về Đại Khang, lập tức tập hợp binh mã đem Yên quốc san thành đất bằng!”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu nói:

“Mục đích của Cao Quang Viễn chính là tìm một lí do làm phản giết vua.”

Xa Hạo nhắc nhở ta nói:

“Thái tử đã nghĩ tới hay chưa, cuối cùng hắn rất có khả năng đem chuyện này đổ hết lên đầu chúng ta.”

Ta cười lạnh nói:

“Tình cảnh hiện tại của Cao Quang Viễn cũng không được tốt cho lắm, nếu như Yên quốc cũng nghiêng về phía Hán quốc, đối với hắn không có chỗ tốt gì cả. Cho nên làm phản chính là lối thoát tốt nhất của hắn.”

Xa Hạo nói:

“Loại người như vậy ngài còn hi vọng hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn?”

Ta mỉm cười nói:

“Thực ra ta cũng không nắm chắc mười phần, nhưng bây giờ ta cũng có vài phần thắng.”

Trong đôi mắt ta toát lên ánh sáng vô cùng kiên định:

“Lần này nhất định chúng ta sẽ thắng.”

Xa Hạo nói:

“Người định thuyết phục A Y Cổ Lệ như thế nào? Khiến nàng gả cho Yên vương, chưa chắc nàng đã đồng ý.”

Ta mím môi, im lặng không nói.

Xa Hạo nói:

“Cũng chỉ còn cách là Thái tử biểu lộ thân phận với nàng.”

Ta hít một hơi thật sâu nói:

“Huynh đi nghỉ trước đi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Ta yên lặng ngồi trước bàn nhìn ánh nến, vận mệnh luôn đẩy ta đến những thời điểm cần phải lựa chọn thế này, làm cách nào để có thể đạt được mục đích mà không làm tổn thương A Y Cổ Lệ, đây không nghi ngờ gì chính là một vấn đề khó khăn.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, ta mở cửa phòng ra thấy một thiếu nữ mặc y phục màu trắng lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, mi đẹp như vẽ, giống như vui vẻ mà vẫn nhăn mày.



Trong lòng ta hoảng hốt, giọng run run nói:

“U U!”

Y phục U U trắng như tuyết, đôi chân chỉ đi tất bông màu trắng, tựa như tiên tử trong mộng, thản nhiên quay về phía ta mỉm cười:

“Hóa ra huynh vẫn chưa quên ta.”

Ta động tình nói:

“Trên thế giới này có một người vĩnh viễn nhớ muội bất kể lúc nào, bất kể muội ở đâu, dù sao chỉ cần muội biết có một người như thế.”

Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên mặt U U, nàng nhẹ giọng nói:

“Huynh là đồ xấu xa, luôn làm cho người ta khóc, có phải kiếp trước muội nợ huynh cái gì không?”

Ta đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng nói:

“Tại sao muội chỉ cần nhìn qua là nhận ra huynh, cho dù huynh ngụy trang thế nào đi nữa?”

U U nín khóc, mỉm cười nói:

“Bởi vì trên người huynh có mùi hôi.”

Ta cười nói:

“Có lẽ chúng ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Ta biết khi mình ngụy trang sẽ không bị U U nhặn ra dễ dàng như vậy, lần này nàng đến đây chắc chắn là được Lãnh Cô Huyên chỉ điểm.

Từ lần hiểu lầm U U ở Hán đô, trong lòng ta luôn cảm thấy áy náy với nàng, cảm giác áy náy này bất giác đã biến thành yêu thương nàng từ lúc nào.

Tiến vào trong phòng, khuôn mặt U U dưới ánh nến càng trở nên xinh đẹp, ta cầm tay nàng ngồi xuống cạnh bàn, ôn nhu nói:

“Muội gầy đi!”

U U rút tay lại, nhẹ giọng nói:

“Huynh không cần nói những lời đường mật với muội, lần này muội đến tìm huynh là do sự phụ dặn dò, cũng không phải tới tìm huynh để nói chuyện yêu đương.”

Ta cười nói:

“Huynh tình nguyện cùng muội nói về tình cũ, cũng không muốn nhắc tới lão yêu bà kia.”

U U xì một tiếng nói:

“Muội làm gì có tình cũ nào, từ trước đến giờ đều là một mình huynh tình nguyện, tự mình đa tình mà thôi.”
Ta mặt dày tiếp tục nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, cợt nhả nói:

“Không biết vì sao, càng bị muội mắng trong lòng huynh càng thoải mái, không bằng muội mắng ta vài câu nữa.”

U U dùng ngón tay dí lên trán ta một cái nói:

“Vô liêm sỉ...”

Ta nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, trong lòng thỏa mãn, tiến lên phía trước, hôn lên khuôn mặt nàng, lại bị nàng dùng tay ngăn miệng của ta lại:

“Long Dận Không, huynh đàng hoàng ngồi đó cho muội. Còn dám quấy rầy muội, cẩn thận muội dùng một đao biến huynh thành thái giám.”

Ta cười ha hả nói:

“Hôm nay muội có chuyện gì vậy, dường như tâm tình của muội không được tốt.”

U U buồn bã nói:

“Không biết huynh dùng thủ đoạn gì thuyết phục sự phụ muội, khiến nàng tình nguyện giúp huynh?”

Ta cười nói:

“Huynh và sư phụ muội chẳng qua chỉ là hợp tác dựa trên lợi ích, nàng muốn lợi dụng ta để nhanh chóng tìm được bảo tàng của họ Mâu, ta muốn lợi dụng nàng bảo vệ an toàn cho mình, hai người chúng ta ai cũng không thiệt thòi.”

Ta thấp giọng nói:

“Từ khi sư phụ muộn đến Yên đô liền không có tin tức gì nữa, rốt cục là đi nơi nào?”

U U nhìn qua ta nói:

“Nếu như sư phụ đáp ứng huynh, đương nhiên sẽ không đổi ý. Huynh đừng vội lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.”

Ta khinh thường cười nói:

“Nếu Lãnh Cô Huyên có thể được coi là quân tử, sợ rằng quân tử trên đời này đều đã chết sạch.”

U U cả giận nói:

“Không cho huynh vũ nhục sư phụ muội.”

Ta thờ dài nói:

“Khó trách người ta nói chỉ có trẻ nhỏ cùng nữ nhân là khó nuôi.”

U U hung hăng nhéo lỗ tai ta nói:

“Long Dận Không, huynh dám mắng muội?”

Ta nhân cơ hội ôm lấy eo nhỏ của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

U U cười khẽ một tiếng, nắm lấy xương sườn của ta, hai cánh tay ta tê dại, nàng nhân cơ hội thoát khỏi lồng ngực ta.

Ta cười khổ nói:

“Huynh đối với muội chân thành như vậy, tại sao muội nhẫn tâm ra tay đánh lén?”

U U nắm tay ta nói:

“Muội làm sao nhẫn tâm nổi.”

Đôi mắt đẹp của nàng tỏa sáng, toát ra vài phần tình ý triền miên.

Ta hận không thể ôm nàng vào lòng mặc sức yêu thương mới có thể giải tỏa hết nhớ nhung trong lòng, tiếc rằng nha đầu này luôn như gần như xa đối với ta, luôn luôn trốn tránh tình cảm của ta.

U U buồn bã nói:

“Hình như võ công của huynh tiến bộ rất nhiều, vừa rồi muội ở bên ngoài đã cố ý không chế hành tung, không nghĩ tới vẫn bị huynh phát hiện.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Đây là do hút hết nội công của Khinh Nhan, trong đó còn có công lao của Lãnh Cô Huyên.”

Ngoài miệng lại nói:

“Mấy ngày nay huynh không ngừng khổ luyện, võ công tiến bộ rất nhiều.”

U U buồn bã nói:

“Nghe nói Khinh Nhan mất tích?”

Nét mặt ta ảm đạm xuống, thở dài nói:

“Võ công của nàng mất hết, ta đang lo lắng cho nàng.”

U U bỗng nhiên tức giận nói:

“Nàng đối với ngươi như vậy nhiêu lần, tại sao ngươi còn lo lắng cho nàng như vậy?”

Ta thấp giọng nói:

“Làm nam nhân cần phải biết tha thứ một số chuyện, hơn nữa những gì nàng làm, trên căn bản cũng vì sư phụ muội gây nên.”

U U cười lạnh nói:

“Trong lòng huynh thích nàng ta, đương nhiên sẽ giúp nàng ta trốn tránh trách nhiệm.”