Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 413: Đấu trà (2)




Trong lòng Hoàn Tiểu Trác đã sinh ra sự tò mò mãnh liệt với ta, đứng lên nói:

“Ta đang có ý đó.”

Hai người chúng ta rời khỏi Trúc Phong đình, chậm rãi đi lên cầu nhỏ. Nhìn xuống dưới cầu thấy nước suối trong suốt đến tận đáy, nhìn rõ ràng từng con cá đang bơi.

Ánh trăng sáng trong treo cao trên bầu trời đêm, gió đêm hiu hiu đưa tới âm thanh xào xạc của lá trúc. Tất cả đều yên tĩnh tự nhiên như vậy.

Hoàn Tiểu Trác nhìn thẳng vào đôi mắt ta nói:

“Nhìn ánh mắt Tiêu tướng quân rất quen thuộc, khiến ta nhớ đến một người.”

Ta mỉm cười nói:

“Có thể khiến Đoạn quốc sư nhớ thương chắc hẳn không phải người bình thường. Nếu sau này Tiêu mỗ có cơ hội, nhất định phải nghĩ cách kết giao.”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Ngài không cần phải nghĩ cách kết giao, người ta nói chính là chủ nhân của ngài!”

Ta mỉm cười nói:

“Khó trách Đoạn quốc sư vẫn nhớ mãi không quên người, phong thái của chủ nhân, Tiêu mỗ thực sự không bằng được.”

Hoàn Tiểu Trác cười nhạt một, ánh mắt nhìn về phía dòng nước chảy.

Ta nhẹ nhàng thở dài nói:

“Lão nhân sống bên cạnh Cửu Lỗ cầu ở biên cương không biết còn ở đó hay không, tấm thuẫn xấu xí hắn làm ra, đến bây giờ ta vẫn nhớ như in.”

Thân thể mềm mại của Hoàn Tiểu Trác chấn động, cắn chặt môi dưới, những lời nói của ta không khác gì đã nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình.

Trước đây uống rượu trên bờ sông Xuản Thủy, nàng nhất định sẽ không quên, nếu như không phải nàng dẫn đường, ta làm sao có thể tìm được đến đó?

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Dù vóc dáng một người có thay đổi thế nào cũng không che giấu được ánh mắt của chính mình. Từ khi nhìn thấy huynh lần đầu tiên, ta đã nhận ra huynh.”

Ta cười nói:

“Nếu như người nào cũng có ánh mắt như Đoạn cô nương, sợ rằng ta không thể che giấu được người nào trong thiên hạ nữa.”

Ánh mắt Hoàn Tiểu Trác chuyển sang hờ hững nói:


“Nếu không phải vì huynh lúc trước Hạng Tinh sớm đã chết tại Hán đô, huynh phá hỏng đại kế của ta, bây giờ lại bộc lộ thân phận với ta, chẳng lẽ không sợ ta vạch trần bộ mặt thật của huynh?”

Ta cười nói:

“Trong lòng ta thủy chung đều hi vọng Đoạn cô nương trở thành bằng hữu nhất đáng tin cậy của mình.”

“Bằng hữu? Huynh xem ta là bằng hữu, vì sao còn năm lần bảy lượt phá hư chuyện của ta?”

Ta nhẹ giọng thở dài nói:

“Tiểu Trác, đã qua thời gian dài như vậy, chẳng lẽ muội vẫn không thể quên đi cừu oán kia?”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Chỉ cần ta còn một hơi thở, quyết sẽ không quên những gì Hạng Tinh đã làm với Hoàn thị một tộc của ta.”

Ta thấp giọng nói:

“Chuyện giữa các ngươi, sau này ta không bao giờ xen vào nữa.”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Bây giờ ngươi mới biểu lộ điều này, có phải hơi quá muộn hay không?”

Ta chân thành tha thiết nói:

“Lúc trước ta có thể thoát khỏi Đại Hán đều là nhờ sự trợ giúp của muội. Nếu không có muội sợ rằng ta đã sớm chết ở Đại Hán rồi, tình ý của muội đối với ta, Dận Không vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.”

Hoàn Tiểu Trác cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

“Huynh nói lời này với ta, có phải còn có mục đích khác hay không?”

Ta thản nhiên nói:

“Từ trước tới nay ta luôn công tư rõ ràng, đây là những lời nói từ đáy lòng của Dận Không, cho dù ta lừa hết người trong thiên hạ cũng không bao giờ lừa gạt nữ nhân mình yêu quý.”

Ta nó những lời này khá thẳng thắn. Trái tim Hoàn Tiểu Trác đập loạn, bị những lời nói của ta làm khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống. Một lúc lảu sau mới nói:

“Những lời huynh nói có mấy câu có thể tin đây?”

Từ trong Trúc Phong đình truyền ra tiếng cười to thoải mái của Cao Quang Viễn cùng Lý Mộ Vũ, ánh mắt ta không nhịn được nhìn sang.
Hoàn Tiểu Trác nói:

“Dận Không, ta không hiểu được, huynh hoàn toàn có thể an tâm ở Đại Khang làm thái tử, tại sao phải mạo hiểm dấn thân vào nơi nguy hiểm?”

Ta mỉm cười nói:

“Trước nay muội vẫn giỏi phân tích tâm lý người khác, không bằng ngươi giúp ta phân tích một chút.”

Hoàn Tiểu Trác lắc đầu nói:

“Ta nhìn không thấu huynh, sợ rằng đời này kiếp này cũng không thể nhìn thấu huynh.”

Ta cười nói:

“Nếu như muội nguyện ý từ bỏ những phiền não trong trần thế này, ta cũng không ngại để muội nghiên cứu ta cả đời.”

Hoàn Tiểu Trác băng tuyết thông minh, hàm ý trong lời nói của ta đương nhiên nàng có thể hiểu rõ, ánh mắt nhìn về xa xăm nói:

“Đời người có rất nhiều chuyện không thể buông xuôi, ta làm huynh thất vọng rồi.”

Ta thở dài nói:

“Điều ta không muốn nhất chính là đứng trên lập trường đối địch với muội. Có lẽ đôi khi thật sự khó có thể lựa chọn.”

Hoàn Tiều Trác lạnh nhạt cười nói:

“Vấn đề lập trường đều do chúng ta lựa chọn, có thể trở thành kẻ địch hay không chúng ta đều có thể khống chế, huynh nghĩ thế nào?”

Ta cười nói:

“Trước đây đều là muội giúp ta, không biết đển lúc nào ta mới có thể trả lại ngươi phần nhân tình này.”

Hoàn Tiểu Trác ý tứ sâu xa nói:

“Mặc dù huynh có thể, nhưng huynh sẽ không tình nguyện làm, ta cũng không ép huynh...”

Nàng nói tất nhiên là chuyện về Hạng Tinh, thật sự ta không thể nào giúp nàng, ta không nói được gì cả.

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Chúng ta nên trở lại thôi, nếu nói chuyện lâu hơn nữa sợ rằng Lý Mộ Vũ sẽ nghi ngờ.”

Ta xoay người nhìn lại, thấy Lý Mộ Vũ đúng là đang nhìn về phía chúng ta.

Ta cười lạnh nói:


“Người này trước nay vẫn đáng ghét như vậy.”

Hoàn Tiểu Trác không nhịn được cười, nói:

“Hình như huynh chán ghét hắn không chỉ vì vấn đề về lập trường, có phải vẫn còn lý do khác hay không?”

Ta thấp giọng nói:

“Thấy hắn lảng vảng quanh muội như một con ruồi, ta hận không thể lập tức giết chết hắn.”

Khuôn mặt Hoàn Tiểu Trác đỏ lên, nhẹ giọng trách móc:

“Ta đã là gì của huynh, đừng vội nói hươu nói vượn.”

Trong lòng ta cười thầm, biểu lộ ghen tỵ lúc thích hợp còn hiệu quả hon so với trực tiếp nói lời yêu thương.

Hoàn Tiểu Trác chính là người quan trọng nhất có thể giúp ta giành được thắng lợi trong lần hành trình tới Yến đô này, ta nhất định phải chiếm được trái tim nàng, làm cho nàng hoàn toàn nghiêng về phía ta.

Trở lại Trúc Phong đình, đôi mắt sâu xa của Lý Mộ Vũ lạnh lùng nhìn ta, ta không thèm để ý cầm lấy chén trà, thưởng thức một ngụm chè đỏ Kỳ Môn Hồng Trà, khen:

“Tài nghệ pha trà của Huyền Anh sư phụ, uống trà của nàng xong, sợ rằng sau này ta uống những loại trà khác cũng sẽ cảm thấy nhạt nhẽo.”

Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:

“Không nghĩ tới Tiêu tướng quân cũng là người tao nhã như vậy.”

Ta mỉm cười nói:

“Lời của Lý Đại Đô Đốc sai rồi, Tiêu mỗ chỉ là một kẻ phàm tục, nhưng trà này lại vô cùng tao nhã. Không phải người nhã mà là trà nhã.”

Cao Quang Viễn khen:

“Hay cho một câu không phải người nhã mà là trà nhã, mỗi câu nói của Tiêu tướng quân đều như ẩn giấu thiên cơ, Cao mỗ bội phục hết mức!”

Huyền Anh rót thêm trà cho chúng ta, lạnh nhạt nói:

“Trà là vật thanh cao, cũng là thứ phàm tục. Con người một khi sống trong thế tục, trong chốn quan trường sẽ bị nhiễm vài phần quan cách; Hành tẩu trên giang hồ sẽ bị nhiễm vài phần khí khái giang hổ; Trên thương trường lại nhiễm vài phần hơi thở của đồng tiền; Ở chốn thanh lâu lây dính vài phần son phấn; Nếu như là địa chủ, tất sẽ mang tính cách của con buôn, nếu như ở nhà mình, tất sẽ có phần phóng khoáng. Chúng ta sống trong khói lửa của nhân gian, sao lại không nhiễm vài phần khí tức của nó được chứ?”