Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 406: Gió lớn (3)




Ta hơi lo lắng nói:

“Phía sau núi có thể có địch nhân khác hay không?”

Xa Hạo nói:

“Thuộc hạ đã sai người lên đỉnh núi quan sát, lập tức sẽ biết tình hình.”

Ta gật đầu nói:

“Thương vong của chúng ta có nghiêm trọng không?”

Xa Hạo lắc đầu nói:

“Do không trực tiếp chiến đấu nên số người chết bên ta không vượt quá năm mươi người.”

Ta thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

Gió đêm nay bỗng trở nên rất lớn, lúc này tiếng thông reo từng trận lại có vài phần cảm giác sóng to gió lớn.

Võ sĩ Xa Hạo phái đi quan sát tình hình phía sau núi không lâu sau đã trở về. Tất cả đúng như ta đoán trước, phía sau núi cũng có khoảng ba nghìn kẻ địch đang tiến lên núi.

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nói:

“Xem ra lần hôn nhân này chính là cái bẫy của người Yên, sợ rằng bọn họ muốn diệt trừ người.”

Ta lại không nghĩ như vậy, lấy thực lực hiện tại của Yên quốc căn bản không dám ra tay đối phó chúng ta, hơn nữa ngoại trừ một số ít người, người khác cũng không biết ta cải trang bí mật tiến vào hạp trận.

Gió càng lúc càng lớn, Xa Hạo nói:

“Chúng ta có nên lao xuống từ đỉnh núi không?”

Ta mỉm cười nói:

“Còn bao nhiêu cây Hỏa tiễn?”

Xa Hạo nói:

“Còn thừa lại không ít.”


Ta chỉ về phía địch nhân đang tiếp cận nói:

“Dùng hỏa tiễn đốt rừng tùng ở phía dưới chúng ta, lúc này gió thổi hoàn toàn có thể làm dấy lên một đám cháy lớn, năm nghìn người này sẽ bị lửa lớn ngăn lại dưới chân núi.”

Xa Hạo gật đầu, ta lại nói:

“Người còn lại toàn bộ lui lên bảo về đỉnh núi, tập trung ngăn cản ba nghìn người phía sau núi tiến công.” "

Xa Hạo ở lại chỗ cửa ải chi huy bắn tên, Hỏa tiễn vẽ lên từng quỹ tích lóe sáng giữa trời đêm, rừng tùng dưới chân rất nhanh liền bị đốt cháy.

Lửa mượn gió thổi, không qua bao lâu từng mảng rừng tùng lớn dưới chân chúng ta đã cháy lên. Thế lửa theo hướng gió nhanh chóng lan tràn xuống dưới chân núi.

Mấy nghìn quân lính của địch bị lửa ngăn cách, không dám tùy tiện tiếp tục tiến lên.

[ truyeN cua tui @@ Net ]
Chúng ta nhân cơ hội này nhanh chóng rúi lui về phía đỉnh núi.

Quay đầu lại nhìn xuống chân núi, đã thấy một bên sườn núi bị thiêu đốt, ánh lửa làm đỏ bừng một mảnh trời đêm. Trong lòng ta bỗng nhiên lo lắng, nếu như Khinh Nhan chưa rời khỏi doanh địa, chẳng phải sẽ chết trong trận hỏa hoạn này?

Lãnh Cô Huyên thấy ánh mắt của tạ nhịn không được hỏi:

"Ngươi sợ?"

Ta lắc đầu nói:

"Không thấy Khinh Nhan đâu!"

Lành Cô Huyên hiển nhiên là giật mình, đôi mi thanh tú nhăn lại nói:

"Võ công của nó đã mất hết, có thể đi được đến chỗ nào? Lẽ nào có người mang nàng đi?"

Xa Hạo đi tới bên cạnh tạ thấp giọng nói:

"Kẻ địch phía sau núi không tiến lên nữa. "

Ta quan sát xung quanh chân núi, địch nhân từ sườn núi phía sau đúng là đã dừng lại ở lưng chừng núi, hẳn là bọn họ đoán được tình huống bên này từ ánh lửa và khói đặc.
Lãnh Cô Huyên nói:

"Còn chờ cái gì, trước tiên lao xuống đánh tan đánh tan bọn chúng, lẽ nào còn chờ những người đó đuổi theo sao?"


Ta lớn tiếng nói:

"Không sai! Chúng ta phải lấy tốc độ nhanh nhất đánh tan những kẻ địch này, lại có thể phá vây thành công. "

Chúng ta tổ chức đội hình một lần nữa, nhanh chóng phóng xuống dưới chân núi, gió vẫn đang thổi rất lớn, đối với những kẻ địch đánh từ phía sau này rõ ràng không thể dùng hỏa tiễn. Nếu không chỉ là dẫn lửa thiêu thân, tự làm chúng ta rơi vào trong biển lửa.

Bởi vì lo sợ kẻ địch có thể dùng hòa tiễn để đối phó chúng ta, Lãnh Cô Huyên xông lên trước tiên, ta và Xa Hạo dẫn theo môt nghìn tên võ sĩ chạy tới ngay sau đó.

May mắn là đội ngũ ba nghìn quân địch này cũng không có đủ cung nỏ. Trang bị của bọn họ kém xa Đằng Giáp võ sĩ truy kích chúng ta, càng không thể so với võ sĩ bên ta được trang bị Mặc thị liên nỗ.

Mặc thị liên nỗ thích hợp bắn tầm trung, hơn nữa chúng ta bắn từ trên cao xuống. Binh sĩ đối phương đã ngã xuống rất nhiều dưới mưa tên của chúng ta. Mặc dù trong đó có một bộ phận nỗ thủ phản kích, thế nhưng do bắn tứ phía dưới lên nên uy lực giảm đi rất nhiều.

Xa Hạo quát to:

“Các huynh đệ, giết sạch nhừng tên cẩu tặc bội bạc này!”

Hắn ra lện một tiếng, hơn ngàn tên võ sĩ điên cuồng hét lớn lao xuống phía dưới.

Ta vung trường đao cùng và Xa Hạo xông vào đội ngũ trước tiên.

Đợt bắn tên vừa rồi đã làm đối phương tổn thất một nửa lực lượng, hơn nữa bên ta chiếm ưu thế về địa hình. Chúng ta như mãnh hỏ xuống núi, trong nháy mắt đã chia năm xé bảy đội hình của đối phương.

Hai nghìn tên võ sĩ này đều là những hảo thủ được ta lựa chọn kĩ càng, từng người đều là cao thủ đánh cận chiến. Huống chi còn có Lãnh Cô Huyên võ công cao tuyệt trợ giúp.

Khí thế quân địch trong thời gian ngắn liền bị chúng ta đè ép xuống, quân địch phía sau đã bắt đầu xoay người bỏ chạy. Đội hình của bọn họ cứ như vậy càng trở nên hỗn loạn, kết cục thất bại đã không thể xoay chuyển được nữa.

Ta gầm lên một tiếng như hổ, chém một tên địch ở phía trước ngã trên mặt đất, dễ dàng đâm một đao về phía sau xuyên thủng ngực một tên địch muốn đánh lén ta. Khí tức trong cơ thể ta giống như nước sông hoàng hà liên miên không dứt, quanh thân tràn đầy lực lượng dùng không hết.

Nhìn phía dưới chân núi lại có vô số ánh lửa tụ tập về phía chúng ta, nét mặt của ta lập tức trở nên nghiêm trọng. Không nghĩ tới những kẻ địch ở phía sau lại đi vòng qua núi nhanh như vậy.

Xa Hạo chém chết vài tên địch xong đi đến bên cạnh ta lớn tiếng nói:

“Còn có kẻ địch!”

Ta gật đầu nhưng lập tức lại phát hiện tình huống cũng không như tưởng tượng của chúng ta, những kẻ địch bị chúng ta đánh tan lại kêu lên những tiếng kêu kinh khủng rôi xoay người chạy lên trên núi.

Ta và Xa Hạo nhìn nhau cùng mỉm cười, quân đội dưới chân núi rõ ràng là quản tiếp viện của chúng ta.

Ta lớn tiếng nói:

“Giữ lại mấy người còn sống, xem xem cuối cùng là ai muốn hàm hại chúng ta!”

Tình hình chiến đấu tiếp theo hoàn toàn nghiêng về một phía. Sau khi viện quân xuất hiện, bất kể là số lượng hay lực lượng bên ta đều nắm ưu thế áp đảo, trong thời gian ngắn chiến đấu đã kết thúc.

Ba nghìn tên địch phục kích chúng ta phần lớn đã chết trong lúc chiến đấu, còn lại hon hai trăm tên bị bắt, số người tử vong bên ta là hơn trăm người, còn có hơn hai trăm người bị thương. Tổn thất không nghiêm trọng lắm.

Trong đội ngũ quân tiếp viện đi ra một người tướng lĩnh trẻ tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Tướng mạo người này thanh tú, rất có phong phạm của một vị nho tướng, Xa Hạo đi lên nghênh tiếp.

Tên tướng lĩnh này cung kính nói:

"Tại hạ Cao Hàm tới tiếp ứng chậm, mong ràng Hôn sử đại nhân thứ tội!"

Ta yên lặng hướng một ảnh mắt về phía Xa Hạo, Xa Hạo lạnh lùng nói:

"Đạo đãi khách của Yên quốc chính là thế này phải không? Phiền tướng quân chuyển cáo Yên vương, cuộc hôn nhân này đến đây là kết thúc, chúng ta sẽ lập tức trở về Đại Khang. "

Cao Hàm cuống quít nói:

"Bẩm Hôn sử đại nhân, ngài dù thế nào cũng không nên hiểu lầm. Những người này tuyệt đối không phải do Đại vương sai khiến. Ta lập tức sẽ thẩm vấn bọn họ, chỉ cần tra ra người chủ mưu ở phía sau sẽ nhất định trừng trị nghiêm khắc không nương tay. "

Xa Hạo cười lạnh nói:

"Cao tướng quân có thể làm chủ được sao?"

Cao Hàm nói:

"Phụ thân ta chính là đương triều Tướng quốc, trước khi ta đến đây người đã đặc biệt muốn ta chuyển lời, ước hẹn giữa phụ thân và Thái tử điện hạ sẽ không thay đổi chút nào. "

Ta thầm nghĩ trong lòng:

"Cao Hàm này chính là con trai của Cao Quang Viễn, nhìn cử chỉ, cách ăn nói quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, trong số những người trẻ tuổi cũng được coi là loại nhân tài kiệt xuất. "