Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 377: Ấm áp (4)




Thái Độ nói:

“Nhã Khắc thủ lĩnh đã dẫn người mai phục trong rừng bên cạnh doanh địa của Hải Vu tộc, chỉ chờ bình minh là phát lệnh tiến công.”

Vân Na nói:

“Sao người Hải Vu tôc lại chuyển tới chỗ này?”

Thái độ nói:

“Chúng ta nghe nói thủ lĩnh Hải Vu tộc dự định đầu nhập vào Bắc Hồ, nên mới chuyển tới nơi này.”

Vân Na nói:

“Tốt, ngươi trở lại nói cho Nhã Khắc, chúng sẽ phối hợp tiến công với hắn đúng thời gian?”

Thái Độ nói:

“Nhã Khắc thủ lĩnh thay đổi kế hoạch, mong vương phi giữ chặt cốc khẩu này, còn việc tiến công người Xoa Tháp tộc do bộ tộc của tiểu nhân phụ trách.”

Vân Na gật đầu nói:

“Được rồi ta biết rồi.”

Sau khi Thái Độ rời đi, ta nhịn không được hướng Vân Na nói:

“Bây giờ sắc trời mới nửa đêm, người của Hải Vu tộc vẫn còn đang ngủ say, tại sao chúng ta không thừa dịp tiến công mà phải đợi tới lúc bình minh?”

Vân Na nói:

“Huynh có điều không biết, con người mệt mỏi nhất chính là lúc bình minh, hơn nữa lúc này trời đã sáng, tinh thần khẩn trương đã bị buông lỏng, Nhã Khắc chọn thời gian này là là cực kỳ chính xác.”

Ta lại nói:

“Sao hắn lại bảo chúng ta thủ ở một nơi xa như thế này?”

Vân Na lắc đầu nói:

“Nhiệm vụ của chúng nhìn thì đơn giản, nhưng lại cực kỳ khó khăn. Huynh nghĩ xem, một người thợ săn đi săn thú, có vài người phụ trách vào rừng đuổi thú, còn những thợ săn thực sự đều mai phục ở một chỗ đợi cho con mồi kinh hoảng liều mạng bỏ chạy, nếu như đã bỏ chạy, chúng ta sẽ không tiếc tất cả phá tan vòng vây của những người thợ sơn.”

Ta bội phục gật đầu, đây đúng là một đạo lý.



Vân Na bố trí năm nghìn binh lính theo hình quạt mai phục bên ngoài cốc khẩu, nghỉ ngơi tại chỗ, đợi trời sáng.

Sắc trời dần dần chuyển sang màu than chì, báo hiệu một ngày mới sẽ đến, cốc khẩu bị bao trùm bởi sương mù dày đặc.

Đột nhiên, bên trong sơn cốc mơ hồ truyền ra tiếng kêu giết.

Chúng ta đã sẵn sáng đón địch, cung nỏ trong tay nhắm thẳng vào phương hướng cốc khẩu.

Trong lòng ta minh bạch, trận chiến này đã định trước là một trận tàn sát, hai vạn người Hải Vu tộc sẽ không phải là đối thủ của năm nghìn thủ hạ được huấn luyện nghiêm chỉnh của ta.

Tiêu diệt Hải Vu tộc, không bộ tộc nào có thể chống lại được bộ tộc Xoa Tháp. Ta bỗng nhiên nghĩ đến phải khống chế hiệu quả thế lực của Nhã Khắc, tránh cho sau này ở hậu phương của mình có một mối họa.

Tiếng hét hò càng ngày càng rõ, Vân Na kéo điêu cung, hỏa tiễn đã châm, nàng quát to một tiếng, hỏa tiễn như sao chổi vọt vào trong đám sương mù, tuyên bố trận giết chóc bắt đầu.

Trong khoảnh khắc có hàng vạn mũi tên cùng phát, tên bay như mưa vào trong cốc khẩu, từ trong mây mù ra những tiếng kêu thảm thiết.

Vân Na móc điêu cung vào yên ngựa, nhẹ giọng nói:

“Chiến tranh đều giống nhau, chỉ có giết và bị giết...”

Không một ai có thể chạy ra ngoài cốc khẩu được, người của Hải Vu tộc cũng phát hiện điểm này, họ xoay người muốn chạy vào bên trong, nhưng ngay lập tức bị người của Xoa Tháp tộc lao tới tàn sát.

Sương mù có thể che giấu vết máu, nhưng mà trong không khí lại toàn là mùi máu tươi.

Ta không phải là một người nhẹ dạ, nhưng mà cũng không thích ứng được với trận chiến thảm liệt như thế này.

Khi Nhã Khắc đi tới trước mặt của ta, ta hầu như không thể nhận ra hắn, trên người của hắn toàn máu tươi, không phân biệt được là địch nhân hay là người mình. Nhưng trên mặt của hắn lại là nụ cười xán lạn, xem ra hắn chẳng nhận ra sự thống khổ nào từ viêc giết chóc cả.

Nhã Khắc cười nói:

“An đáp, hôm nay là ngày vui sướng nhất của ta. Hải Vu tộc hoàn toàn bị tiêu diệt.”

Ta cười nắm hai tay của hắn máu tươi từ trên tay hắn chảy sang tay của ta, dưới tay của ta cũng có nhiều người chết, nhưng mà đối với Nhã Khắc thì chẳng thấm vào đâu.

Nhã Khắc hùng tâm vạn trượng nói:

“Sau này ở Âm sơn, không còn ai dám chống đối Xoa Tháp tộc ta!”
Trong lòng ta không khỏi suy nghĩ, những câu nói này của Nhã Khắc càng làm ta thêm cảnh giác. Âm sơn là một cái lá chắn, có khống chế nó trong tay mình thì mới có thể biết được động tĩnh của phương bắc, xem ra ta phải suy nghĩ lại cách sử dụng Nhã Khắc.

Binh sĩ Xoa Tháp tộc áp giải mấy trăm nữ tử của Hải Vu tộc từ trong sơn cốc đi ra, Nhã Khắc hướng ta cười nói:

“An đáp, ngươi nhìn trúng ai đều có thể mang đi, một nửa chiến lợi phẩm ở đây thuộc về ngươi.”

Ta ha hả cười nói:

“Nhã Khắc an đáp thật là hào phóng, cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà chiến lợi phẩm này lưu lại cho tộc nhân của ngươi đi.”

Nhã Khắc nhìn về phía Vân Na thấp giọng cười nói:

“Ta hiểu rồi, ngươi sợ Hoàn Nhan tướng quân mất hứng, thôi cũng được, những nữ tử này không xứng với thân phận của ngươi, cứ để ta xử lý là được rồi.”

Ta gật đầu cười, thấp giọng nói:

“Nhã Khắc an đáp, ngươi dự định xử lý những bộ tộc khác thế nào?”

Nhã Khắc nói:

“Tiêu diệt Hải Vu tộc, những bộ lạc khác còn dám đối nghịch với ta hay sao? Nếu như có ai dám làm vậy, ngay ngày mai ta sẽ tiêu diệt hắn.”

Ta nở một nụ cười miễn cưỡng, vỗ vỗ bả vai của hắn nói:

“Đôi khi, giết chóc cũng không phải là phương pháp giải quyết vấn đề duy nhất.”

Nhã Khắc nói:

“Thế nhưng giết chóc lại là phương pháp hữu hiệu nhất.”

Ta mỉm cười nói:

“Chuyện Hải Vu tộc đã là một cảnh báo với những bộ tộc khác, ta muốn mượn chuyện này triệu tập thủ lĩnh của các bộ tộc khác với Lục Hải Nguyên gặp mặt.”

Nhã Khắc nói:

“Có nhất thiết phải vậy hay không? Theo ta nghĩ, cứ thẳng thắn bình định, những bộ tộc này là được.”

Ta cười nói:

“Tàn sát chỉ làm tăng sự cảnh giác của các bộ tộc khác, nếu như họ liên thủ lại đối phó với chúng ta, chỉ sợ là một điều phiền phức. Oán cừu của ngươi và Hải Vu tộc dừng lại ở đây, ta không muốn ngươi báo thù các bộ tộc khác, các tộc trong Âm sơn phải dĩ hòa vi quý.”

Nhã Khắc nói:

“Chỉ sợ ngươi mời bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc dám đến.”

Ta cười ha hả nói:

“Bọn họ không thể không đến!”

Khi chúng ta trở về, Vân Na hiểu được suy nghĩ của ta, thấp giọng nói:

“Huynh có tâm sự?”

Ta gật đầu.

Vân Na nói:

“Nhã Khắc hiện giờ chưa có ý nghĩ phản bội huynh, nhưng không đảm bảo là sau này không có.”

Ta mỉm cười nói:

“Muội có ý kiến gì không?”

Vân Na nói:

“Huynh triệu tập thủ lĩnh của các bộ tộc tới Lục Hải Nguyên, đã chứng minh huynh có biện pháp.”

Ta thấp giọng nói:

“Ta muốn một lần nữa xác định lại quyền khống chế Âm Sơn, về phần Nhã Khắc ta muốn bộ tộc hắn di chuyển sang phía tây định cư, chỉ là ta có chút bận tâm, tâm tình hắn có phản ứng gì không?”

Vân Na nói:

“Nhã Khắc và huynh có tình cảm thâm hậu, chỉ cần khi huynh khai chiến với Yên quốc, cho binh sĩ của Xoa Tháp tộc gia nhập trong đội ngũ của chúng ta, phân tán họ ra, vậy là có thể làm suy yếu lực lượng của họ. Nhã Khắc có thể làm một đại tướng, dù hắn có cảm nhận được ý đồ của huynh, cũng không làm gì được.”