Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 366: Mê ly. (1)




Tiền Tứ Hải nói:

“Nếu như thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, sợ rằng mấy người thương nhân như chúng ta sẽ không dễ chịu.”

Ta mỉm cười nói:

“Thực ra thế cục càng bất ổn thương nhân lại có lợi càng nhiều, ở thời khắc mấu chốt phải nắm chắc thời cơ.”

Tiền Tứ Hải cười nói:

“Cho nên ta mới tới nhờ thái tử điện hạ chỉ điểm.”

Chung quy, hắn vẫn không để mất bản tính giảo hoạt của thương nhân.

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Tứ Hải huynh, huynh cứ việc yên tâm, chỉ cần ta có thể giúp được, ta nhất định, dùng hết khả năng, huynh cần nhớ kỹ, khi chiến sự xảy ra, các quốc gia sẽ có nhu cầu vô cùng lớn với vật tư, lợi nhuận sẽ như một cái xúc tua lan rộng.”

Ta đem phương châm kinh doanh của Xích Lỗ Ôn ra nói.

Tiền Tứ Hải đã sớm biết đạo lý này, hắn thấp giọng nói:

“Điện hạ, sau này Tứ Hải làm theo sự phân phó của người.”

Ta nhịn không được phá lên cười, Tiền Tứ Hải cũng hắc hắc nở nụ cười.

Ta bảo Ung vương Long Thiên Khải đem tất cả thương nhân tặng lễ mời đến Đế Tiên lâu, mượn tay hắn trả quà lại cho tất cả thương nhân, chuyện này nhanh chóng được truyền bá ra ngoài, ta lại thành công xây dựng thêm một hình ảnh thanh liêm trong lòng bách tính, quà tặng thì có giá, nhưng danh vọng vô giá, ở điểm này ta rõ ràng hơn bất cứ ai khác.

Ta để Sở nhi về Dực vương phủ, để nàng ở chung với cha nàng mấy ngày. Khang đô đã khôi phục sự bình tĩnh như trước kia, bách tính tràn ngập hi vọng với chuyện ta leo lên được ngôi vị thái tử.

Chức Thống Lĩnh Ngự Lâm quân rốt cục cũng đã quyết định xong, tướng quân thủ thành Triệu Khiếu Dương được điều tới Khang Đô, nhận chức thống lĩnh Ngự Lâm quân.

Tuy rằng, ta và Triệu Khiếu Dương không có quan hệ gì mật thiết, thế nhưng hắn lại có quan hệ với Dực vương, phụ thân hắn là Triệu Quốc Duệ chết trẻ trong chiến tranh chinh phạt Tấn quốc, mẹ con hắn được Dực vương chiếu cố.

Triệu Khiếu Dương coi Dực vương như là phụ thân của mình.

Dực Vương mỉm cười hạ một quân cờ, vuốt râu nói:

“Dận Không, con bại rồi!”

Ta nhìn bàn cờ, cười khổ nói:

“Kỳ nghệ của nhạc phụ quá cao, tiểu tế không theo kịp!”



Dực Vương cười ha hả nói:

“Hôm nay tinh thần con không yên, ta thắng cũng chẳng có thanh thế gì!”

Sở Nhi ở môt bên mỉm cười, đưa cho ta và Dực vương mỗi người môt chén trà.

❤t r u y e n c u a t u i n e t
Dực Vương nói:

“Dận Không, con hình như có tâm sự, có chuyện gì thế?”

Ta mỉm cười nói:

“Con lo lắng chuyện ở Tuyên Thành.”

Dực Vương nhíu mày, thấp giọng nói:

“Có phải là con muốn trở về không?”

Ta gật đầu nói:

“Chiến tranh Yến, Hàn như lửa sém lông mày, con phải mau chóng trở về để kết minh ước với Yên quốc.”

Dực Vương nói:

“Mà các con cũng ở Khang đô lâu rồi, đúng là cần phải trở về.”

Trong lời nói của hắn có chút buồn bã.

Sở Nhi nói:

“Nếu như cha nhớ chúng con, có thể tới Tuyên Thành, xem phong cảnh của Lục Hải Nguyên và Âm sơn.”

Dực Vương cười lắc đầu nói:

“Sợ rằng hiện giờ ta không cách nào rời đi được.”

Sở Nhi không hiểu nói:

“Vì sao không thể? Hâm Đức hoàng đế đã trước mặt mọi người nói không muốn cho cha vào triều, sao cha không nhân cơ hội này hưởng thụ sự thanh nhàn, hơn nữa cha đi Tuyên Thành cũng có thể chỉ điểm cho chúng con.”
Dực Vương nói:


“Khiếu Dương sẽ nhanh chóng trở về, dù sao ta cũng phải gặp nó một lần.”

Sở nhi dịu dàng nói:

“Cha đối với Khiếu Dương ca ca luôn luôn quan tâm, làm cho con nhiều lúc phải đố kỵ.”

Dực Vương cười nói:

“Khiếu Dương bốn năm chưa từng về nhà rồi.”

Sở nhi nói:

“Khiếu Dương ca ca cũng thực là quá đáng, khi con và Dận Không thành hôn, huynh ấy cũng không tới chúc mừng.”

Dực Vương nói:

“Việc này không trách nó được, nó trấn thủ biên thùy, không có ý chỉ của bệ hạ, sao nó dám về kinh.”

Hắn chuyển hướng nhìn sang ta nói:

“Dận Không, các con dự tính khi nào rời đi?”

“Con dự định ngày kia đi.”

“Nhanh như vậy?”

Dực Vương nhìn con gái một chút, Sở nhi kéo cánh tay của cha mình, nói:

“Không bằng như vậy, sau khi cha xử lý xong chuyện ở Khang đô thì tới Tuyên Thành, có được không?”

Dực Vương cười nói:

“Nếu con muốn vậy thì sinh hài tử cho cha bế đi thôi?”

Sở nhi khuôn mặt ửng hồng, e thẹn nói:

“Cha lại trêu con.”

Dực Vương vui tươi hớn hở nói:

“Yên tâm, trước khi con sinh ta nhất định sẽ tới Tuyên Thành, ta còn phải bế cháu ngoại của ta nữa!”


Sở nhi mắc cỡ trốn sau lưng Dực vương.

Ta nở nụ cười, thực ra trong lòng ta rất hi vọng Sở nhi sinh cho ta một người con trai, thế nhưng ta chưa bao giờ biểu lộ trước mặt người khác, ta không muốn tạo cho Sở Nhi áp lực gì cả.

Đêm đó Sở Nhi ở lại Dực vương phủ nói chuyện với cha của mình, sau khi ta rời khỏi, ta không về vương phủ ngay, mà mang theo A Đông và Xa Hạo đi tới chỗ Cầu Tử thụ (cây cầu con) ở ngoại thành, thứ nhất là vì trả lễ, thứ hai là cầu cho Mính Nhi được bình an.

Ta im lặng đứng trước cây Cầu Tử, ngửa đầu nhìn lên đỉnh ngọn cây, quả cầu mà ta và Sở nhi cùng ném vẫn đang mắc ở nơi cao nhất, những câu nói của Viên Thiên Trì lai một lần nữa hiện lên trong đầu ta.

Ánh trời chiếu đỏ như múa chiếu khắp nơi, ta thở phào nhẹ nhõm, chuyện của Khang đô cuối cùng cũng xong, ta đã lấy được quyền đối ngoại từ trong tay Hâm Đức hoàng đế, với thân phận hiện tại, ta có thể danh chính ngôn thuận thực hiện kế hoạch của mình.

Sự trầm tư của ta đã bị một tiếng cười cắt đứt, ta quay đầu nhìn lại, thấy một bạch y thiếu nữ đứng đó, gió thổi làm cho ống tay áo của nàng phất phơ, trông thật giống như Lăng Ba tiên tử.

Hô hấp của ta ngừng lại, thiếu nữ kia chính là U U, ta đứng im nhìn nàng, nàng cũng im lặng nhìn ta, trên mặt của ai cũng hiện rõ sự nhớ nhung đối phương.

A Đông và Xa Hạo đi tới bên người ta, ta đưa tay bảo bọn họ dừng lại, chậm rãi đi tới trước mặt U U.

“Cuối cùng, nàng cũng chịu gặp ta!”

Ta mỉm cười nói.

U U có chút ai oán liếc mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:

“Ngươi gặp ta, chẳng nhẽ không sợ ta hãm hại ngươi hay sao?”

Ta thấp giọng nói:

“Nàng sẽ không làm vậy!”

U U nhẹ nhàng cắn cắn môi, thấp giọng nói:

“Ta hận không thể ăn thịt của ngươi.”

Ta cười nói:

“Chỉ cần nàng thích ta, ta sẵn sàng dâng bất cứ thứ gì.”

Nhìn thấy U U, trong lòng ta lại nồi hứng khiêu khích nàng.