Từ sắc mặt của nàng ta tin tưởng, không phải ba cha con nàng thông đồng tới đây.
Tả Trục Lưu nói:
“Đông Tường, con mang Ngọc Di về trước, ta có mấy câu muốn nói với thái tử.”
Tả Đông Tường gật đầu, cầm cánh tay của Tả Ngọc Di kéo nàng ra ngoài. Trước khi hắn trở về, vẫn không quên dùng ánh mắt oán hận nhìn ta, hắn cừu hận ta là đương nhiên, bởi vì ta mà hắn bị cách chức.
Thấy hai đứa con của mình đã ra khỏi quán trà, ánh mắt của Tả Trục Lưu lúc này mới chuyển hướng nhìn ta sang, áy náy cười nói:
“Tiểu nữ tính tình không tốt, mong thải tử điện hạ đừng để bụng.”
Ta cười nói:
“Tả tướng quốc nói gì vậy, lệnh ái tính tình ngay thẳng, trong lòng Dận Không rất là ngưỡng mộ.”
Tả Trục Lưu ngơ ngác, lập tức ha hả phá lên cười.
Ta mời hắn ngồi xuống vị trí đối diện với mình.
Tả Trục Lưu nói:
“Nha đầu kia từ nhỏ đã được ta nuông chiều thành quen, không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, nó nói mấy câu hôm nay, thái tử ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Ta rót thêm nước cho chén trà của mình, thờ ơ nói:
“Mấy người con của Tả tướng quốc có ai mà không nổi bật, sau này Đại Khang còn phải nhờ họ trợ giúp nhiều.”
Tả Trục Lưu nói:
“Tả mỗ cũng không mong chúng nó lập được công lớn gì cả, chỉ mong bọn chúng có thể bình an sống nốt quãng đời, vậy là ta hài lòng rồi.”
Ta có chút giễu cợt nói:
“Việc này phải nói tới Tả tướng quốc thì mới đúng.”
Tả Trục Lưu mỉm cười nói:
“Thái tử chớ để quên, tả mỗ chẳng những là tướng quốc Đại Khang, mà cũng là một người cha bình thường.”
Ta gật đầu, bỗng nhiên nói:
“Tả tướng quốc có còn nhớ lúc trước khi ta sang Hán quốc, người ở trong Thanh Phong lâu tiễn ta lên đường không?”
Tả Trục Lưu tay cầm chén trà dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đưa lên môi, nhấp một ngụm, buông xuống nói:
“Ta mỗ nhớ kỹ.”
Ta cười nói:
“Tả tướng quốc bây giờ khi uống rượu Ngọc Dao xuân có dùng chén thanh đồng nữa không?”
Tả Trục Lưu nở nụ cười, hồi lâu mới nói:
“Tả mỗ vẫn là một người cố chấp, nếu như chuyện gì đã cảm thấy đúng, thì cả đời sẽ không thay đổi.”
Ta thấp giọng nói:
“Nếu như biết rõ đó là một hành động sai lầm, mà vẫn một mực chọn lựa, thì đó là một hành động ngu ngốc.”
Tả Trục Lưu ha hả cười nói:
“Chuyện chưa rõ kết quả, ai đúng ai sai, sao có thể nói trước được cơ chứ?”
Ta cuối cùng cũng hiểu, Tả Trục Lưu không bao giờ sẽ đầu nhập vào trận doanh của ta, chỉ có một biện pháp duy nhất là giải quyết hắn.
Mục đích của Tả Trục Lưu không phải lập Cần vương làm hoàng đế, mà có tâm mưu đoạt thiên hạ của Long thị ta, quyền lực phú quý tầm thường sao có thể làm cho hắn động tâm?
Trở lại Vương Phủ, thấy Chu Độ Hàn vui mừng từ trong phòng bước ra. Ta cuống quít tiến lên nghênh đón nói:
“Chu thái y, thế nào?”
Chu Độ Hàn cười thần bí nói:
“Chuyện này để tự vương phi nói thì tốt hơn.”
Từ ánh mắt của hắn ta đã đoán được tám phần, cố hàn huyên với hắn mấy câu, sao có cuồng quít lao vào trong phòng.
❤đọc truyện với //tru
yencuatui.net/Khuôn mặt của Sở nhi đầy e thẹn, sự vui vẻ không cách nào che giấu được, dịu dàng nói:
“Dận Không!”
Nói xong nàng liền rúc đầu vào ngực ta, ta nhẹ giọng nói:
“Có phải là thật hay không?”
Sở nhi vui mừng gật đầu, cánh tay ngọc nắm quấn lấy cổ ta, ta cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói:
“Sở nhi ngoan, lát nữa ta cho nàng thưởng thức một chút.”
Sở nhi hiểu sai ý của ta, đập một quyền vào ngực ta, nói:
“Huynh không thể có ý nghĩ này, thời gian đầu cần phải an thai...”
Ta ha hả cười nói:
“Ta chỉ định mua cho nàng một lễ vật, trong khi nàng lại tưởng tượng tới chuyện đó, lẽ nào ta háo sắc như vậy hay sao?”
Sở nhi phì nói:
“Huynh là một bại hoại, rõ ràng đang nói dối muội.”
Ta cười ôm lấy Sở nhi, đi tới bên giường cẩn thận đặt nàng xuống, dặn dò:
“Bắt đầu từ hôm nay, ta không cho phép nàng làm chuyện gì cả, cứ yên ổn chiếu cố cho hài nhi của chúng ta.”
Sở Nhi cười nói:
“Nếu như suốt ngày không làm gì, chẳng phải muội sẽ biến thành một bà mẹ nhỏ béo phì hay sao?”
Ta cười, hôn lên mặt nàng một cái nói:
“Mặc kệ như thế nào, Sở Nhi vẫn là người đẹp nhất trong lòng ta.”
Sở Nhi khuôn mặt ửng hồng cúi đầu xuống, trong lòng ngọt ngào không nói lên lời.
Ta dặn riêng Chu Độ Hàn đừng để lộ tin tức Sở nhi mang thai ra ngoài, chuyện Mính Nhi và Khúc Nặc đã làm cho ta cực kỳ bất an, ta rất sợ đối thủ sẽ hạ thủ với Sở nhi.
Tiễn Chu Độ Hàn đi, Tiêu Tín và Dực Hổ từ ngoài đi vào gặp ta, ta chợt nhớ tới mây câu nói hôm nay của Tả Ngọc Di, không biết Tiêu Tín đã làm gì với nàng.
Ta gọi Tiêu Tín vào thư phòng, thấp giọng nói:
“Ta bảo ngươi thả Tả Ngọc Di, nhưng mà ngươi đã làm chuyện gì vậy?”
Tiêu Tín cười nói:
“Điện hạ yên tâm, thuộc hạ chỉ bắt nàng phải chịu đói mấy hôm, sau đó lại sai hai gã thủ hạ hù dọa nàng, chứ không có làm gì quá phận, sao điện hạ bỗng nhiên lại hỏi vậy?”
Ta cười nói:
“Không có gì, chỉ là hôm nay ta bị nha đầu kia chặn đường, không đầu không cuối mắng ta một trận, nói ta tung tin đồn, làm hỏng danh tiết của nàng.”
Tiêu Tín nhịn không được phá lên cười.
Ta cố ý làm bộ mặt nghiêm túc nói:
“Hỗn tiểu tử, ngươi cười cái gì?”
Tiêu Tín nói:
“Thuộc hạ chỉ mới cố cố ý tung tin là lúc nàng bị bắt đã bị người ta vũ nhục, không còn hoàn bích nữa.”
Tiêu Tín giảo hoạt cười, tiếp tục nói:
“Tuy rằng đây chẳng phải là chuyện lạ gì, nhưng cũng khiến cho nàng lĩnh đủ.”
Ta cười mắng:
“Tiểu tử ngươi có biết danh tiết của một nữ nhân cực kỳ quan trọng hay không, nhất là Tả Ngọc Di còn chưa lấy chồng, thảo nào màng nàng hận ta như vậy, cản ta giữa đường hưng sư vấn tội.”
Tiêu Tín nói:
“Tả Trục Lưu đã nhiều lần gây bất lợi cho điện hạ, bài học này chỉ là một giáo huấn với hắn mà thôi.”
Ta gật đầu nói:
“Vừa nãy ta cũng gặp Tả Trục Lưu.”
Tiêu Tín ngơ ngác, thấp giọng nói:
“Hắn có phải là tới cầu hòa?”
Ta lắc đầu nói:
“Lão hồ ly này theo dõi con gái lão tới đây, hắn không cầu hòa, mà muốn quyết tâm đối nghịch với ta.”
Tiêu Tín nói:
“Chẳng nhẽ điện hạ lại để cho lão hồ ly này tiếp tục kiêu ngạo?”