Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 347: Phòng bị. (1)




Trần Tử Tô nói:

“Ý nghĩ của Tiêu Tín không sai, thế nhưng những binh sĩ này không đến tình cảnh vạn bất đắc dĩ quyết không nên dùng, bằng không sẽ bị bắt là chứng cứ mưu phản nghịch.”

Tiêu Tín nói:

“Trần Tiên sinh nói rất phải, những binh sĩ này chỉ dùng đề ngừa vạn nhất, nếu như điện hạ bình an vô sự, đương nhiên sẽ không cần phải dùng đến.”

Ta cười nói:

“Nếu đã phái đi thì chắc chắn phải có được tác dụng.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ta, không biết những lời này của ta rốt cuộc là có ý gì.

Ta cười lạnh nói:

“Tả Trục Lưu lại nhiều lần đối địch với ta, lần này ta đi Khang đô nhất định nghĩ cách làm suy yếu thực lực của hắn.”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ muốn giết hắn?”

Ta lắc đầu:

“Giết hắn sợ rằng không có dễ dàng như vậy, thế nhưng muốn giết mấy đứa con của hắn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Con gái bị mất tích đột nhiên làm cho ta nhớ tới dùng phương pháp tương tự đối phó với người nhà của Tả Trục Lưu, loại thủ đoạn này mặc dù không quang minh, nhưng mà lại cực kỳ hữu hiệu.

Trần Tử Tô nói:

“Công tử nghìn vạn lần đừng bỏ qua lực lượng của Dực vương, nếu có thời cơ cứ để cho hắn xuất thủ đối phó Tả Trục Lưu, so với cậu tự mình xuất thủ thì thích hợp hơn nhiều.”

Bất kể ta nỗ lực như thế nào cũng không tìm được tin tức gì của Mính Nhi hết, Thải Tuyết cùng Khúc Nặc cũng như vậy, sinh nhật của Hâm Đức Hoàng lại càng ngày càng gần, ta xuất phát sớm hơn mười ngày, vì Gia Cát Tiểu Liên đã đặc biệt bói hung cát qua cho ta, ngày hôm nay xuất phát là thích hợp nhất.

Đi cùng ta còn có Sở Nhi, lần này nàng dù thế nào cũng không đáp ứng để cho ta một mình đi Khang đô mạo hiểm.

Đường Muội cùng Tiêu Tín đã đi trước đến Khang đô để tiến hành chuẩn bị, Xa Hạo, A Đông suất lĩnh hai trăm võ sĩ tinh nhuệ thiếp thân đi theo. Hai trăm võ sĩ tinh nhuệ này được trang bị mặc thức liên nỗ đã được thiết kế lại, so với ban đầu bất kể là số lượng bắn liền một lúc hay là tấm bắn đều đã được đề cao thêm một bước.

Lần này chúng ta đến Khang đô còn đặc biệt mang theo một bộ Cơ Giáp thú do Gia Cát Tiêu Liên thiết kế đã hoàn thành, sau khi tháo gỡ ra do ba chiếc xe ngựa vận chuyển.

Đám người Gia Cát Tiểu Liên đưa tiễn chúng ta đến bên ngoài vương phủ, mỉm cười nói:

“Con Cơ Giáp thú nay ngoại hình rất giống kỳ lân, chính là dùng” Cộng Công “để trang bị cho Cơ Giáp quân, sau khi tổ hợp có thể do hai người khống chế, lực trùng kích rất lớn, khi công thành có thể thay cho xung xa (xe công thành). Sau khi công tử đến Khang đô có thể lắp ráp lại nó tại trong vương phủ, ngay tại sinh nhật của Hâm Đức Hoàng có thể làm như hạ lễ ngự tiền biểu diễn.”

Ta cười nói:

“Gia Cát tiên sinh nghĩ thật chu đáo, kỳ lân hiến thọ chính là điềm đại cát, phụ hoàng chắc hẳn sẽ long nhan đại duyệt.”

Gia Cát Tiểu Liên cười nói:

“Nếu là cung đình sinh biên, con Cơ Giáp này còn có tác dụng quan trọng, đến lúc đó công từ chỉ cần lẻn vào trong bụng Cơ Giáp thì có thể phá vòng vây bình yên trở về vương phủ, cho dù thiên quân vạn mã cũng khó vây khốn được công tử.”

Ta cười ha ha nói:

“Nếu thần kỳ như thế vì sao không nhiều thêm hai con?”



Gia Cát Tiểu Liên cười nói:

“Nếu nhiều hơn nhất định sẽ khiến cho chúng có tâm đề phòng, trái lại càng không tốt.”

Ta cũng chỉ là nói một chút mà thôi lại nhìn Cơ Giáp kia, nói:

“Người nào điều khiển cho ta đâu?”

Gia Cát Tiểu Liên chỉ vào hán tử đang ở bên cạnh xe ngựa chỉ huy võ sĩ vận chuyển cơ giáp:

“Dực Hổ!”

Đại hán kia bỗng quay đầu lại, trên mặt hiện ra dáng tươi cười chất phác:

“Tỷ phu!”

Ta cười nói:

“Thằng ranh này, trở về lúc nào vậy?”

Dực Hổ vui tươi hớn hở đi tới trước mặt ta, lớn tiếng nói:

“Đệ vẫn đang trợ giúp Gia Cát tiên sinh huấn luyện Cơ Giáp doanh. Việc hệ trọng như vậy đương nhiên không thể thiếu đệ rồi.”

Ta cố ý nghiêm mặt nói:

“Ngươi chẳng qua là một hài tử, theo ta chỉ thêm loạn, hay là cứ về Lục Hải Nguyên giúp ta chăm sóc tỷ tỷ của ngươi đi.”

Dực Hổ rất sợ ta không mang theo hắn đi, vội vàng nói:

“Tỷ phu, đệ cũng không nhỏ, lại nói Tiêu Tín so với đệ cùng lắm chỉ lớn hơn vài ngày. Vì sao hắn có thể đi còn đệ lại không thể?”

Ta cười nói:

“Ngươi có bản lĩnh gì?”

Dực Hổ sờ sờ gáy, đột nhiên thấy hai bức tượng sư tử bằng đá trước cửa vương phủ thì nhất thời có chủ ý. Hắn đi nhanh tới trước mặt sư tử bằng đá kia, lớn tiếng nói:

“Tỷ phu, huynh xem đây!”

Dực Hổ hét lớn một tiếng, hai cánh tay ôm lấy sư tử bằng đá kia, đột nhiên dùng một lát lực, không ngờ ôm con sư tử bằng đá kia lên, giơ cao hai tay qua đỉnh đầu, chậm rãi đi tới trước mặt ta, lớn tiếng nói:

“Tỷ phu, bản lĩnh này của đệ đi theo huynh được chưa?”

Tượng sư tử đá nặng vậy mà không thấy hắn thở hổn hển chút nào.

Trong lòng ta mừng thầm, hai bức tượng sư tử bằng đá này chính là Triệu Đông Tề chế tạo cho ta lúc tu kiến vương phủ, mỗi một con đều nặng trên cả nghìn cân, không ngờ Dực Hổ lại nhấc nó lên dễ dàng như thế, có thể thấy được hắn thần lực kinh người.

Gia Cát Tiểu Liên cười nói:

“Bản lĩnh điều khiển Cơ Giáp của Dực Hổ không thua gì Cự Linh, bằng không ta cũng không yên tâm để hắn đi theo ngươi đâu.”
Lúc này ta mới thoả mãn gật đầu:

“Được rồi cứ đứng đực đó ra, tượng đá làm gì? Nếu mà làm vỡ cẩn thận ta đánh cho ngươi một trận.”

Dực Hổ biết ta đồng ý dẫn hắn đi theo, vui tươi hớn hở vác tượng đá thả về chỗ cũ.

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Công tử trên đường bảo trọng.”

Ta nặng nề gật đầu nói:

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ thành công trở về!”

Phụ trách đưa chúng ta qua khúc sông Cô không ngờ là Khâu Dật Trần và Tử Ngưng, lâu rồi ta cũng không có gặp hai người bọn họ, trong khoảng thời gian này hai người quá bận rộn huấn luyện thuỷ quân cho ta.

Khâu Dật Trần cười nói:

“Bình Vương biệt lai vô dạng, Khâu mỗ chờ đợi ở nơi này đã lâu.”

Ta nhìn Khâu Dật Trần rồi lại nhìn Tử Ngưng, cười ha ha nói:

“Ta chẳng qua là qua sông bình thường thôi mà, không ngờ kinh động tới hai vị thuỷ quân giáo đầu của chúng ta, tràng diện này có phải quá long trọng rồi không.”

Tử Ngưng cười nói:

“Thiên hạ ai không biết Bình Vương điện hạ muốn đi Khang đô thụ phong ngôi vị thái tử, chúng ta qua đây đưa tiễn kỳ thực là có tư tâm, hi vọng tương lai kiếm được một cái chức quan gọi là.”

Sở Nhi mỉm cười nói:

“Nếu Tử Ngưng tỷ tỷ muốn làm quan như vậy, điện hạ liền phong cho tỷ ấy một chức quan đi.”

Ta nói trêu:

“Vậy ta sẽ phong cho cô làm đại Khang thuỷ quân đại đô đốc.”

Tử Ngưng thản nhiên cười, không ngờ còn thật quỳ xuống trước mặt ta:

“Tạ chủ long ân, quân vô hí ngôn, sau khi Bình Vương điện hạ đăng cơ nhất thiết không được đổi ý đó!”

Ta hơi sửng sốt, lập tức phá lên cười ha ha, mọi người bên cạnh cũng cùng bật cười.

Chiến thuyền chậm rãi bơi tới bờ bên kia, ta và Sở Nhi đi tới đầu thuyền thưởng thức cảnh sắc của sông Cô. Khâu Dật Trần đi tới bên người ta nói:

“Bình Vương điện hạ!”

Ta cười nói:

“Khâu huynh ở trước mặt ta không nên khách khí, ngươi cứ gọi ta một tiếng công tử thì thuận tai hơn.”

Khâu Dật Trần cười nói:

“Xưa đâu bằng nay, sau khi Bình Vương điện hạ trở về đã là thái tử của đại Khang, tôn ti hữu biệt, có một số việc cũng phải chú ý mới được.”

Ta mỉm cười nói:

“Khâu huynh ở trong mắt ta vĩnh viền đều là bằng hữu và huynh đệ, những lễ tiết hư tục này không cần quản nhiều.”

Khâu Dật Trần nói:

“Ta muốn đi cùng điện hạ đến Khang đô.”

Ta hơi do dự, thấp giọng nói:

“Bỏ Tử Ngưng cô nương được sao?”

Khâu Dật Trần cười nói:

“Ta cùng cô ấy đã thương lượng qua, hiện tại việc huấn luyện thuỷ quân đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa bản lĩnh huấn luyện thuỷ quân của Tử Ngưng còn trên cả ta, ta hoàn toàn có thể yên tâm đi theo điện hạ.”

Ta gật đầu nói:

“Nếu như Khâu huynh có thể đi cùng ta đương nhiên quá tốt rồi.”

Sở Nhi cười nói:

“Tuy nhiên hiện tại Tử Ngưng đã là thủy sư đại đô đốc, sau này Khâu đại ca phải vâng mệnh mới được.”

Khâu Dật Trần cười nói:

“Tính tình của Tử Ngưng rất tốt, cho dù cô ấy có làm đại quan đi nữa, ở trước mặt ta cũng sẽ không thể hiện uy phong gì được.”

Ta cười nói:

“Hai người vì sao còn chưa kết hôn vậy?”

Khâu Dật Trần đỏ mặt, lúng túng nói:

“Nam nhi phải lấy sự nghiệp làm đầu, chuyện thành gia lập thất cứ đợi sau hãy tính...”

Ta nở nụ cười ha ha, xoay người nhìn Sở Nhi nói:

“Chờ chúng ta từ Khang đô trở về, nàng phải đích thân giúp Khâu đại ca câu hôn mới được.”

Sở Nhi cười nói:

“Nếu việc này thành, huynh phải mời chúng ta ăn một bữa mới được à.”

“Một trăm bữa cũng được!”

Câu nói của Khâu Dật Trần khiến cho chúng ta lại cười to một trận.

Tất cả cũng tiến hành dựa theo kế hoạch của chúng ta đã định trước, việc ta đi Khang đô thụ phong thái tử đã truyền khắp toàn bộ đại Khang, từ khi tuyên bố đang trên đường đến Khang đô, phàm là những châu quận đi ngang qua, quan viên nơi đó đều tiền hô hậu ủng.

Bốn ngày sau, chúng ta đến ngoài thành Khang đô. Những bách tính đón chào ta đến Khang đô không ngờ ra tản ngoài đình nghỉ chân cách mười dặm để nghênh đón, tràng cảnh so với lúc trước khi ta từ Tần quốc mãn hạn làm con tin trở về Khang đô còn hoành tráng hơn. Ta ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi qua đoàn người đang tưng bừng hoan hô, bách tính thỉnh thoảng la lên: “Bình Vương điện hạ! Bình Vương điện hạ!” Trong ánh mắt của họ tràn ngập sự tha thiết kỳ vọng. Nhiều lần ta đã hóa giải nguy cơ cho đại Khang, thành công xây dựng hình tượng, từ lâu ta đã chinh phục được dân tâm của bách tính đại Khang. Họ đều chờ đợi ta có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, đưa bọn họ thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.