Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 342: Tiếp ứng (2)




Đường Muội gật đầu nói:

“Đúng rồi ngày hai mươi sáu tháng sau là ngày đại thọ của Hâm Đức Hoàng, hắn đã sai người đến Tuyên Thành hạ chỉ, bảo sau khi công tử trở về phải tức khắc đến Khang đô mừng thọ cho hắn.”

Ta cả giận nói:

“Ông ta rất sợ Bắc Hồ hại không chết ta mà!”

Đường Muội không khỏi cả kinh, thấp giọng hỏi:

“Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta cười lạnh nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu sở dĩ sẽ đối phó với ta chính là bởi vì đã lén cùng phụ hoàng ta đạt thành minh ước, chỉ cần Thác Bạt Thuần Chiếu diệt trừ ta, ông ta sẽ đem vùng đất Lục Hải Nguyên giao trả lại cho Bắc Hồ.”

Đường Muội cả giận nói:

“Đầu óc của hắn hồ đồ rồi sao? Hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ hắn lại hạ độc thủ với công tử như vậy?”

Ta thấp giọng nói:

“Một người thật sự cho là bản thân có thể thiên thu vạn năm, trường sinh bất lão, như vậy bất luận kẻ nào đều có thể trở thành địch nhân gây trở ngại đối với đại quyền vĩnh viễn của hắn đối với phụ hoàng ta mà nói, địch nhân lớn nhất khả năng chính là ta.”

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Nếu ta không nhớ lầm, năm nay ông ta chắc đã bảy mươi chín tuổi rồi, từ đại Khang Thác Đế lập nước đến nay, tuổi của ông ta là lớn nhất, thời gian tại vị cũng dài nhất.”

Đường Muội mù mờ nói:

“Lẽ nào hắn thực sự đã luyện thành thuốc trường sinh bất lão?”

Ta cười lạnh nói:

“Trong thiên hạ làm gì có thuốc nào trường sinh bất lão, lần trước hắn thiếu chút nữa đã bị tên phương sĩ họ Lô hại chết, không nghĩ tới hiện tại lại giẫm lên vết xe đổ.”

Đường Muội thấp giọng nói:

“Kỳ thực hắn mê tín tiên đạo cũng là chuyện tốt, có thể ngày nào đó ăn sai thuốc...”

Hắn đại khái nhớ tới Hâm Đức Hoàng dù sao cũng là phụ thân ta nên vội vàng dừng lại không nói tiếp.

Ta thở dài nói:

“Bỏ đi, chuyện của ông ấy ta căn bản không muốn nhắc đến, cứ để cho ông ta thích làm gì thì làm đi, đến một ngày nào đó cũng kết thúc thôi.”

Ta đà thầm hạ quyết tâm, ta không bao giờ suy nghĩ đến cái ngôi vị thái tử làm gì nữa, lời của Trầm Trì không sai, dựa vào Tuyên Thành mở rộng tây cương, đó là nơi căn bản để ta trở lại phát triển. Chỉ cần ta có đủ thực lực, Hâm Đức Hoàng vừa chết thì ta chính là đế vương của đại Khang, cùng với chờ hắn truyền ngôi cho ta, không bằng bản thân mình từng bước đi mở rộng thổ địa cho đại Khang.



Định Châu là địa phương duy nhất trong các quận phía Bắc đại Khang không có ôn dịch lan đến, nơi nơi cũng tràn ngập cảnh tượng an nhàn no ấm, dưới phân phó của ta, chúng ta cũng không có kinh động đến quan viên địa phương, suốt đêm chạy tới Tuyên Thành. Giữa Sở Châu cùng Tuyên Thành đã không còn địa phương trú quân phòng thủ, mặc dù địa danh bất đồng, thế nhưng trên thực tế đã thầm hòa hợp thành một thể, bách tính không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, đã phần nào biểu hiện ra sự xuất sắc của các chính sách mấy năm gần đây của ta.

Những vì thấy được dọc đường làm cho A Y Cổ Lệ không khỏi cảm thán:

“Không ngờ đại Khang lại là một nơi thiên đường giàu có và đông đúc như vậy.”

Ta thản nhiên cười nói:

“Nơi cô thấy chỉ là hai nơi Sở Châu cùng Tuyên Thành, tình huống chân thực của đại Khang sợ rằng vượt xa sự tưởng tượng của cô thôi.”

Đường Muội nói:

“Nếu có một ngày đại Khang nơi nơi cũng an nhàn như Tuyên Thành vậy, quốc lực của đại Khang khẳng định sẽ trên cả các nước khác.”

Ta lặng lẽ nhìn thành quách ở phía xa xa, đại Khang ở trong khái niệm của ta đã trở nên cách ta càng ngày càng xa, thậm chí so với bảy nước còn lại cũng không có khác biệt bất cứ điều gì. Một ngày nào đó, ta sẽ đạp lên từng nước từng nước dưới chân ta.

Khi trở lại vương phủ đã vào ban đêm, Dịch An phụ trách trực đêm vội vàng tiến lên nghênh đón. Ta dặn mọi người không được làm ra động tĩnh để tránh khỏi ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.

Đi vào vương phủ, thấy trên tiểu lâu mà ta ở vẫn có một cửa sổ lộ ra ngọn đèn màu vàng, trong nội tâm ta bỗng nhiên cảm thấy một trận ấm áp, Sở Nhi vẫn chưa đi ngủ, nàng đang yên lặng chờ ta đến.

Cảm giác bứt rứt khôn xiết đầy rẫy trong lòng ta, nàng đích xác đã hi sinh cho ta rất nhiều.

Dịch An khẽ nói:

“Tiểu chủ nhân, mấy ngày nay mấy người vương phi lúc nào cũng lo lắng cho ngài...”

Hình như hắn còn điều gì muốn nói với ta nhưng rốt cuộc lại thôi.

Ta gật đầu nói:

“Ngươi mang những người khác đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi sau.”

Ta yên lặng đi lên thang lầu, bởi vì sợ quấy nhiễu những người khác, ta rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng Sở Nhi, lúc đang muốn gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Sở Nhi lệ quang dịu dàng xuất hiện tại trước mặt ta. Một cơn gió đêm lạnh lêo thổi qua làm phất phơ chiếc váy lụa mỏng manh của nàng.

“Dận Không...”

Nàng run giọng nói.

Ta mở rộng vòng tay ôm chặt nàng vào trong lòng ta. Thân thể mểm mại của Sở Nhi hơi run lên, nàng tìm kiếm đôi môi của ta và dùng hết sức lực toàn thân hôn lấy ta.

Ta lau đi vệt nước mắt còn vương trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói:

“Ta không phải là đã bình an trở về rồi sao?”
Sở Nhi dựa sát người vào trong lòng ta, thấp giọng nói:

“Từ nay về sau, ta quyết không cho chàng rời khỏi ta nữa, bất kể là chàng đi đâu ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng.”

Ta không khỏi nở nụ cười, ôm lấy cả người Sở Nhi muốn đi đến bên giường, nhẹ nhàng nói:

“Đề cho ta kiểm tra kỹ càng thử xem, Sở Nhi của ta gần đây gầy hay là béo lên nào.”

Sở Nhi khẽ nói:

“Chàng hãy buông ta xuống trước đã, ta còn có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói cho chàng đây.”

Ta thấy vẻ mặt của Sở Nhi ngưng trọng, lúc này mới cố thu hồi dục niệm trong lòng, buông Sở Nhi ra rồi hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Sở Nhi khẽ thở dài một hơi, kéo tay của ta ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó từ trong két gỗ lấy ra một phong thơ đặt vào trong tay ta. Ta nhìn một chút lạc khoản (phần ghi tên người viết) trên giấy viết thư liền biết đó là thư của Hâm Đức hoàng đế tự tay viết.

Ta thản nhiên cười rồi ném nó lên bàn:

“Đường Muội đã đem chuyện này nói cho ta biết rồi, chẳng qua là sinh nhật của ông ấy mà thôi, có cần phải làm rầm rộ như thế không?”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Sinh nhật lần này của phụ hoàng cũng không phải đơn giản đâu, Đường Muội còn có một việc cũng không biết, lần này phụ hoàng quyết định muốn tại ngày sinh nhật định ra người được chọn làm thái tử.”

Ta cười nói:

“Ông ta muốn ngay tại đó lập người kế thừa? Điều này sợ rằng chỉ là một cái cớ của ông ấy mà thôi, nếu như ta thực sự đến Khang đô mừng thọ, chẳng phải là làm thỏa mãn tâm ý của ông ta sao, ông ta sao lại có thể đơn giản thả ta trở về nữa?”

Sở Nhi gật đầu nói:

“Hành vi hiện tại của chúng ta đã hết sức rõ ràng, phụ hoàng đối với chúng ta sớm có tâm phòng bị. Chẳng qua do chúng ta thân ở bắc cương, đối với chúng ta cũng đã ngoài tầm tay với.”

Ta vỗ nhè nhẹ lên tờ giấy thư, tràn ngập cừu hận nói:

“Lần này nếu như không phải là ông ấy âm thầm động tay động chân, ta cũng sẽ không ở Bắc Hồ bị rơi xuống nông nỗi chật vật như vậy.”

Sở Nhi kinh ngạc nói:

“Lẽ nào Thác Bạt Thuần Chiếu lén lút cấu kết cùng phụ hoàng?”

Ta gật đầu:

“Chính miệng An Dung đã nói với ta, chỉ cần Thác Bạt Thuần Chiếu trừ khử được ta, phụ hoàng sẽ vùng Lục Hải Nguyên trả lại cho Bắc Hồ.”

Sở Nhi cả giận nói:

“Hắn sao lại có thể làm như thế, vì củng cố địa vị của bán thân mình, không ngờ cam nguyện hi sinh thổ địa của đại Khang cùng tính mệnh của con trai ruột!”

Ta cầm bàn tay Sở Nhi nói:

“Nàng cần gì phải tức giận vì ông ta, lại nói ta đã binh an trở về, ông ấy có thể làm khó dễ gì được ta đây?”

Sở Nhi nói:

“Sợ rằng Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ không đơn giản thả Lục Châu trở về, việc chúng ta nghênh tiếp Lục Châu hãy cứ hoãn lại một ít thời gian rồi mới tính.”

Ta gật đầu nói:

“Muốn cho hắn ngoan ngoãn thả ra Lục Châu nhất định phải nắm lấy nhược điểm của hắn. Tuy nhiên hiện tại ta vẫn chưa tìm được.”

Sở Nhi dịu dàng cười nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu là thân ca ca của Lục Châu, hắn chắc sẽ không làm khó Lục Châu đâu, chàng cứ yên tâm là được rồi.”

Ta lại nói:

“Tuệ Kiều có phải sắp sinh rồi không?”

Sở Nhi cười nói:

“Tuệ Kiều đã đi Lục Hải Nguyên để chờ sinh rồi, chỗ đó hoàn cảnh yên tĩnh, với lại có đông đảo tỷ muội làm bạn, hiện tại trong vương phủ chỉ có Yến Lâm cùng ta, Dao Như cũng bị Tuệ Kiều tỷ tỷ dẫn đến Lục Hải Nguyên, hy vọng hoàn cảnh nơi đó có thể có trợ giúp đôi với sự khang phục của tỷ ấy.”

Khó trách hôm nay ta trở lại vương phủ nhưng không có kinh động đến chư vị thê tử của ta, nguyên lai đa số bọn họ cũng không có bên trong phủ.

Sở Nhi nói:

“Vốn Yến Lâm cũng muốn đi Lục Hải Nguyên rồi chờ chàng trở về, thế nhưng Mính Nhi trước đó vài ngày cảm giác nhiễm phong hàn, không thích hợp đi xa, cô ấy buộc lòng phải ở lại.”

Ta cười nói:

“Yến Lâm trời sinh hiếu động, bảo cô ấy ở lại trong vương phủ chắc cô ấy cũng bị buồn bực đến chết còn gì.”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Có con tự nhiên sẽ khác mà, hiện tại Yến Lâm đã như một hiền thê lương mẫu...”

Có thể là nhớ tới bản thân mình đã rất lâu chưa sinh được con, vẻ mặt Sở Nhi trở nên buồn bã.