Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 327: Bao che khuyết điển (4)




An Dung cười nói:

“Huynh với muội là người một nhà sao có thể để cho người ngoài khi dễ ca ca của mình.”

Ta và An Dung tán chuyện vài câu, cho tới khi trời đã tối mới đứng dậy cáo từ.

Ta đỡ An Dung lên xe ngựa, sau đó mới cùng A Đông cưỡi ngựa đi về hướng phủ công chúa.

Bầu trời lúc này tuyết đã rơi nhiều, ta đi chậm thưởng thức phong cảnh, A Đông đi trước.

A Đông thấp giọng nói:

“Lần này không biết có phiền phức gì hay không?”

Ta hơi nhíu mày:

“Chẳng hiểu tại sao ta bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.”

A Đông nói:

“Bởi vì chuyện của Bác Thiếp Nhĩ?”

Ta lắc đầu, loại dự cảm không tốt này phát sinh từ lúc ta gặp An Dung, ta mơ hồ cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, thế nhưng ta không thể suy đoán ra nguy hiểm từ nơi nào mà tới.

A Đông bỗng nhiên ghìm cương ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, bốn vó nện xuống mặt đất.

Ta ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lại thấy phía trước có mười bảy người con gái Bắc Hồ ngăn toàn bộ con đường lại. Các nàng đều mặc bì giáp đen, tuấn mã cũng màu đen, trong tay cầm đủ loại đao kiếm.

Ta và A Đông liếc mắt nhìn nhau, trên miệng không khỏi mỉm cười, ta mỉm cười nói:

“Các vị cô nương, tại hạ muốn đi qua, xin các vị mở cho một con đường!”

Một trung niên mỹ phụ đứng ở giữa, nói:

“Ngươi chính là Long Dận Không?”


Ta cười lắc đầu nói:

“Tại hạ chỉ là khách thương qua đường, Long Dận Không gì đó ta không quen biết!”

Ta chợt nhớ tới hôm nay Bác Thiếp Nhĩ đã nói hắn có mười bảy cô con gái, đám nữ lang này vừa vặn mười bảy người, cỏ lẽ là tới báo thủ cho Hốt Hồ. Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, lừa được đám người này thì lừa.

[ truyen cua t
ui | Net ]❤Trung niên mỹ phụ kia nghi ngờ hỏi:

“Ngươi thật sự không phải là Long Dận Không?”

Ta cười nói:

“Vị đại tỷ này thật là thú vị, trong thiên hạ làm gì có ai muốn thay đổi tên họ của mình?”

Đột nhiên có một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên:

“Đại tỷ! Đừng có tin hắn, tỷ nhìn trang phục của hắn chính là trang phục đặc thù của hoàng tộc người Hán, hơn nữa hắn đi từ phương hướng Thất Xảo lâu tới, con đường này chính là con đường về phủ công chúa, hắn không phải Long Dận Không mới là lạ!”

Ta theo hướng thanh âm nhìn lại, thấy bên cạnh trung niên mỹ phụ có một thiếu nữ, ta không nhìn rõ khuôn mặt nàng bởi vì nàng ta đeo khăn che mặt.

Dựa theo quy củ của người Hồ, thiếu nữ này chắc là chưa lấy chồng, nàng cũng là người duy nhất còn đeo khăn che mặt trong mười bảy cô gái đứng đây.

Ánh mắt của trung niên mỹ phụ kia trở nên âm lãnh vô cùng, cả giận nói:

“Giỏi cho Long Dận Không, ngươi quả nhiên gian xảo dị thường!”

Ta nhìn A Đông, giật cương ngựa, đồng thời bỏ chạy.

Mười bảy Hồ nữ cũng đồng thời đuổi theo ta.

A Đông lớn tiếng nói:

“Chủ nhân đi trước, thuộc hạ ứng phó với các nàng cho!”
Ta lớn tiếng dặn dò:


“Ngàn vạn lần không thể đả thương các nàng!”

Đối phó với đám Hồ nữ điêu ngoa này thực sự là rất khó, ta không muốn tiếp tục phải trở mặt với lão già Bác Thiếp Nhĩ.

Tuyết càng rơi càng lớn, hơn nữa do trong đêm tối nên ta không cách nào nhận rõ xung quanh, chỉ cần có đường là bỏ chạy. Khi ta xoay người nhìn lại đã thấy A Đông bị mấy Hồ nữ bao vây, năm Hồ nữ còn lại đuổi theo ta.

Ta không thể tránh được lắc đầu, vụt vào mông ngựa hai cái, dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy về phía trước. Đột nhiên phía trước xuất hiện một đám người, hóa ra là tuần thành vệ binh, ta vừa mừng vừa sợ, lớn tiếng nói:

“Người đâu cứu mạng!”

Mấy tên vệ binh nhìn ta một cái, không những không giúp mà họ còn trốn sang một bên, họ đều biết đây là chuyện của mấy người con gái của Bác Thiếp Nhĩ, ai dám dây dưa cơ chứ.

Ta biết hi vọng vào đám vệ binh này thực sự là vô vọng, bèn quay đầu ngựa chạy vào một con hẻm bên trái. Con hẻm này cực sâu, đi được hơn trăm mét, ta rút chủy thủ bên hông, mượn lực nhảy lên trên, dùng hai chân kẹp vào bờ tường.

Ngựa của ta vẫn chạy về phía trước, không bao lâu thấy năm Hồ nữ phóng ngựa vào tận đây.

Ta ngừng thở, không dám lên tiếng, rất sợ bị các nàng phát hiện.

Đợi cho năm Hồ nữ kia đi xa, ta mới an tâm một chút, khi định nhảy xuống, thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa truyền lại, ta chỉ còn cách giữ vững tư thế, mồ hôi theo tuyết chảy xuống dưới.

Ta cúi đầu nhìn lại, thấy một giọt mồ hôi theo gió rơi xuống, đúng lúc Hồ nữ che mặt kia lao qua.

Mồ hôi rơi xuống tay nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp đã có sự nghi ngờ.

Ta biết hành tích đã bại lộ, lăng không nhảy xuống sau lưng của Hồ nữ, ta vòng tay ôm lấy nàng và cảm nhận được một mùi hương.

Hồ nữ kia ngửa đầu đấm ra sau một cái, ta bất ngờ không kịp đề phòng bị đấm trúng mũi, đau tới cực điểm, nước mắt chảy ra ròng ròng. Hồ nữ lại huých khửu tay vào ngực ta, ta đưa tay bẻ tay nàng lại, rồi áp vào lưng.

Phía trước lại vang lên tiếng vó ngựa, hiển nhiên là năm Hồ nữ kia đã phát hiện đây là kế kim thiền thoát xác, đuổi ngược trở về.

Trong lúc tình thế cấp bách, ta chỉ còn cách dùng chủy thủ đâm vào mông ngựa một cái.

Con ngựa đau đớn hí lẻn một tiếng thảm thiết, giống như một mũi tên lao vút ra ngoài. Thân hình chúng ta đồng thời ngửa ra sau, suýt nữa thì rơi xuống, ta lập tức đan hai tay lại với nhau, ôm chặt lấy eo của Hồ nữ kia.

Những Hồ nữ còn lại thấy tình thế không ổn, cuống quít vụt ngựa đuổi theo.

Hồ nữ kia trải qua lúc bị nguy hiểm, quên mất cả chuyện đánh ta, hai tay nàng cầm chặt cương ngựa, cố gắng làm cho ngựa dừng lại. Ta ôm chặt lấy nàng, sợ bị ngã xuống.

Sự đau đớn làm cho tuấn mã điên cuồng bỏ chạy, tốc độ đạt tới cực hạn, những bông tuyết đập rát cả mặt.

Ta cúi đầu, nấp sau lưng Hồ nữ, từ thân hình nàng truyền tới mùi thơm nhàn nhạt, tim nàng đập thình thịch, đúng là có cảm giác hương diễm kích thích.

Tuấn mã chạy hồi lâu, tốc độ vẫn không giảm bớt, đột nhiên nó dừng vó, bốn chân cắm xuống đất thật sâu.

Do dừng quá đột ngột, thân hình của chúng ta lập tức lao vút lên phía trước, Hồ nữ kia cũng không nắm được cương ngựa nữa, bay vút lên không trung, nặng nề rơi xuống mặt tuyết.

Thân hình ta rơi thẳng vào người Hồ nữ, nàng trở thành tấm đệm giảm đau cho ta. Tuy vậy, đầu óc ta vẫn ong ong, có chút choáng váng, khi tỉnh lại nhìn nàng thì thấy hai mắt nàng ta nhắm nghiền, giống như là đã chết.

Trong lòng ta hoảng hốt, ta rất sợ hãi, nếu như ta đè chết con gái của Bác Thiếp Nhĩ, vậy thì phiền toái này lớn rồi.

Ta sờ cổ nàng thấy mạch vẫn còn đập mới yên lòng một chút. Khi nhìn lại chỗ con ngựa, thấy bốn phía trống không, chẳng biết nó chạy đi đâu rồi.

Tuyết càng rơi càng lớn, ta đối với địa phương này không quen, cho nên không cách nào nhận ra được đường lối.

Ta ôm lấy Hồ nữ đi theo dấu chân ngựa trở về, đi được một đoạn đi chẳng còn dấu vết nào nữa, ta không khỏi thở dài, bốn xung quanh chỉ là cánh đồng mênh mông, chẳng biết mình đã ở phương nào rồi.

Căn cứ vào tốc độ của ngựa và thời gian tính toán, chỗ này cách vị trí ban đẩu phải tới mười dặm, nếu như ta ôm nàng trở lại thì không thể trở về được.

Trong cánh đồng tuyết mênh mông, có một căn nhà tranh cô liêu đứng trong bão tuyết, trong căn nhà này không có ánh sáng, không biết là có người ở hay không.

Ta ôm Hồ nữ đi vào trong, nếu như bỏ nàng lại, nàng mà gặp nguy hiểm gì thì mọi chuyện sẽ tính trên đầu ta, ta đành phải làm người tốt một lần.

Đi tới bên cạnh nhà tranh, ta gõ cửa phòng, nhưng không có ai lên tiếng trả lời. Ta lấy tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cánh cửa đổ ầm xuống, có thể nhặn ra nơi này không có người ở đã lâu rồi.

Ta đặt Hồ nữ xuống đất, kiếm mấy miếng gỗ trong phòng, chọn một vị trí trống trải, châm lửa.