Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 320: Bi thương. (1)




Giờ ngọ ngày hôm sau, Thác Bạt Lục Châu từ Tuyên Thành chạy tới Lục Hải Nguyên, từ khi nghe được tin tức phụ hãn nàng mất, nàng thương tâm vô cùng.

Lần tới Bắc Hồ này, ngoại trừ Nhã Khắc làm hướng nói, ta còn mang theo A Đông, Đột Tạ, Lang Thứ, Đằng Đa Nhĩ, và hơn năm trăm võ sĩ được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh.

Từ Lục Hải Nguyên tới Ô Khố Tô thành, chúng ta chọn con đường tốt hơn so với lần tới Âm Sơn trước kia. Ta biết Lục Châu bây giờ cần nhất là người an ủi, cho nên bỏ ngựa ngồi xe, tận dụng thời gian ở bên cạnh nàng.

Đôi mắt đẹp của Lục Châu do bị khóc mà sưng đỏ lên, Thác Bạt Thọ Thiện từ trước đến nay luôn thương yêu nàng, hơn nữa Lục Châu vẫn chờ mong một ngày gia đình đoàn tụ, không ngờ lần gả xa lại chính là lần vĩnh biệt.

Ta ôm nàng vai khuyên nhủ:

“Sinh tử là do trời định, không ai có thể tránh được ngày này, muội đừng nên bi thương quá mức.”

Lục Châu rưng rưng nói:

“Muội... Ngay cả nhìn mặt phụ hãn lần cuối cũng không được, không biết là muội có bất hiếu hay không?”

Ta nhẹ giọng nói:

“Phụ hãn ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho muội sống bình an, người yêu thương muội như vậy, nhất định không giận muội đâu.”

Lục Châu nhào vào trong lòng ta lớn tiếng khóc ồ lên.

Có lẽ là do tinh thần quá mức suy yếu, Lục Châu nằm ở trong lòng ta ngủ thấy say, ta cởi giầy của nàng đặt nàng lên giường, đắp tấm chăn da dê cho nàng.

Bên ngoài xe cuồng phong gào thét, ta vén rèm xe lên nhìn lại, thấy tuyết đã rơi từ bao giờ, sức gió tương đối mạnh, hoa tuyết bay vòng quanh, tạo thành một con đường màu trắng.

Đột Tạ phóng ngựa đi tới bên cạnh xe, lông mi của hắn đều đã dính đầy tuyết, mỉm cười nói:

“Chủ nhân, lần này khi thuộc hạ từ Tuyên Thành tới, Thải Tuyết cô nương có đưa cho người một cái hộp gỗ!”

Hắn đưa hộp gỗ vào trong xe.

Ta mở hộp gỗ, thấy bên trong là hai cái mặt nạ da người mỏng, trong lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp. Thải Tuyết lo lắng cho ta rất chu đáo, sợ ta tới Bắc Hồ gặp nguy hiểm, nên đưa cho ta hai cái mặt nạ đề phòng bất trắc xảy ra.

Nếu mà suy nghĩ cẩn thận thì thân thế của Thải Tuyết đúng là vô cùng thần bí, năng lực của nàng càng lúc càng giống một người trong giang hồ, không biết trên người nàng có bí mật gì? Vì sao không muôn thổ lộ với ta?

Đột Tạ nói:

“Chủ nhân còn có chuyện gì phân phó không?”

Ta xem bầu trời xám xịt bên ngoài xe, thấp giọng nói:


“Trời cũng sắp tối rồi, ngươi đi nói cho Nhã Khắc tìm một nơi có thể tránh tuyết chúng ta nghỉ ngơi môt chút.”

Chúng ta tiếp tục đi thêm chừng năm dặm nữa thì dừng lại trên phế tích của một cổ bảo, đây là một loại kiến trúc thường thấy ở Bắc Hồ và Đại Khang, những căn nhà này thường do chiến tranh tàn phá, sau đó được xây dựng thành những công sự phòng ngự, rồi thế cục biến hóa không ngừng sau đó bỏ đi trở thành phế tích.

Chỗ chúng ta ở là một cái phong hỏa đài, cái đài này được xây bằng đá bên cạnh có nhiều chỗ bị sụp đổ, nhưng mà vẫn là một nơi có thể tránh tuyết tuyệt vời.

Chúng ta dựng những doanh trướng ở xung quanh của phong hỏa đài, Đột Tạ dựng doanh trướng cho ta ở bên trong, có thể tránh được gió lạnh.

Ta cẩn thận ôm Lục Châu vào trong trướng, lò lửa đã được nhóm từ lâu, bên trong ấm áp như mùa xuân, ta nhẹ nhàng hôn lên cái trán mịn màng của nàng một cái, sau đó đi bên ngoài.

Nhã Khắc đã đốt một đống lửa trại ở bên cạnh phong hỏa đài, Đằng Đa Nhĩ mang đùi dê đến quay, mùi hương theo gió lạnh tán phát ra xung quanh.

Ta cười nói:

“Nhã Khắc an đáp quả nhiên là người biết hưởng thụ!”

Nhã Khắc ha hả cười nói:

“Ta có hưởng thụ nhưng cũng không bao giờ quên huynh đệ.”

Đột Tạ và Lang Thứ mỗi người xách hai vò rượu đưa tới.

Ta không khỏi có chút kỳ quái nói:

“Lúc khởi hành, ta đâu thấy mọi người mang nhiều rượu như vậy?”

Nhã Khắc cười nói:

“Rượu là ta bảo Sát Cáp Thai đặt ở trong xe, hắn sợ bị ngươi chửi cho nên không dám nói cho ngươi biết.”

Ta cười nói:

“Chẳng nhẽ ta lại là người không hiểu lý lẽ vậy hay sao?”

Nhã Khắc ha hả cười nói:

“Ngươi mặc dù là an đáp của ta, thế nhưng ở trong mắt những người như Sát Cáp Thai ngươi là chủ nhân của họ. Huống hồ lần tới Bắc Hồ này cũng chẳng phải mà tới chúc mừng, mà là về phúng viếng, cho nên bọn họ cũng cẩn thận một chút.”

Ta cười nhạt một tiếng, kỳ thực Thác Bạt Thọ Thiện chết đối với ta chẳng có ảnh hưởng gì, hiện giờ ta chỉ có lo lắng duy nhắt là cảm thụ của Lục Châu. Ta ngồi bên cạnh lửa trại, chỉ doanh trướng xa xa nói:
“Lục Châu vừa mới vừa ngủ, uống rượu thì có thể, nhưng thanh âm phải nhỏ một chút, ngàn vạn lần đừng kinh động tới nàng.”

Nhã Khắc hé miệng hai tiếng, thanh âm bé đi rất nhiều. Hắn ngẩng đẩu nhìn về phía phía trên phong hoả đài A Đông vẫn đứng ở trên đó canh chừng cho chúng ta.

Đột Tạ thấp giọng nói:

“Có nên gọi hắn xuống không?”

Ta lắc đầu hướng Đằng Đa Nhĩ nói:

“Mang tới cho A Đông mộ cái đùi dê.”

Thác Bạt Thọ Thiện chết chẳng ảnh hưởng gì tới tâm tình của mọi người, tất cả bọn họ đều coi lần phúng viếng này là một lần đi du ngoạn.

Nhã Khắc uống liên tiếp hai chén rượu lớn, mỉm cười nói:

“Không nghĩ hai lần chúng ta tới Bắc Hồ, đều là tới chịu tang.”

Ta nở nụ cười, tâm tình lần này hoàn toàn khác hẳn lần trước. Lần trước bởi vì Dận Tường chết, trong lòng ta chịu áp lức rất lớn, lần này thì tốt hơn rất nhiều.

Huống chi mục đích của ta cũng chẳng phải là tới chịu tang, mà tới thảo luận việc kết minh với Thác Bạt Thuần Chiếu.

Nhã Khắc nói:

“Lần trước tới gấp quá chúng ta chưa du ngoạn được gì nhiều ở Ô Khố Tô thành. Lần này ta chắc chắn phải bỏ ra hai ngày du lịch mọi nơi ở đây.”

Ta cười nói:

“Chuyện này chẳng có vấn đề gì, Xích Lỗ Ôn đã tích trữ được không biết bao nhiêu của cải phi nghĩa trong chiến tranh với hai nước, lần này chúng ta tới mọi việc cứ lấy hắn làm chủ, chắc chắn hắn sẽ không bận tâm chuyện hết bao nhiêu bạc.”

Đột Tạ và Lang Thứ nghe được câu này, cũng ha hả nở nụ cười.

A Đông đang đứng trên phong hỏa đài, bỗng nhiên nói:

“Có người tới!”

Ta ngơ ngác, Nhã Khắc đứng dậy cảm thấy nghi hoặc nói:

“Chúng ta vừa mới ra khỏi biên giới Lục Hải Nguyên, là ai dám lớn mật như vậy?”

Mấy người chúng ta đồng thời đi lên trên Phong Hỏa đài nhìn theo phương hướng A Đông chỉ, quả nhiên thấy một vệt đen dài ngoằng đang đi về hướng chúng ta.

Ta móc kính viễn vọng ra, nhìn thấy một đám người Hồ, nhìn qua có chừng trên dưới ngàn người.


Ta đem kính viễn vọng giao cho Nhã Khắc, Nhã Khắc nhìn một chút, thấp giọng nói:

“Là Hải Vu tộc!”

Hắn buông kính viễn vọng, tàn bạo mắng:

“Đám hỗn đản này chắc chắn là theo dõi hành tung của ta từ từ Âm Sơn tới đây, chúng muốn giết ta!”

Ta biết Xoa Tháp tộc và Hải Vu tộc đã có cừu hận nhiều năm, hai năm qua Xoa Tháp tộc đã trở thành bộ tộc cường đại nhất ở Âm Sơn.

Hải Vu tộc nhiều lần bị Nhã Khắc bao vây tiễu trừ buộc họ phải chạy trốn khắp nơi ở Âm Sơn, tộc nhân của họ chết trong tay Nhã Khắc cũng phải lên tới vạn người, đương nhiên bọn họ có thù oán rất sâu với Đại Khang, việc tới đây trả thù cũng hợp tình hợp lý.

Nhã Khắc áy náy nói:

“Là ta làm phiền an đáp.”

Ta cười nói:

“Nếu đã gọi là an đáp, còn nói những lời làm gì? Chỉ là hơn ngàn người của Hải Vu tộc, đối với chúng ta chẳng là gì!”

Ta hạ lệnh nói:

“Đột Tạ ngươi truyền lệnh xuống dưới, bảo tất cả huynh đệ chuẩn bị nghênh chiến!”

Lang Thứ nhắc nhở ta nói:

“Lần này chúng ta mang tới rất nhiều nỏ tiễn!”

Ta gật đầu chỉ hướng phong hoả đài nói:

“Ở đây có thể bố trí năm mươi người, để bọn họ bắn chết đám người kia đi!”

Nhã Khắc nói:

“Ta xuất lĩnh hai trăm người xông lên giết cho bọn chúng một manh giáp cũng không còn!”