Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 310: Chia tay (2)




Ta chỉ vào bản đồ nói:

“Ta đã làm bảo Đường Muội đi thông tri cho bên Tuyên Thành rồi, đến lúc đó sẽ có người đi qua Vi Châu, đến Miện Trì đón chúng ta, hai ngày này người của chúng ta hẳn là tới rồi.”

Tiêu Tín nói:

“Xem ra điện hạ đã dự đinh bỏ đường thủy.”

Ta mỉm cười nói:

“Lần này ta sẽ diễn lại trò cũ, bảo Thải Tuyết đem một võ sĩ dịch dung trở thành dáng dấp của ta, hộ tống Trác Khởi Phu phản hồi trở về Khang đô, chờ lúc hắn tới Khang đô rồi lại tẩy đi dịch dung, Trác Khởi Phu đương nhiên sẽ không biết huyền cơ trong đó.”

Tiêu Tín nhịn không được nở nụ cười:

“Kế này của điện hạ rất tuyệt, khiến cho Trác Khởi Phu đi cùng Bình Vương giả mạo trở về, nhất định có thể thành công dời đi tàm mắt của đám người Tả Trục Lưu, an toàn của điện hạ có thể đạt được bảo đảm.”

Ta thấp giọng nói:

“Lần này ta sẽ để Xa Hạo hộ tống võ sĩ giả mạo ta cùng nhau đến Khang đô.”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ cỏ phải còn ôm kỳ vọng đối với Hâm Đức Hoàng đế hay không?”

Ta lắc đầu nói:

“Xem ra hắn sẽ không đơn giản đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, ta chỉ là muốn chứng minh một chút, rốt cuộc hắn muốn dùng phương thức gì để đón tiếp ta.”

Tiêu Tín chủ động lĩnh việc:

"Ta nguyện ý cùng Trác Khởi Phu đi đến Khang đô một chuyến, thuận tiện giải thích một chút tình thế của Khang đô cho điện hạ.

Ta gật đầu nói:

"Được rồi! Nếu như vậy ta để Xa Hạo theo ta cùng trở về Tuyên Thành, ngươi đi cùng Trác Khởi Phu đến đại Khang, giờ lại đi cùng hắn, điều này khiến hắn càng không sinh nghi gì. Ngươi nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, sau khi đến Khang đô phải lập tức làm cho tên giả Bình Vương biến mất, nếu có bất cứ tình hình dị thường gì thì lập tức sai người báo cho ta biết. "

Tiêu Tín nói:

"Điện hạ cứ yên tâm, ở đó còn có Trần tiên sinh thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện cạm bẫy gì, tuy nhiên... Ta lo lắng tên Binh Vương giả này rất khó đến được Khang đô!"

Ta viết xong một nét cuối cùng lên bức tranh, thở phào nhẹ nhõm thật dài, cầm bút lông cừu trong tay đặt lên giá bút.

Thải Tuyết đem một khăn mặt mới màu trắng đưa tới cho ta. Ta xoa xoa tay rồi đem khăn mặt ném vào bên trong mâm, bưng lên trà Long Tĩnh trên bàn uống vài ngụm.

Thải Tuyết nói:

"Đây hình như là bản địa đồ trong Xuân Cung đồ mà. "

"Không sai!

Ta gật đâu nói, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã phủ xuống, Lãnh Cô Huyẻn hẳn là rất nhanh sẽ đến.

Ta hướng Thải Tuyết nói:

“Cô đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ gọi.”

Ta chắp tay đi ra ngoài cửa, đã thấy Nhã Khắc đang chỉ huy võ sĩ bố phòng khắp nơi tại Phong Lâm các. Ta nhịn không được cười nói:


“Nhã Khẳc an đáp, không cần phải phiền phức như thế, nàng nếu muốn đến, chỉ bằng vào mấy người chúng ta căn bản ngăn cản không được nàng!”

Trên mặt Nhã Khắc vẫn còn sưng chưa hết, hắn lòng còn sợ hãi nói:

“Ả đàn bà kia lợi hại quá, ta lo lắng ả có thể sẽ đối với ngươi có bất lợi.”

Ta thản nhiên lắc đầu, nếu như Lãnh Cô Huyên muốn đối với ta bất lợi thì tối hôm qua sẽ hạ thủ với ta rồi. Ta phát hiện lần này nàng đối với ta tốt hơn rất nhiều so với lúc tại Hán đô, lẽ nào nàng thực sự chỉ muốn đạt được tàng bảo đồ cũng không muốn cùng ta là địch? Hay là một nguyên nhân nào đó không cho ta biết đã làm cho thái độ của nàng đối với ta xảy ra cải biến?

Nhã Khắc nói:

“Chúng ta tổng cộng có hơn hai mươi thanh liên nỗ, nếu như bắn đồng thời thì ả ta chưa hẳn có thể né tránh được đâu.”

Ta kiến thức võ công của Lãnh Cô Huyên, cho dù liên nỗ có lợi hại thế nào nhưng chính là hai mươi cái cũng sợ rằng vô pháp tạo thành bất luận uy hiếp gì đối với nàng.

Lúc này Xa Hạo từ ngoài cửa đi đến, hắn đi ra bên ngoài sắp xếp, gia tăng cảnh giới các nơi phụ cận Phong Lâm các, trước đây Tinh Hậu đã đem nơi Phong Lâm các này vĩnh viễn ban thưởng cho ta rồi.

Ta mỉm cười nói:

“Mọi người không cần khẩn trương, biết đâu Lãnh Cô Huyên cũng sẽ không đến...”

Truyện Của Tui ch
ấm Net
Lời ta nói còn chưa có hết, liền nghe được ngoài cửa vang lên một giọng nói yểu điệu:

“Xin hỏi Bình Vương điện hạ có ở đấy không?”

Chúng ta đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một cô nàng xinh xắn lanh lợi đang cười khanh khách xuất hiện tại phía cổng chính, ống tay áo vén lên cao lộ ra hai cánh tay như củ sen, ở khuỷu tay còn treo một lẵng hoa, trong lẵng hoa cắm đầy hoa tươi đủ các màu.

Ta cùng Xa Hạo cũng nhận thức cô gái này, nàng là Tòng Linh sư tỷ của U U.

Nhã Khắc chưa bao giờ gặp qua Tòng Linh, thấy Tòng Linh xinh xắn lanh lợi, mặt mày như họa, sắc tâm bồng nhiên nổi lên, cười tủm tỉm nói:

“Tiểu nương tử có chuyện gì?”

Tòng Linh kiều kiều mị mị nhìn Nhã Khắc nói:

“Ta đến tìm Bình Vương điện hạ cũng không phải tới tìm ngươi, ngươi chen vào làm gì?”

Ta biết người của Ma Môn hỉ nộ vô thường, rất sợ Nhã Khắc không rõ ràng nội tình bị nàng đột nhiên công kích, cuống quít nói:

“Tòng Linh tìm Dận Không có chuyện gì?”

Tòng Linh nói:

“Sư phụ ta để cho ta tới lấy một đồ vật.”

Ta gật đầu nói:

“Đồ vật ta đã chuẩn bị rồi, thế nhưng ta cũng không có thể giao cho cô!”

Tòng Linh hơi ngẩn người:

“Sao hả? Ngươi đổi ý à?”

Ta mỉm cười nói:
“Tòng Linh cô nương luôn miệng nói là Lãnh giáo chủ phái đến đây, vậy có gì chứng thực chuyện này hay không?”

Dáng tươi cười trên mặt Tòng Linh nhất thời thu liềm:

“Long Dận Không! Ta thấy ngươi là đã đổi ý rồi, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nếu như chọc giận sư phụ ta, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không thể giữ được!”

Ta cười ha hả nói:

“Tòng Linh cô nương hình như tới để uy hiếp ta thì phải?”

Từ trên mặt của nàng ta thấy một chút hoảng loạn, lẽ nào nàng thật cố ý mang chiêu bài của Lãnh Cô Huyên mà đến đây?

Tòng Linh nói:

“Đã như vậy, ta liền mời sư phụ ta qua đây!”

Nàng xoay người đi về hướng cồng chính, nhưng ngơ ngác đứng tại nơi đó.

U U lẳng lặng đứng ở trước cửa, bộ váy dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng phất phơ theo gió, càng phát ra vẻ phong tư yểu điệu, diễm tuyệt nhân gian, một đôi mắt đẹp như sương như khói nhìn ta, vẻ mặt lạnh lùng nói không nên lời.

Mặt Tòng Linh trở nên trắng bệch, run giọng nói:

“Sư muội...”

U U thở dài một hơi:

“Sư tỷ, tỷ hà cớ gì phải làm như vậy, cho dù tỷ lấy được Tàng Bảo đồ thì có lợi gì?”

Sắc mặt Tòng Linh vô cùng hoảng loạn:

“Muội... Muội cố ý để cho ta nghe được...”

U U nói:

“Sư phụ đã sớm hoài nghi tỷ lòng mang dị tâm, cho nên cố ý để cho tỷ nghe được đối thoại giữa chúng ta...”

Trong đôi mắt Tòng Linh không ngờ chảy ra hai hàng nước mắt, có lẽ là kinh khủng tới cực điểm. Nàng đột nhiên quỳ xuống trước mặt U U:

“Sư muội... Van cầu muội... Nghìn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho sư phụ, bằng không ta... Ta sẽ bị chết chắc...”

U U buồn bã than thở:

“Sớm biết như vậy, ngày trước tội gì phải làm?”

Tòng Linh đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhảy bắn lên, trong chớp mắt liên tục xuất ba chiêu sát thủ tới U U.

U U nhẹ nhàng lộn nhào một cái đã trở về phía sau hơn năm trượng.

Ba chiêu sát thủ của Tòng Linh nhắt thời thất bại, nàng thấy đánh bất ngờ không được lặp tức buông tha ý nghĩ tiếp tục công kích, xoay người chạy về phía rừng rậm phía tây.

U U cũng không đuổi theo, chậm rãi đi tới trước mặt ta. Nàng đâu còn khuôn mặt quyến rũ điềm đạm như ngày xưa, lạnh lùng nói:

“Ta vâng lệnh sư phụ đặc biệt tới lấy của Bình Vương một món đồ.”

Ta gật đầu nói:

"Theo ta đến bên hồ đi dạo môt chút!"

"Ta còn muốn mau chóng trở về phục mệnh... "


Ta đã đi trước hướng về phía hồ Yên Chi, tàng bảo đồ tại trong tay ta, ta không lo U U sẽ không theo ta qua đây.

U U lặng lẽ đi theo phía sau ta, chúng ta một trước một sau đi dọc theo bờ hồ Yên Chi.

Ta mỉm cười nói:

“Ta sớm đã biết Lãnh Cô Huyên nhất định sẽ phái cô tới, vừa nhìn thấy Tòng Linh ta đã biết cô ấy sẽ nói dối rồi.”

U U có chút châm chọc nói:

"Nói tới âm hiểm giả dối trong thiên hạ ai có thể so với Long Dận Không ngươi?

Ta ngồi xuống trên ghế đá bên hồ, U U vẫn đang đứng ờ phía sau ta.

"Mấy ngày nay ta thủy chung vẫn đang suy nghĩ lời của cô nói, người mà lừa dối ta nhiều nhất rốt cuộc là ai?"

Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt của U U, nàng quay mặt đi tránh né ánh mắt của ta.

Ta thở dài nói:

"Có lẽ là ta quá ngu, thủy chung nghĩ không ra người này là ai? Tuy nhiên ta tin tưởng, cô hẳn là sẽ không gạt ta. "

U U nói:

"Ta là yêu nữ Ma Môn người người đều muốn giết thì sao lại không lừa ngươi được? Ngươi nghìn vạn lần đừng nghĩ ta lương thiện như thế. "

Nàng hiển nhiên còn đang giận ta.

Ta từ trong lòng móc ra tấm tàng bảo đồ đặt vào trong tay nàng:

"Ngày kia ta sẽ trở về đại Khang, nói cô đi với ta một chút là muốn đơn độc cáo biệt với cô. "

Ánh mắt U U rốt cuộc mềm xuống, nàng nhẹ giọng nói:

"Bức tàng bảo đồ này đối với ngươi quan trọng như vậy, vì sao ngươi lại quyết định giao cho sư phụ của ta?"

Ta mỉm cười nói:

"Trong lòng ta quan trọng nhất là ngôi vị hoàng đế, ý nghĩa của tàng bảo đồ đối với ta cũng không có quan trọng như trong tưởng tượng của bọn cô đâu. "

U U nói:

"Sao ngươi biết là ta không có dối gạt ngươi? Có lẽ ta cùng sư tỷ như nhau, muốn đem tàng bảo đồ làm của riêng. "

Ta chân thành nói:

"Bất kể trước đây cô có lừa gạt ta hay không, trong lòng ta thủy chung đã đem cô trở thành một người bạn có thể tin cậy. "

Vành mắt U U hơi đỏ lên, nàng nhẹ giọng nói:

"Long Dận Không a Long Dận Không, ta thực sự nhìn không thấu ngươi, có đôi khi ngươi thoạt nhìn so với bất luận kẻ nào đều thông minh hơn, nhưng có đôi khi ngươi lại là một người ngu xuẩn nhất trên đời, ngươi bảo ta nói ngươi thế nào mới tốt đây!"