Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 304: Đào mộ (5)




Chúng ta đi tới vị trí giữa lăng mộ, Khúc Nặc chỉ là phi tần, không có tư cách tuẫn táng ở chỗ này.

Liên Việt chỉ bốn phía địa cung, nơi này có tới tám cái cửa, sau đó là nơi chứa đựng các loại tế phẩm.

Dựa theo bản đồ hắn có thì Khúc Nặc được tuẫn táng ở cánh cửa thứ nhất của phía bên trái.

Đối với bố trí của lăng mộ này Liên Việt đã hiểu rõ, cho nên hắn xoay phù điêu trên cửa đá một cái, cánh cửa tự động mở ra.

Liên Việt cười nói:

“Lăng mộ hoàng thất Tần quốc không phải chuyện đùa, những thứ Long, Phượng, Lân được điêu khắc ra hầu như toàn là vật có mấu chốt.”

Hắn thuần thục xoay chuyển các phù điêu, trong nháy mắt phía trước xuất hiện một đồ án phượng hoàng, cửa đá chậm rãi mở ra.

Liên Việt nói:

“Tất cả các cửa đá, chỉ có thể mở từ bên ngoài, biểu thị quân chủ có thể lâm hạnh phi tần, mà phi tần không thể chủ động quấy rầy sự yên lặng của quân chủ. Mẹ nó, các vị đế vương thì hưởng hết các lão bà, trong khi lão tử bây giờ một lão bà cũng không có, ông trời vì sao lại bất công như vậy chứ?”

Trong lòng ta cười thầm, ngày khác nếu có cơ hội nhất định phải tìm cho Liên Việt một mỹ nữ làm vợ.

Hành lang rất dài, không khí có phần ẩm ướt, Liên Việt nói:

“Ở đây vô cùng kín gió, nhân tình của ngươi chưa chắc đã sống được.”

Phía trước xuất hiện một cái thạch thất hình vuông, ta tìm được Khúc Nặc trong đống tế phẩm, hai tay của nàng bị trói ngược ra sau, mồm bị bịt rẻ, im lặng nằm trên thảm, không biết sống hay chết.

Ta đặt Lệ Cơ xuống, đi tới bên người Khúc Nặc, bắt thử mạch, thấy nó vẫn hơi nhảy lẻn, trong lòng mới bình tĩnh lại được, không nghĩ tới sức sống của Khúc Nặc lại dẻo dai tới như vậy.

Ta hướng Liên Việt nói:

“Xem ra ta còn cần ngươi giúp một việc nữa!”

Liên Việt ha hả cười nói:


“Xem ra ta cũng cần ngươi thêm một chút thù lao, nhớ kỹ cái công cõng tình nhân và nhi tử của ngươi đấy nhé.”

Hắn cõng Khúc Nặc, ta ôm lấy Lệ Cơ, đi ra ngoài hàng lang, khi trở lại địa cung đã phát hiện, chẳng những quan tài của Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ đã chìm xuống, mà những bậc thang cũng đang chìm.

Liên Việt khinh thường nói:

“Một chút sáng tạo cũng không có, không biết là Tần quốc tìm đâu ra cái bọn ngu xuẩn này.”

Ta thành công cứu được Lệ Cơ và Khúc Nặc, nên cảm thấy mỹ mãn, thúc giục:

“Nhìn tình hình ở đây thì chẳng bao lảu nó sẽ chìm xuống, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.”

Liên Việt nói:

“Không cần phải vội, mấy bậc thang này muốn chìm cũng phải mất một canh giờ.”

Hắn đặt Khúc Nặc xuống, mỉm cười nói:

“Ngươi chờ ta một chút, ta đi xuống bậc thang của địa cung, xem còn có bảo vật gì.”

Ta cuống quít nói:

“Ở đây cơ quan rất nhiều, chúng ta hãy mau chóng rời đi...”

Liên Việt không đợi ta nói xong, đã đi về phương hướng của địa cung. Khi ta muốn ngăn cản hắn thì thân ảnh của hắn đã biến mất sau hành lang.

Ta một tay ôm lấy Lệ Cơ, một tay ôm lấy Khúc Nặc, những thanh âm ùng ùng không ngớt vang lên bên tai, trong lòng bất an tới cực điểm, vừa rồi sốt ruột cứu người, ta không biết cái vì là sợ hãi, bây giờ đã cứu được người rồi mới cảm thấy nó kéo tới.

Ta từ trong lòng lấy ra giải dược Thất Nhật Túy, cạy mở khớp hàm Lệ Cơ, đẩy giải dược vào trong, sau đó lại mớm nước bọt hòa tan dược hoàn, nhưng muốn Lệ Cơ tỉnh lại cũng phải tầm ba canh giờ nữa.

Ta bịt cái mũi ngọc của Khúc Nặc, hít một hơi thật sâu, rồi mớm không khí vào cái miệng của nàng, làm như vậy liên tục vài lần quả nhiên là Khúc Nặc ho khan, chậm rãi mở đôi mắt đẹp, thấy ta thì không khỏi cả kinh:
“Ngươi... Ngươi là ai...?”

Nàng lê về phía sau, nhìn hoàn cảnh xung quanh, kinh hô một tiêng, sợ hãi nói:

“Ta... Lẽ nào đã chết ư?”

Ta lắc đầu nói:

“Cô nương yên tâm, cô nương vẫn còn sống.”

Khúc Nặc vẫn chưa thể bình tĩnh lại run giọng nói:

“Ngươi... Ngươi đến tột cùng là ai?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta tới nơi này để cứu Lệ Cơ, thân phận của ta cô nương sẽ biết sau.”

Khúc Nặc thấy Lệ Cơ, khớp hàm nhịn không được run rẩy lên:

“Hoàng hậu... Nàng đã chết... Ngươi... Ngươi ôm một cái tử thi... Làm cái gì?”

Ta cố gắng tỏ ra hòa ái, nhẹ giọng nói:

“Việc này, sau này ta sẽ chậm rãi giải thích với cô nương, hiện giờ quan trọng nhất chính là phải ra ngoài.”

Khúc Nặc cố sức lắc đầu nói:

“Trái tim ta sớm đã chết, ra ngoài có lợi ích gì?”

Trong lòng ta âm thầm ảo não, sớm biết như vậy, cứ để nàng hôn mê, lẽ nào nàng biết tin Trầm Trì đã chết?

Nghĩ đến Trầm Trì ta bỗng nhiên nảy ra ý hay, thấp giọng nói:

“Khúc cô nương, thực không dám dấu diếm, tại hạ được Trầm đại nhân phái tới để cứu viện cô nương và hoàng hậu.”


Khúc Nặc nghe được tên Trầm Trì trong đôi mắt đẹp quả nhiên hiện lên nhu tình, lẩm bẩm:

“Trầm đại ca! Chẳng phải là... Huynh ấy đã chết hay sao?”

Ta thấy nàng yêu Trầm Trì như vậy, trong lòng buồn bã vô cùng, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói:

“Chuyện nghe được chưa chắc đã là thật, người trong thiên hạ ai chẳng tin Khúc cô nương đã chết, nhưng cô nương vẫn sống đấy thôi?”

Khúc Nặc quả nhiên tin vài phần, nhẹ giọng nói:

“Nếu ta có thể sống lại, Trầm đại ca có bản lĩnh như vậy, đương nhiên cũng có thể.”

Trong lòng ta chua xót, không nghĩ tới vị trí của mình trong lòng Khúc Nặc lại kém cả một người đã chết.

Tốc độ chìm xuống của bậc thang càng lúc càng nhanh, ta không khỏi lo lắng cho an nguy của Liên Việt. Đúng lúc này, Liên Việt chui lên từ một cái động khẩu không xa, ha ha cười nói:

“Bên trong chẳng có gì cả, đúng là uống phí công sức của ta.”

Khúc Nặc nhìn thấy có người chui từ dưới đất lên, cho rằng đó là quỷ quái xuất hiện, sợ hãi hét lên một tiếng, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Ta cuống quít giải thích:

“Hắn tới trợ giúp cho ta!”

Liên Việt có chút bất mãn trợn mắt nhìn ta một cái, hiển nhiên là trách ta chiếm toàn bộ công lao cứu người.