Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 192: Ngõ hẹp (3)




Hâm Đức hoàng đế cười nói:

“Bi Phong a Bi Phong, sao ngươi lại nổi giận vì chuyện này làm gì, từ lúc nào ta bảo Dận Không từ Sở Nhi?”

Ta nhân cơ hội nói:

“Nhạc phụ đại nhân, trong lòng con chỉ có Sở nhi, con đối với Bắc Hồ tiểu công chúa này không có tình cảm gì.”

Trong lòng thầm khen hắn ứng đối hợp tình hợp lý, vì nữ nhi xuất đầu, cho dù Hâm Đức hoàng đế cũng không có lý do nào phản bác.

Dực Vương bực tức nói:

“Lâm Bi Phong ta mặc kệ người nói là ai, cũng không cho phép nữ nhi của mình bị ủy khuất.”

Hắn phẫn nộ trừng hai mắt nhìn thẳng vào Tả Trục Lưu.

Tả Trục Lưu xấu hổ ho khan một tiếng.

Hâm Đức hoàng đế giải vây nói:

“Địa vị của Bắc Hồ tiểu công chúa đương nhiên không thể so sánh với Sở Nhi, Dận Không tự mình xử lý đi.”

Ta âm thầm thở dài một hơi thở.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Bi Phong, còn không mau ngồi xuống.”

Dực Vương lúc này mới ngồi xuống.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Ta có một việc muốn giao cho ngươi đi làm.”

Dực Vương nói:

“Bệ hạ xin cứ việc phân phó.”

“Ta muốn ngươi phụ trách chuyện mộ dân binh xây dựng tân cung!”

Trong lòng ta bỗng nhiên trầm xuống, Hâm Đức hoàng đế sao lại đem chuyện nhỏ nhặt này giao cho Dực Vương, rõ ràng là hắn muốn mượn cơ hội này làm giảm binh quyền của nhạc phụ.

Huống chi chuyện mộ dân binh không phải là việc tốt gì, bách tính mới thoát khỏi nạn chiến hỏa, bây giờ lại bị đi làm lao dịch, chẳng phải là Dực vương sẽ lâm vào tình thế khó xử hay sao?

Dực Vương nói:



“Bệ hạ, thần đang cố sức xây dựng công sự biên phòng, sợ rằng không đủ sức phụ trách hai chuyện cùng lúc...”

Hâm Đức hoàng đế cười ha ha nói:

“Chẳng phải là chúng ta đã nghị hòa với Tần quốc rồi hay sao? Xây dựng biên phòng cũng không cần làm ngay.”

Tả Trục Lưu nhân cơ hội này nói:

“Cần Vương điện hạ gần đây nhàn rỗi, nếu như bệ hạ không lo lắng, có thể cho người đi làm chuyện này.”

Dực Vương nói:


“Cần vương có ở trong quân ngũ ngày nào đâu, chuyện này sợ rằng...”

Tả Trục Lưu cười nói:

“Bệ hạ cũng đã nói, cái mà Cần vương thiếu nhất chính là rèn luyện, chuyện này cũng là một cơ hội rèn luyện với người, thần lại tiến cử thêm một hiền tài chính là trưởng tử của thần - Tả Đông Tường, sẽ phụ trách phò tá Cần vương làm tốt chuyện này.”

Dực Vương có chút ít trào phúng nói:

“Tả tướng quốc quả nhiên là cử hiền không tránh thân (cử người hiền không bỏ qua người thân của mình)!”

Tả Trục Lưu cười nhạt nói:

“Nếu như khuyển tử không có năng lực này, Tả mỗ cũng sẽ không cho hắn ra ngoài để làm hỏng tiền đồ của Đại Khang.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Cũng được, Dận Lễ sớm muộn gì cũng phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, cho hắn đi rèn luyện cũng tốt.”

Hâm Đức hoàng đế hình như chỉ nói ra một câu vô ý, nhưng mà lại làm cho tất cà mọi người giật mình, chẳng nhẽ hắn đã quyết định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Dận Lễ?

Tả Trục Lưu vui mừng vô cùng, khom người nói:

“Đa tạ bệ hạ!”

Hắn đang cùng Dực Vương giao phong, thắng được một trận, rõ ràng là đắc ý vô cùng.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Xây dựng tân cung phương diện tài chính hình như thiếu rất nhiều, chế độ thuế khóa của Đại Khang trong hai năm tới cũng cần cải cách một chút, chuyện này cũng giao cho Tả thừa tướng đi làm đi.”
Ta im lặng nhìn vị đế vương ngu ngốc này, chuyện xây dựng tân cung đã thành đại sự duy nhất của hắn.


Mọi... Chuyện khác đều trở nên không quan trọng, trong lòng ta bỗng nhiên có một dự cảm mãnh liệt, những tháng ngày yên ổn của Đại Khang đã không còn nhiều nữa rồi.

Ta và Dực Vương đồng thời rời khỏi hoàng cung, trong ánh mắt của Dực Vương ẩn hàm sự u buồn, trên đường đi, hắn không nói gì cả, tới khi chia tay, mới mở miệng nói:

“Theo ta đến uống vài chén.”

Ta theo hắn đi tới một tửu phường có tên là “Bất Tư Quy” , đây là địa điểm hẻo lánh, không có quá nhiều khách.

Dực Vương gọi mấy món ăn, cùng ta đối ẩm. Ta rót đầy chén rượu cho hắn, thấp giọng nói:

“Nhạc phụ nên nghĩ thoáng một chút.”

Dực Vương uống một hơi cạn sạch, nói:

“Bệ hạ đã thay đổi!”

Ta không biết hàm nghĩa chân chính trong câu nói này, nên ngồi im lặng.

Dực Vương lại nói:

“Lúc trước Hâm Đức hoàng đế tuy rằng không phải là một hoàng đế yêu dân như con, nhưng vẫn để ý tới tình cảnh của bách tính, trong thời gian tới, Đại Khang sẽ...”

Ta tràn đầy cảm xúc nói:

“Lúc khởi công xây dựng tân cung, cũng là lúc Đại Khang náo loạn.”

Dực Vương nói:

“Mấy năm nay Đại Khang tai hoạ liên tục, chiến hỏa không ngừng, quốc khố trống rỗng, lấy đâu ra ngân lượng mà xây dựng tân cung nữa.”

Ta có chút nghi hoặc nói:

“Theo con được biết, Tả Trục Lưu vẫn phản đối chuyện xây dựng tân cung, sao bây giờ lại thay đổi thái độ?”

Dực Vương cười lạnh nói:

“Khởi công xây dựng tân cung tất sẽ làm danh vọng của bệ hạ ngày càng sa sút, dưới sự khổ cực, bách tính chỉ có hai lựa chọn, một là kỳ vọng Hâm Đức hoàng đế thoái vị lập tân quân, hai là không chịu được sưu cao thuế nặng, khổ dịch liên miên mà khởi nghĩa vũ trang. Tả Trục Lưu nhìn thấu điểm này, cho nên muốn nhân cơ hội giúp Cần vương leo lên đế vị.”

Ta hỏi:

“Hưng vương gần nhất có động tĩnh gì không?”

Dực Vương nói:


“Từ khi có phong ba nhận hối lộ, hắn vẫn ở nhà dạo chơi như Cần vương.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như vậy, sao phụ hoàng không cho hắn tham gia vào chuyện này?”

Dực Vương ngơ ngác, lập tức hiểu ý của ta, thấp giọng nói:

“Con muốn ta kéo Dận Thao vào trong chuyện xây dựng tân cung?”

Ta gật đẩu:

“Khởi công xây dựng tân cung cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nếu nhạc phụ làm cho hắn tham gia vào việc này, thì trong thời khắc mấu chốt cũng có thể chia sẻ trách nhiệm.”

Dực Vương hai mắt sáng ngời, mỉm cười, hắn khẳng định là hiểu ý của ta.

Ta lại nói:

“Ý đồ của phụ hoàng là thừa dịp này tước bỏ dần quyền uy trong quân đội của người, Tả Trục Lưu lại nhân cơ hội tăng thêm quân uy.”

Dực Vương cười lạnh nói:

“Dận Lễ chỉ là một phế vật, hắn đâu biết gì gọi là đạo trị quân?”

Ta lắc đầu nói:

“Nhạc phụ đã quên mất một người.”

“Ai?”

“Con trai của Tả Trục Lưu, Tả Đông Tường, người này tuyệt không phải là hạng người tầm thường vô năng, Tả Trục Lưu cực lực giới thiệu hắn tham gia quân vụ, đương nhiên cũng là có dụng ý.”

Dực Vương gật đầu nói:

“Tả Đông Tường võ công siêu quần, là người lãnh khốc vô tình, lúc nhậm chức Vệ úy, đã biểu hiện ra năng lực hơn người.”

Ta thấp giọng nói:

“Truớc đó vài ngày, con cùng Tả thị huynh muội phát sinh một lần xung đột, con phát hiện mấy người con này của Tả Trục Lưu đều không đơn giản.”