Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 187: Âm hồn (2)




“Nhìn vào ánh mắt của ta, ngươi chẳng nhẽ không nhận thấy sự chân thành hay sao?”

U U nở nụ cười như chuông bạc:

“Long Dận Không, ngươi có tư cách gì mà nói tới hai chữ chân thành? Nếu như thật sự chân thành đối đãi với nhau, thì khi ở Đại Tần, sao ngươi lại không nói cho ta biết, Điền Tuần đã ở trong tay của ngươi, vì sao không nói cho ta biết chuyện của Xuân Cung đồ?”

Ta bùi ngùi than thở:

“Lúc ở Đại Tần ta cũng không biết lão nô đó là Điền Tuần, sau khi gặp Dao Như ta mới biết thân phận của lão. Mà bí mật bên trong Xuân Cung đồ ta cũng không biết, huống chi nó cũng chẳng còn ở trong tay của ta.”

“Cái gì?”

U U ngơ ngác.

Xem ra hôm nay nếu không lộ chút gì đó, thì nàng sẽ kiên quyết không buông tha cho ta.

Ta thấp giọng nói:

“Bức Xuân Cung Đồ ta đã bán cho Tề quốc thương nhân Quản Thư Hành.”

U U nói:

“Ngươi thực sụ không biết?”

Ta cười nói:

“Bí mật bên trong ta tuyệt đối không biết. Nhưng mà họa đồ trên tấm hình đó ta vẫn còn nhớ như in, nếu như U U cô nương cảm thấy hứng thú, ta nguyện ý vẽ lại cho cô nương xem.”

Khuôn mặt U U đỏ lên, đưa tay dí một cái vào trán của ta, nói:

“Dâm tặc!”

Sau đó lại lập tức nở nụ cười, thân hình nàng đột nhiên lui lại phía sau, giống như một con hồ điệp biến mất ngoài cửa sổ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, yêu nữ này quả nhiên xuất quỷ nhập thần, hoàng cung canh phòng sâm nghiêm, nhưng mà nàng lại có thể đơn giản ra vào.



Dựa theo những lời nàng vừa nói, thì cha con Điền Tuần đã rơi vào trong tay nàng rồi, nhưng mà cuốn sổ thì nàng không lấy được.

Nhớ lại lão hồ ly vong ân phụ nghĩa Điền Tuần, trong lòng ta không nhịn được giận dữ, nặng nễ vỗ vào cái ghế ngồi một cái, cả giận nói:

“Lão thất phu, nếu để cho ta gặp lại ngươi, thì ta sẽ không buông tha ngươi đâu.”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, ta vốn tưởng U U quay lại, nhưng mà khi xoay người lại nhìn thấy Trân Phi đang đứng phía sau, nhu tình vô hạn nhìn ta.

đăng nhập để đọc truyện
Nàng hướng ta làm một cái dấu hiệu không nên tiếng, rồi chỉ sang bên phải, đi trước tới đó.

Khi ta tin tưởng bốn phía không có người, mới đi theo phương hướng của nàng.

Vòng qua đại điện, đi tới hậu viện Thục Đức Cung, cũng vì ở đây không có ai chăm sóc trong một thời gian dài, nên cỏ hoang đã rất cao. Trân Phi dừng bước xoay người lại, bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta, thân thể mềm mại của nàng vì kích động mà run lên.

Ta thấp giọng nói:

“Cẩn thận bị người khác thấy.”

Trân Phi cầm bàn tay của ta, đi về phía đông bắc, nơi này có một cái hầm rượu nho nhỏ đã bị bỏ hoang lâu ngày.

Trân Phi ở tại Thục Đức Cung hai năm, đối với tình hình nơi này vô cùng rõ.

Tiến vào trong hẩm rượu, chúng ta ôm lấy nhau thật nồng nhiệt, không có tâm sự nhiều lời, ta nhanh chóng cởi quần áo của nàng, rồi đặt thân hình của nàng xuống nền đất đầy bụi.

Trong bóng tối đôi mắt đẹp lóng lánh trong suốt của nàng tỏa ra quang hoa nóng rực, cánh tay ngọc của nàng cố sức ấn vào lưng của ta, kéo thân hình của ta xuống, những âm thanh kích động lại vang lên.

Thân hình của Trân Phi run lên, cái lưỡi thom tho của nàng nhẹ nhàng khiêu khích ta, trong nháy mắt đã kích thích tình cảm của ta tới cực điểm.

Chúng ta giao hoan trong bóng tối, tiếng thờ gấp và tiếng rên rỉ đang xen lại với nhau...
“Tại sao lại trở lại chứ?”

Ta hôn nhẹ lên cái lưng nhẵn nhụi của Trân Phi nói.


Trân Phi ôn nhu nằm úp lên hai chân ta, nói:

“Dận Không, từ khi chàng kéo ta từ biên giới cái chết trở về, thiếp đã biết, trong kiếp này của thiếp đã không còn dung nạp được vị trí của nam nhân nào khác nữa rồi.”

Ta xoay người nàng lại, ngậm lên bộ ngực của nàng, Trân Phi rên rỉ nói:

“Thiếp... Không cách nào khống chế... Được sự nhớ nhung với chàng...”

Ta thấp giọng nói:

“Ta cũng vậy...”

Trân Phi ôm cổ ta, hôn lên đôi môi của ta một nụ hôn nồng nhiệt, rất lâu sau mới hổn hển nói:

“Thiếp biết đây là một sai lầm, nhưng mà không cách nào được, nó lún ngày càng sâu.”

Ta yên lặng vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, ta chẳng phải cũng như vậy hay sao, quan hệ giữa ta và Trân Phi không khác nào là đùa với lửa, chỉ một chút lơ là, thì nó sẽ tự thiêu thân.

Trân Phi nói:

“Cứ tiếp tục như thế này, thiếp sắp chịu không nổi nữa, lúc đối mặt với phụ hoàng chàng, thiếp như sụp đổ...”

Trong đôi mắt nàng, nước mắt đã nhạt nhòa.

Ta vỗ nhẹ vai của nàng, nói:

“Ngọc Oánh, cho ta một thời gian, ta nhất định sẽ mang lại cho nàng hạnh phúc.”

Trân Phi triền miên, nói:

“Thiếp không cần danh phận, cũng không cần địa vị, chỉ cần ngày nào cũng ở bên cạnh làm bạn với chàng, là thiếp đã mãn nguyện rồi.”

Ta đã bị thâm tình của nàng làm cảm động, ta tận dụng thời gian quy giá, làm cho Trân Phi hưởng thụ tình yêu của ta.


Trân Phi đem hết toàn lực, dùng thân thể hưởng ứng theo động tác của ta, làm cho tình cảm mãnh liệt của ta dâng trào.

Căn hẩm nho nhỏ này đã biến thành khung trời riêng của đôi ta, trong này chỉ toàn là sự ấm áp, trong không khí cũng nồng đậm mùi yêu thương.

Người ngọc tuy đã đi xa, nhưng mà hương thơm vẫn lượn lờ, tình cảm mãnh liệt qua đi, lý trí lại một lần nữa trở lại, ta bỗng nhiên ý thức được, ta và Trân Phi tuyệt đối không thể tiếp tục chìm đắm.

Ở trước mặt ta, nàng đã dần dần mất đi năng lực khống chế, nếu như còn tiếp tục phát triển, thì sẽ không cách nào cứu vãn được.

Cho dù đối với ta hay với nàng vẫn là chuyện vô cùng nguy hiểm, kết cục của Dịch quý phi đã là một ví dụ chứng minh, biện pháp tốt nhất hiện giờ là mau chóng rời khỏi Khang Đô.

Khung cảnh ở Thục Đức cung vô cùng quen thuộc với ta, ta nhớ lại cái đêm tuyết rơi thời gian trước, nhớ tới thân hình ngọc ngà đầy mồ hôi của Trân Phi, nhớ tới hương diễm đêm đó, ta cảm giác nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Tương lai của chúng ta có thể tới được với nhau hay không, điều này vô cùng nhỏ bé, cho dù ta có thể trở thành một đế vương đứng trên vạn người, nhưng ta cũng không thể cưới một người vợ là mẫu phi, nếu không sẽ làm cho thiên hạ phỉ nhổ.

Nhưng mà ta cũng không thể nào quên được Trân Phi, tình cảm với nàng, không thể nào nói bỏ là bỏ được, cái ý nghĩ này làm loạn tâm tình của ta, một đêm này ta thức trắng.

Ta theo Hâm Đức hoàng đế đi tới thiên đàn tế thiên, lần tế tự này là do Hâm Đức hoàng đế đột nhiên nghĩ ra, cho nên cũng không long trọng như tế thiên Đông chí.

Dựa theo nghi thức trước khi tế thiên phải ở trong Trai Cung trai giới tắm rửa (chay tịnh, tắm rửa).

Trai Cung ở bên cạnh phía Nam của Tây Thiên môn, trên thực tế đây chính là một hoàng cung nhỏ, nằm ở phía Tây nhìn về hướng Đông.

Dựa theo quy định của Đại Khang, trước khi hoàng đế tế thiên ba ngày, cần phải ở trong Trai cung trai giới, không ăn mặn, không uống rượu, không vui đùa, không để ý tới chuyện bên ngoài, không lễ tế, không gần nữ nhân, chăm tắm rửa, thường gọi là “Trí trai” .

Lần này tế thiên này mặc dù có quy mô nhỏ, nhưng mà vẫn phải tuân theo quy củ, tắm rửa, thay trường bào màu trắng, rồi mới đi vào trong thiên đàn.

Đi vào thiên đàn, mới thấy có một cái đàn tế hình tròn, đưa mắt nhìn lên trời, thấy trời xanh vô hạn, vũ trụ mênh mông, nhất thời làm cho người ta có cảm giác sinh mệnh thực là nhỏ nhé.