Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 171: Thâm cừu (2)




Xích Lỗ Ôn nói:

“Ta coi trọng Bình vương điện hạ ở sự can đảm và năng lực, người một mình tới Bắc Hồ chịu tang, lại có thể thay đổi được ý của đại hãn, đồng thời còn có thể khiến người đồng ý cho điện hạ mang tro cốt về nước, còn trả lại đất đai. Tuy rằng ta không biết điện hạ dùng phương thức gì thuyết phục đại hãn, thế nhưng ta biết, nếu như Tiền Tứ Hải giao chuyện trọng yếu như vậy cho người, thì cũng đủ chứng minh, địa vị của người trong mắt của hắn. Ta tuy rằng khinh thường hắn, nhưng cũng tin ánh mắt của hắn không trông nhầm người.”

Xích Lỗ Ôn vươn tay ra, nói:

“Bình vương thân là người đứng đầu Tuyên Thành, chỉ trong một thời gian ngắn đã khéo léo kéo đẩy thương nhân tới vùng đất cằn cỗi đó, thủ đoạn rất cao minh. Tại hạ đã quan sát Bình vương từ lâu, tin tưởng người có thể giúp ta làm được chuyện này.”

Ta cầm hai tay Xích Lỗ ôn nói:

“Đa tạ Xích Lỗ Ôn huynh tín nhiệm, Dận Không nhất định sẽ trợ giúp huynh khai thông thương nghiệp ở Trung nguyên.”

Xích Lỗ Ôn cười nói:

“Không phải là giúp ta, mà chính là người giúp mình. Thực ra ta không coi Trung nguyên và Bắc Hồ có gì khác nhau cả, người ở nước nào cũng tranh giành vì lợi ích, đâu có gì khác nhau.”

Quan điểm của Xích Lỗ Ôn đương nhiên ta không thể đồng ý gật bừa, nhưng có thể hiểu được.

Mục đích xuất phát của hắn và ta khác nhau, hắn muốn lợi nhuận, còn ta muốn quyền lực vô thượng.

Nếu mà so sánh giữa hai điều này, thì con đường của ta sẽ phải trả công khổ cực hơn, Thác Bạt Thuần Chiếu và ta giống nhau, giống từ hoàn cảnh xuất thân tới mục đích của mình.

...

Ta và Thác Bạt Thuần Chiếu ngồi đối diện, Liệt Phong Lâu là tửu lâu xa hoa nhất Ô Khố Tô thành, Thác Bạt Thuần Chiếu mở tiệc ở đây chiêu đãi ta, chứng tỏ hắn rất coi trọng cuộc gặp này.

Tiệc rượu rất lớn, nhưng lại chỉ có hai người ngồi, Thác Bạt Thuần Chiếu bưng chén rượu lên nói:

“Mời!”


Rượu này là rượu Hạnh Hoa Thôn của Trung Nguyên, uống rất ngon, sau khi uống một ngụm cảm thấy hơi nóng của nó bốc lên hầm hập.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Nhân việc Bình vương tới đây phúng điếu, Thuần Chiếu có việc muốn nhờ.”


Ta mỉm cười nói:

“Thái tử mời nói rõ.”

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Nghe nói Đại Khang gần đây mua vào một lượng lớn quặng sắt từ Tề quốc, toàn lực rèn đúc vũ khí trang bị, không biết có tính dụng binh với bên ngoài hay không?”

Trong lòng ta thầm than, đây cũng là một quyết định sai lầm của Hâm Đức hoàng đế, vừa mới cùng Đại Tân lưỡng bại câu thương, thì lại rèn đúc một lượng vũ khí lớn, các nước láng giềng nghe vậy đương nhiên là có tâm đề phòng.

Ta giải thích nói:

“Thái tử có điều không biết, Đại Khang mua quặng sắt chủ yếu là để sản xuất nông cụ chứ không sản xuất vũ khí.”

Thác Bạt Thuần Chiếu ồ lên một tiếng, sắc mặt nửa ngờ nửa tin.

Ta cười nói:

“Thái tử chẳng nhẽ lại cho rằng Đại Khang chủ động khai chiến với Bắc Hồ?”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Bình vương thật biết nói đùa, Đại Khang và Bắc Hồ xưa nay giao hảo, sao ta có thể đoán như vậy được.”

Hắn lại nói:

“Việc An vương chỉ là một bất hạnh, phụ hãn ta muốn bày tỏ sự áy náy với Hâm Đức hoàng đế.”

Trong lòng ta thầm mắng, đây mới là mèo khóc chuột giả từ bi, nếu như bọn họ quan tâm tới Dận Tường, thì hắn cũng không bị rơi vào kết cục như thế này.

Ta lạnh nhạt nói:

“Chuyện này nếu đã qua, thì chúng ta không nên nhắc lại nữa.”
Ta uyển chuyển nhắc cho hắn biết, ta không tiết lộ chuyện Dận Tường ra ngoài.

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:


“Ta nghe nói quý quốc có một vị An Dung công chúa, tướng mạo song toàn, trong lòng ta hâm mộ đã lâu, không biết lần này Bình vương trở về có thể thay ta hướng Hâm Đức hoàng đế cầu hôn không?”

Ta ngơ ngác, nhưng mà lập tức hiểu rõ, Bắc Hồ muốn lợi dụng việc cầu thân lần thứ hai với Đại Khang để tăng cường hữu hảo, củng cổ hậu phương của mình thật vững chắc.

Từ chuyện này có thể suy đoán được, Bắc Hồ nhất định sẽ xuất quân chinh phạt Đông Hồ.

An Dung công chúa mà Thác Bạt Thuần Chiếu nói chính là nữ nhi nhỏ nhất của Tĩnh Đức phi, là đồng bào muội tử của Hưng vương Long Dận Thao.

Từ trước đến nay nàng ta được Hâm Đức hoàng đế sủng ái vô cùng, nếu như bảo gả nàng ta tới Bắc Hồ, thì sợ rằng Tĩnh Đức phi sẽ không sẽ đồng ý.

Thế nhưng nhìn lại mối quan hệ thiệt hơn giữa Bắc Hồ và Đại Khang, nhất là đối với bản thân ta, Tuyên Thành gần Bắc Hồ, hai bên mà phát sinh chiến sự, thì lãnh địa của ta là nơi đầu tiên tan hoang.

Nghĩ tới đây ta cười nói:

“Khi về nước ta sẽ bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng, ta tin là người sẽ đồng ý”

Thác Bạt Thuần Chiếu lại nói:

“Ta có một vị muội muội, tên là Thác Bạt Lục Châu, năm nay mười hai tuổi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tới nay vẫn còn đợi trong khuê các. Nếu như Bình vương không chê, thì xin nguyện gả cho Bình vương làm phi.”

Ta ngàn vạn lần ta cũng có phần trong việc hôn nhân này, Thác Bạt Thuần Chiếu định biến ta thành Dận Tường thứ hai đó chứ?

Ta cuống quít uyển chuyển cự tuyệt nói:

“Thái tử có điều không biết, Dận Không đã nạp phi từ lâu, quy phủ cũng có nhiều thê thiếp, sợ rằng thiếu tôn trọng với công chúa.”

Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:

“Bình vương chính là rồng phượng trong loài người, muội muội của ta nếu như được gả cho điện hạ thì đó là phúc phận của nó.”

Hắn dường như nhìn thấu sự lo lắng của ta, mỉm cười nói:

“Bình vương yên tâm, lần hôn nhân này, Lục Châu sẽ theo tới quý quốc”

Thấy hắn nói ta không cần ở lại Bắc Hồ, ta mới yên lòng, nhưng mà thành thân là chuyện trọng đại.


Thác Bạt Lục Châu chỉ là một điều kiện để trao đổi với An Dung công chúa, nếu như ta đáp ứng qua loa, thì hoàng thất Đại Khang nhất định sẽ cho rằng ta động tay động chân.

Hơn nữa kiều thê của ta sao có thể đơn giản đồng ý như vậy, chuyện này tốt nhất cứ giao cho Hâm Đức hoàng đế định đoạt là hơn cả.

“Thái tử điện hạ, chuyện này để Dận Không về nước bẩm báo lên phụ hoàng, để người quyết định.”

Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói:

“Trong vòng một tháng ta muốn có câu trả lời thuyết phục từ phía Bình vương.”

Ta không có hứng thú gì với cô tiểu công chúa này, không tính tới chuyện tình cảm, mà chỉ cần nói tới nàng mới mười hai tuổi đã làm cho ta đứng từ xa nhìn rồi.

Nữ tử người Hồ thường lập gia đình rất sớm, có người mười tuổi đã lập gia đình, đối với bọn họ là chuyện bình thường.

Thế nhưng đối với người Hán chúng ta mà nói, chuyện như vậy thực sự là không cách nào tưởng tượng nổi, tiểu nữ hài mười hai tuổi còn chưa thành niên, sao có thể gả cho người khác làm thê tử được?

Thác Bạt Thuần Chiếu nâng chén nói:

“Chỉ mong Đại Khang và Bắc Hồ luôn luôn hữu hảo, vĩnh viễn không giao binh.”

Ta cùng hắn chạm chén, ngồi đối ẩm dưới lầu.

Thác Bạt Thuần Chiếu may mắn hơn so với ta rất nhiều, binh lực và quyền hành của hắn gần ngang bằng với Khả hãn Thác Bạt Thọ Thiện, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, trong khi đó ta phải không ngừng nỗ lực tiến tới hoàng quyền.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như có một ngày hắn trở thành Khả hãn Bắc Hồ, mà ta trở thành Đại Khang hoàng đế, giữa chúng ta còn có thể ngồi chung một bàn mà uống rượu hay không?

Thác Bạt Thuần Chiếu nói:

“Ngày mai chúng ta sẽ tới bãi săn Hách Lan, phụ hãn đặc biệt bảo ta tới mời điện hạ tới, đồng thời cũng mở tiệc tống biệt người về nước.”