Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 159: Âm Sơn (2)




Hồ nữ kia kéo ống quần để lộ bàn chân nhỏ trắng như tuyết, chỗ gót chân nàng quả nhiên có máu bầm, nàng nhẹ giọng nói:

“Phổ Mạn không dám làm phiền tiểu thư, để ta tự lo thôi.”

Sở nhi cười nói:

“Không cần khách khí, ta giúp ngươi.”

Nàng đổ rượu thuốc ra xoa nắn vết thương cho Phổ Mạn, đôi mi thanh tú của Phổ Mạn nhăn lại, có vẻ dị thường thống khổ, xem ra thương thế của nàng không phải là giả.

Ta kéo Đường Muội sang một bên, thấp giọng nói:

“Ngươi đi tuần tra bốn phía một chút, xem có người nào theo tới đây không.”

Đường Muội gật đầu rời đi.

Sở nhi sau khi giúp Phổ Mạn bôi thuốc, mới chú ý tới con sơn dương trong ngực của nàng, nhẹ giọng nói:

“Sao tỷ tỷ lại xuất hiện một mình trong thâm sơn?”

Phổ Mạn u oán thở dài một hơi nói:

“Nhà của ta ở Xuyên Vân Cốc, hôm nay lúc hoàng hôn không thấy Tuyết Nhung Nhĩ đâu, liền đi tìm nó và phát hiện nó ở bên dưới cự nham. Ta xuống cứu nó thì trượt chân, nếu như không gặp được mấy người, thì không biết sẽ ra sao nữa!”

Lý do của nàng cũng được coi là hợp tình hợp lý.

Ta cười chen lời nói:

“Người cứu ngươi là Đường Muội, chúng ta có giúp gì đâu.”

Lúc này Đường Muội vừa vặn trở về, nghe thấy ta nói tới tên của hắn, có chút kinh ngạc hỏi:

“Công tử nói vì thuộc hạ vệ?”

Ta cười nói:

“Phổ Mạn cô nương nói ngươi là ân nhân cứu mạng.”

Đường Muội cười nói:

“Chỉ là việc nhỏ, cần gì phải nhắc tới?”

Hắn lập tức thấp giọng hướng ta nói:

“Xung quanh không có gì dị thường.”

Lúc này ta mới yên tâm.



Lúc ăn cơm tối xong, ta bảo binh sĩ dựng cho Phổ Mạn một cái trướng riêng, rồi mới cùng Sở Nhi về nghỉ.

Nhìn qua khe trướng, thấy Đường Muội vẫn ngồi bên đống lửa, hắn chủ động yêu cầu nhiệm vụ đêm nay giao cho hắn.

Phổ Mạn vẫn không về trướng nghỉ ngơi, khập khiễng đi tới bên cạnh Đường Muội, dường như nàng ta có điều gì muốn nói với hắn.

Sở nhi cũng ngó đầu lại, thấy ta nhìn ra ngoài, thì cười ra thành tiếng.

Ta kinh ngạc nói:

“Cười cái gì?”

Sở nhi kề sát vào tai của ta nói:

“Có phải huynh động tâm với Phổ Mạn không?”

Ta cười khổ nói:

“Trời đất chứng giám, sao ta có thể như vậy được? Hơn nữa có Sở Nhi ngoan bên người, ta có tặc tâm nhưng không có tặc đảm (có ý nghĩ làm tặc - nhưng không có gan làm).”

Sở nhi nhẹ giọng cười nói:

“Muội biết huynh không có, nhưng huynh có thấy Đường Muội hôm nay có chút kỳ quái.”

Ta gật đầu nói:

“Ta cũng lo lắng chuyện này, Đường Muội chưa từng đỏ mặt với nữ tử nào, hôm nay hắn hình như có hảo cảm đặc biệt với Phổ Mạn.”

Sở nhi nói:

“Điều này là huynh không đúng, chẳng nhẽ chỉ cho phép quan phóng hỏa mà không cho bách tính đốt đèn, huynh suốt ngày tầm hoa, nhưng lại nhẫn tâm nhìn Đường đại ca lẻ loi hiu quạnh sao?”

Ta thấp giọng nói:

“Ta không có ý này, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy Phổ Mạn này có gì đó kỳ quái.”

Sở nhi nói:

“Có khi nàng thực sự là một nữ tử chăn dê, hơn nữa huynh thấy Đường Muội lẻ loi đã lâu rồi.”

Ta gật đầu, trở tay ôm Sở nhi, lật nàng nằm trên thảm, mỉm cười nói:

“Chúng ta không nói tới nàng ta nữa, hưởng thụ một chút dã thú Âm Sơn đi?”
Sở nhi nhẹ giọng phì cười, nói:

“Huynh là tên hoang dâm vô đạo, từ lúc nào đã có ý nghĩ này rồi!”

Khuôn mặt nàng đỏ lên lại càng thêm kiều diễm.

Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói:

“Thừa dịp hai chúng ta đi Bắc Hồ, phải chuyên cần làm việc một chút, chẳng nhẽ Bình vương phi lại không thể bằng Hoàn Nhan tướng quân hay sao?”

Sở nhi e thẹn nói:

“Muội không cần bụng lớn...”

Ta cười nói:

“Muội không muốn? Vậy sao khi nhìn Vân Na và các nàng, trong mắt muội lại có sắc thái ngưỡng mộ...”

Sở Nhi lập tức chặn môi ta lại, cái lưỡi thơm tho đã luồn vào trong miệng của ta.

Ta lật tay, yên lặng tắt đèn, xuân sắc vô hạn tràn ra khắp trướng bồng...

Sáng sớm ta đã tỉnh ngủ, nhưng không thấy Sở Nhi ở trong trướng, ta mặc quần áo từ tế đi ra ngoài, thấy Đường Muội và Đột Tạ đang ở dưới gốc cây cho ngựa ăn.

Ta cười cười đi tới.

Hai người hướng ta cười nói:

“Tối hôm qua công tử ngủ có ngon giấc không?”

Ta gật đầu nói:

“Phổ Mạn cô nương đâu rồi?”

Đột Tạ nói:

“Lúc nãy nàng ta cùng với vương phi đi hái một số quả dại, hiện đang rửa chúng ở bên suối.”

Ta có chút kỳ quái nói:

“Thương thế ở chân của nàng đã khỏi rồi à?”

Đường Muội nói:

“Đã tốt hơn tối hôm qua, đi đứng không ảnh hưởng gì.”

Ta giảo hoạt cười nói:

“Hình như ngươi rất quan tâm tới người ta phải không!”

Đường Muội sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói:

“Thuộc hạ chỉ muốn cứu nàng, chứ không có ý nghĩ gì khác.”

Ta gọi Vương Chính tới, hỏi:

“Xuyên Vân Cốc mà Phổ Mạn nói là ở chỗ nào?”

Vương Chính nói:

“Xuyên Vân Cốc ở ngay phía trước, cách chúng ta không xa, muốn tới Bắc Hồ nhất định phải đi qua nơi đó.”

Đường Muội nói:

“Chúng ta cũng cùng đường, thuận tiện đem nàng ta trở về nhà, để một nữ hài tử ở lại trong hoang sơn dã lĩnh, thực sự là không an toàn.”

Ta cười nói:

“Ngươi thấy thế nào thì làm như thế đi.”

Sở nhi và Phổ Mạn đi tới, trong tay hai người là một rổ dã quả, ta mỉm cười nghênh đón, cầm lấy một quả trong tay Sở Nhi, cắn một miếng lớn, Phổ Mạn đi tới bên người Đường Muội, chọn cho hắn một dã quả lớn nhất.

Thấy biểu tình của Đường Muội, ta đã biết rõ hắn đã động tình với Phổ Mạn, ta ôm eo Sở Nhi đi tới phía xa xa, Sở nhi nhẹ giọng nói:

“Nàng ta hỏi rất nhiều chuyện của Đường Muội.”

Ta cười nói:

“Không nghĩ tới hành trình tới Bắc Hồ lại thúc đấy nhân duyên cho Đường Muội.”

Sở nhi nói:

“Huynh không nghi ngờ nàng?”

Ta lắc đầu nói:

“Hoài nghi thì thế nào, chúng ta đâu có chứng cớ, nếu như bỏ nàng ta lại, trong lòng Đường Muội nhất định sẽ khó chịu, lần này tạm thời mạo hiểm thử một lần, nói không chừng có thể tạo thành một việc tốt cho hắn.”