Ta ngượng ngùng nở nụ cười, thấp giọng nói:
“Việc này làm ta rất khó mở miệng, cũng bởi vì sợ muội khẩn trương, nên ta mới giấu diếm tới bây giờ.”
Kỳ thực lấy thân phận của ta nạp thêm mấy thê thiếp cũng không có gì, nhưng mà Sở nhi thân là nữ nhi của Dực Vương, lại được Hâm Đức hoàng đế ngự ban làm Vương phi, ta phải lo lắng tới cảm thụ của nàng
Sở nhi nhẹ giọng nói:
“Chuyện gì Dịch An cũng nói cho muội biết rồi, Sở Nhi cũng không phải là người ngang ngược không hiểu chuyện, huynh cùng với mấy nàng ấy quen nhau trong lúc hoạn nạn, muội sao lại trách huynh được chứ...”
Trong lòng ta mừng như điên, ôm cái eo nhỏ nhắn của Sở nhi, hận không thể đem nàng yêu thương một phen, nhưng nghĩ đến Công Tôn Lộc còn đang ở phía trước, không còn cách nào là phải nhịn xuống.
Sở nhi thẹn thùng nói:
“Nhưng mà huynh cũng không thể để các nàng ấy khi dễ muội.”
Ta cười ha ha, thầm nghĩ trong lòng:
“Sợ rằng mấy người Vân Na cũng có cách nghĩ như vậy.”
Chẳng mấy chốc chúng ta tới trước Bình vương phủ, trước thấy xung quanh một vùng đất trống có hơn trăm cái bát tô, bên trong đó toàn là cháo, mấy binh sĩ đứng quanh đang phân phát cho người dân.
Người bị đói tuy rằng đông đảo, thế nhưng duy trì trật tự rất tốt, không chen lấn xô đẩy.
Đột Tạ đang đứng ở cửa phụ trách chuyện này, ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, vui mừng lớn tiếng kêu lên:
“Chủ nhân đã trở về!”
Hắn nói câu này làm cho mọi người đồng thời nhìn về phía ta, một cảnh tượng làm cho ta không tưởng tượng được xuất hiện.
Tất cả bách tính tất cả đều quỳ rạp xuống, cùng nhau nói:
“Bình vương thiên tuế! Đa tạ đại ân đại đức của người...”
Ta và Sở nhi cả kinh, viền mắt cũng ươn ướt, trong lòng ta trở nên trầm trọng, hiện giờ ta chính là hi vọng của họ.
Ta chậm rãi phất phất tay nói:
“Tất cả đứng lên, ta đảm bảo với các ngươi, kể từ hôm nay, ta sẽ phát triển Tuyên Thành trở thành một vùng đất tốt, làm cho cuộc sống của các ngươi trở nên giàu có và sung túc!”
Vân Na, Tư Hầu và chúng nữ nghe được tin thì cuống quít xuất hiện, khi nhìn thấy ta thì ai ấy nước mắt đều rơi lã chã.
Ta bảo Đột Tạ tiếp tục phát cháo, cùng với Sở Nhi đi vào trong vương phủ.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân có Sở Nhi ở đây, Vân Na và chúng nữ đều kiềm chế tình cảm nhớ nhung trong lòng. Đối với các nàng đây chính là một quá trình phải thích ứng và quen thuộc.
Ta giới thiệu các nàng với Sở Nhi, Sở Nhi mỉm cười chào hỏi các nàng, người ghê gớm nhất vẫn là Yến Lâm công chúa điêu ngoa. Nàng thừa dịp người khác không chú ý, hung hăng nhéo vào lưng ta một cái, ta đau tới mức suýt nữa thì kêu to.
Sở nhi hướng Duyên Bình nói:
“Bình di, người dẫn ta đi nghỉ ngơi một chút, bôn ba mấy ngày liền, ta hơi mệt.”
Ta biết nàng muốn tạo một không gian riêng cho ta và Vân Na các nàng thể hiện nỗi nhớ trong lòng, ta lại càng thêm cảm kích nàng.
Sở nhi mới vừa đi, thì chúng nữ đã như ong vỡ tổ, người thì véo tai, ngươi thì bóp mũi, mà hạ thủ nặng nhất chính là Yến Lâm.
Yến Lâm thở phì phì nói:
“Long Dận Không, ngươi thật giỏi, trách không được ngươi lưu luyến ở Khang Đô không muốn tới đây, hóa ra là vì Lâm Sở Nhi xinh đẹp.”
Ta thật vất vả mới trốn được hình phạt của các nàng, núp sau lưng Vân Na, mỉm cười nói:
“Các nàng ai chẳng phải là quốc sắc thiên hương, đương nhiên...”
Ta chỉ chỉ Yến Lâm nói:
“Nàng tuy kém một chút, nhưng mà cũng tính là một tuyệt đại giai nhân.”
“Dâm tặc!”
Yến Lâm thề không bỏ qua ta, xông vọt lại, nhưng lại bị ta nắm lấy cái eo nhỏ nhắn bế lên, cúi xuống “Ba” một tiếng, hôn một cái thật kêu.
Yến Lâm còn muốn chửi ta, nhưng lại bị môi của ta ngăn lại, ta cố tách hàm răng trắng bóng của nàng ra, lùa cái đầu lưỡi thơm tho đang chạy lung tung kia, hôn mộ nụ hôn thật triền miên.
Chúng nữ thấy thế, ai nấy đều đỏ bừng mặt.
Khi ta buông Yến Lâm ra, thì tiểu cô nương này đã bị ta hôn tới mức như đang bay trên chín tầng mây.
Ta ôm từng người Tư Hầu, Dao Như... Mỗi người đều hôn một cái, cuối cùng mới tới Vân Na, trước tiên ta đưa tay sờ bụng nàng, mỉm cười nói:
“Quả nhiên lớn hơn trước rất nhiều.”
Yến Lâm che hai mắt nói:
“Tên dâm tặc này, ta không muốn nhìn hắn nữa.”
Vân Na dịu dàng cười chui vào trong ngực của ta, đã nhiều ngày không gặp, nàng đắm mình vào trong nụ hôn ngọt ngào.
Tuệ Kiều và Thải Tuyết không ở trong Vương Phủ, khi hỏi Vân Na mới được biết, hai nàng được Đường Muội hộ tống đi giúp người dân bị đói.
Vân Na có chút sầu lo nói:
“Dận Không, tình hình của Tuyên Thành còn tệ hơn so với chúng ta dự tính. Lúc bọn muội tới, tình hình ở đây vô cùng nghiêm trọng, nên muội dùng đại bộ phận tài chính bảo Tiêu đại ca tới các châu chuyện gần đây mua lương thực. Thế nhưng cháo ít mà nạn dân nhiều, chỉvới lực lượng của chúng ta thì quá mức đơn bạc.”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện này ta đã nghĩ rồi, ta sẽ lập tức viết tấu chương gửi: Lên phụ hoàng, yêu cầu người miễn cho Tuyên Thành ba năm thuế khóa.”
Vân Na nói:
“Trước đây vài ngày, tri phủ Triệu đại nhân có nói tới chuyện này, ba năm nay hắn đã viết rất nhiều tấu chương,: Thể nhưng Hâm Đức hoàng để lại không đả động gì tới, vẫn kiên trì bắt Tuyên Thành nộp thuế.”
Ta cười nhạt nói:
“Ta tin phụ hoàng nhất định sẽ đáp ứng.”
Vân Na có chút nghi hoặc nhìn ta một cái.
Ta cười nói:
“Lúc trước hắn ban cho ta mười một vạn lượng vàng, cho tới bây giờ ta vẫn chưa đổi ra tiền mặt, ta sẽ dùng nó để bù vào tiền thuế của Tuyên Thành.”
Yến Lâm ở một bên nói:
“Muội tuy không hiểu được đạo lý gì lớn, nhưng cũng biết miệng ăn núi lở, cho dù chúng ta có dùng toàn bộ tài sản, cũng khó mà giải quyết được cuộc sống khó khăn của người dân Tuyên Thành.”
Ta gật đầu nói:
“Cho nên muốn thoát khỏi khốn cảnh này, chỉ còn cách nhờ vào nạn dân Tuyên Thành.”
Vân Na đang muốn nói vì đó, thì ngoài cửa lại vang lên một tiếng sét, mưa lớn mới dừng không lâu lại đổ xuống, nàng đầy âu lo nói:
“Mực nước của con sông cụt kia hai hôm nay không ngừng dâng lên, muội đã lĩnh ba vạn lượng bạc từ chỗ vương phi giao cho Triệu đại nhân chống lũ, không biết tình hình như thế nào rồi?”