Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 145: Tân hôn (4)




Khi ta vào trong cung, thì có rất ít hoàng tử tới, ta biết một số người đã thông qua các loại quan hệ, hướng Hâm Đức hoàng đế cầu tình mơ mộng muốn ở lại Khang Đô.

Ta biết các vị hoàng tử này giống như hoa trong nhà ấm, quen sống sung sướng nhàn hạ, nay sắp bị trục xuất ra ngoài, trong tâm hồn có sự sợ hãi vô cùng.

Cần vương Long Dận Lễ là một trong những hoàng tử tới sớm nhất, mà cũng trùng hợp là ta lại được an bài ở cùng chỗ với hắn.

Sau khi ta thành công thúc đẩy Khang Tần hòa bình, rồi lại cứu được tính mệnh của Hâm Đức hoàng đế, thì địa vị của ta trong các vị hoàng tử cũng được kéo lên không ít.

Từ biểu tình của Cần vương, hắn chẳng bị ảnh hưởng chút nào khi Hâm Đức hoàng đế không trọng dụng hắn, hướng ta mỉm cười nói:

“Dận Không, nghe nói đệ ngày mai rời Khang Đô đi Tuyên Thành?”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này đã được phụ hoàng quyết định, từ khi phong ấp, huống chi loạn dân ở Tuyên Thành hoạt động không ngừng, đệ phải đi bình định chuyện này, coi như là giải nỗi lo lắng cho phụ hoàng.”

Cần vương than thở:

“Ta vẫn không hiểu nổi tại sao phụ hoàng lại để đệ tới một nơi hoang vu hẻo lánh cằn cỗi như Tuyên Thành, lấy năng lực của đệ, phải điều tới một trọng trấn mới có thể phát huy tài cán.”

Ta cười ha hả nói:

“Ngũ hoàng huynh quá khen, Dận Không nào có tài cán gì, so sánh sự cống hiến với Đại Khang của các vị hoàng huynh, thì Dận Không chỉ như một con đom đóm so với mặt trăng, thực sự là đáng thẹn, đáng thẹn.”

Cần vương cười nói:

“Dận Không, đệ đúng là quá khiêm tốn, việc nghị hòa giữa Đại Khang và Đại Tần, đệ đã lập công lớn với Đại Khang, chuyện đó làm cho ngu huynh vẫn còn mặc cảm tới giờ.”

Chúng ta cùng nhau cười to, nhưng trong lòng mỗi người đều có một chủ ý riêng.

Các vị hoàng tử lục tục kéo đến, toàn bộ Mộc Ân cung không vì đông người mà có bầu không khí náo nhiệt, thay vào đó là một áp lực vô hình.

Tới thời gian khai tiệc, Hâm Đức hoàng đế vẫn chưa tới, các vị hoàng từ bắt đầu đám thấp giọng rỉ tai, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thở dài, ai nấy vì vận mệnh của mình mà sầu não.

Ta chợt nhớ tới một mùa đông của nhiều năm về trước, khi đó chúng ta ở trong Cần vương phủ uống rượu, rồi cũng tại nơi đó, ta gặp được Thải Tuyết, cũng là lần đầu tiên trong đời ta giết người, người bị ta giết là bát hoàng huynh Mục vương Long Dận Thượng.


Số phận của ta từ hôm đó tới nay hoàn toàn thay đổi ở trong mắt ta, số phận của các vị hoàng tử này đã bị Hâm Đức hoàng đế nắm trong tay, nhưng mà ta lại khác.

Ta không có bất cứ điều gì khiến mình phải bi quan và tuyệt vọng, từ nay trở đi, ta phải nắm giữ số phận của mình, cho dù ở trong tình trạng này kiểu gì cũng phải thản nhiên.

Hâm Đức hoàng đế tới muộn đúng nửa canh giờ, không biết hắn cố ý hay vô tâm, mới có mấy ngày không gặp mà tinh thần của hắn càng trở nên quắc thước, xem ra sức khỏe của hắn đang trong thời kỳ hồi phục.

Mộc Ân cung vốn đang ầm ĩ nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng quét mắt nhìn chúng ta, nói một câu hai nghĩa:

“Thế nào? Không đợi được hay sao?”

Ai cũng hiểu hàm nghĩa phía sau của hắn là gì (Dịch giả: Không đợi được thì làm phản).

Hâm Đức hoàng đế cầm chén rượu bằng vàng lên, nói:

“Các ngươi đều là hoàng nhi mà ta thương yêu nhất, lần này cho các ngươi rời kinh, không phải do lòng trẫm độc ác, mà là muốn mượn cơ hội này rèn luyện thêm cho các ngươi, để các ngươi sớm trở thành những lương đống của Đại Khang.”

Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đặt một chồng giấy lên bàn nói:

“Còn có một việc ta phải nhắc nhở các ngươi, những ai thông qua người khác hướng trẫm cầu tình nữa, trẫm liền đưa người đó vào thiên lao, đấy mới là một nơi chân chính ma luyện các ngươi.”

Mọi người đồng thời ngừng hô hấp, rất sợ Hâm Đức hoàng đế nhìn về phía mình.

Hâm Đức hoàng đế chậm rãi đứng dậy:

“Huynh đệ các ngươi sắp chia tay, trẫm không muốn cản trở các ngươi nói chuyện, nên về nghi ngơi trước.”

Nói xong hắn đứng dậy rời đi, để lại đám hoàng tử chúng ta trợn mắt há mồm.

Ta âm thầm bội phục sự lãnh khốc của hắn, Hâm Đức hoàng đế có thể trở thành một hoàng giả thống trị Đại Khang nhiều năm không đổ, cũng là vì có quan hệ với tính tình lãnh khốc này, năm đó phụ thân của ta cũng thua ở điểm này.

Hâm Đức hoàng đế vừa đi, tất cả mọi người đều mất đi sự nhiệt tình, có mấy người đứng dậy rời đi, vì ngày mai ta phải lên đường cho nên cũng tính chuyện rời khỏi đây.

Hưng vương đang cùng mấy vị hoàng huynh khác trò chuyện, hắn đã được Hâm Đức hoàng đế trọng dụng, trở thành mục tiêu tranh đấu của các vị hoàng tử.
Thấy ta đứng dậy rời đi, hắn chủ động hướng ta mỉm cười nói:

“Dận Không, sao lại đi sớm vậy, ta còn chưa nói chuyện với đệ.”

Ta cười nói:

“Lục hoàng huynh, sáng sớm ngày mai đệ còn phải tới Tuyên Thành, nên bây giờ muốn về chuẩn bị một chút.”

Hưng vương gật đầu, khoác vai ta tiễn ra ngoài Mộc Ân cung, thấp giọng nói:

“Ngươi yên tâm, ta đã nói chuyện với cữu cữu, chỉ cần thời cơ cho phép, ta sẽ dâng tấu chương cầu: Phụ hoàng cho đệ trở lại Khang Đô.”

Ta giả bộ cảm kích vô cùng nói:

“Đa tạ hoàng huynh.”

Nhưng trong lòng ta âm thầm buồn cười, Long Dận Thao này chắc là đều hứa hẹn với các vị hoàng tử như vậy.

Sau khi cáo biệt với Hưng vương, ta xoay người rời đi, khi mới đi tới tiền viện của Mộc Ân cung, đã thấy một cung nữ vội vã đi tới, nàng không nhìn phía trước, nên xô vào người của ta.

Dịch An ở phía sau, cả giận nói:

“Hỗn trướng! Không có mắt à?”

Ta đưa tay nâng cung nữ kia dậy, nhưng kinh ngạc phát hiện, nàng là thiếp thân cung nữ Ngọc Tỏa của Trân Phi.

Dịch An lúc này mới nhìn rõ dung mạo của nàng, lập tức ngậm miệng lại.

Ngọc Tỏa nhìn ta nháy mắt một cái, rồi nhét một phong thư vào trong tay của ta.

Ta giả bộ như không biết gì, nói với nàng:

“Sau này đi đứng phải cẩn thận một chút, đường đi trong hoàng cung rất phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã.”

“Nô tỳ biết rồi!”

Ngọc Tỏa cúi đầu xuống cuống quít đào tẩu.


Khi lên xe ngựa, Dịch An thắp một cái đèn thủy tinh, ta cởi bỏ triều phục, thoải mái dựa lưng vào ghế.

Mượn ánh sáng của đèn, ta mở phong thư, một mùi hương nhàn nhạt bay vào trong mũi, khuôn mặt mỹ lệ của Trân Phi dường như xuất hiện trước mắt ta.

Nội dung của bức thư rắt ngắn:

“Nguyệt nghe nói Lục có ý định phạm thượng, vì vậy mới phong ấp, quân cần phải cẩn thận, chớ giao thiệp với người đó, trân trọng.”

Cuối thư không đề ai viết, chỉ có một dấu son môi.

Ta nhẹ nhàng áp môi mình vào dấu son môi kia, phảng phất như đang hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của Trân Phi.

Trong lòng ta không cách nào bình tĩnh lại được, Nguyệt chính là Hâm Đức hoàng đế Long Thiên Việt, Lục là Lục hoàng tử Long Dận Thao. Trân Phi muốn nói cho ta biết, có người hướng Hâm Đức hoàng đế báo Long Dận Thao có ý định mưu phản, thảo nào Hâm Đức hoàng đế lại đột nhiên thực hiện chuyện phong ấp.

Long Dận Thao có được sự trọng dụng của Hâm Đức hoàng đế chỉ là biểu hiện giả dối, phong ấp cho các hoàng tử cũng là giả, làm suy yếu thực lực của Hưng vương và Cần vương mới là thực.

Hâm Đức hoàng đế trọng dụng Hưng vương chỉ là một khảo nghiệm, nếu như Long Dận Thao có ý đồ soán vị, thì sợ rằng sẽ tai ương ngập đầu.

Nếu như so sánh mà nói, thì Cần vương lại an toàn hơn hắn rất nhiều. Hùng phong của lão hổ như vậy, thì ta phải một lần nữa đánh giá lại năng lực của Hâm Đức hoàng đế.

Chuyện này vốn không có quan hệ lớn gì tới ta, Hâm Đức hoàng đế bắt tay vào đối phó Long Dận Thao thậm chí đó còn là một chuyện tốt với ta.

Thế nhưng phụ thân của Sở Nhi là Dực vương lại đứng ở bên Long Dận Thao.

Vạn nhất Long Dận Thao có ý đồ soán vị, Dực Vương nhất định sẽ khó thoát khỏi can hệ, đến lúc đó không chừng sẽ liên lụy đến ta.

Nghĩ tới đây, tâm tình của ta trở nên trầm trọng, trước khi đi Tuyên Thành ta nhất định phải nói cho Dực vương biết chuyện này, để tránh việc hắn bị liên lụy vào trong đó.

Việc này không phải vì hắn là phụ thân của Sở Nhi, mà còn bởi vì Dực vương là một trợ lực rất lớn cho con đường tranh danh đoạt lợi của ta.