Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 138: Yêu Thương (1)




Trong đôi mắt âm lãnh của Xa Hạo không khỏi hiện lên sự khâm phục, hắn không nhân cơ hội này tấn công ta.

Ta lạnh lùng nói:

“Hoàng thành hộ vệ quân sẽ đến ngay, bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp.”

Ta muốn phân tán sự tập trung của hắn.

Xa Hạo cười lạnh nói:

“Lần này tới đây, ta không tính là còn sống rời đi.”

Con ngươi hắn chợt co rút lại, sát khí bức người tỏa ra khắp phương viên hai trượng.

Máu từ miệng vết thương của ta vẫn không ngừng chảy ra ngoài, ánh mắt của ta kiên định, hai tay cầm chắc chuôi đao, vận hết nội lực toàn thân chờ đợi.

Ta và Xa Hạo đồng thời rống to một tiếng, đao kiếm lần thứ hai tương giao, mặt đá xanh dưới chân của ta do chịu một lực lượng quá lớn mà nứt ra.

Xa Hạo công kích giống như bão táp mưa sa, không cho ta cơ hội thở lấy hơi.

Ta khó khăn lắm mới đẩy được trường kiếm trong tay hắn ra, thấp giọng nói:

“Tuệ Kiều vẫn còn sống!”

Ánh mắt của Xa Hạo hiện lên sự khó tin, nói:

“Ngươi gạt ta!”

Hắn xuất thủ không lưu tình, đao theo hình cung chém vào vai trái của ta, ta vung trường đao đỡ, lần va chạm này đã lấy đi hết sức lực của ta, một cỗ lực lượng truyền theo thân đao tới, làm cho ta phải lui lại phía sau mấy bước mới hoá giải được lực lượng của hắn.

Xa Hạo hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai vung trường kiếm chém ra.

Ta chỉ cần cố gắng chống đỡ trong một thời gian ngắn nữa, thì hoàng thành hộ vệ quản sẽ tới.



Trường kiếm của ta hóa thành hơn mười vòng sáng thê lương, đột nhiên chúng đồng thời phóng tới chỗ ta. Khi tới trước mặt ta, chúng họp thành một hàn quang lạnh thấu xương.

Ta nhằm chuẩn xác vào vị trí vai trái của hắn, toàn lực bổ một đao, buộc hắn phải thu kiếm. Xa Hạo không tránh, nở nụ cười tàn khốc. Ta bỗng nhiên hiểu được ý đồ của hắn, hắn muốn đồng quy vu tận, chỉ tiếc thời gian đã không còn nữa.

Nếu như trường đao của ta bổ vào vai của hắn thì trường kiếm của hắn sẽ đâm thủng trái tim của ta. Một đối thủ không sợ chết mới đáng sợ, từ lâu Xa Hạo đã chẳng còn lưu luyến gì với tính mạng của mình.

Nhưng ta thì khác, ta còn nhiều hi vọng, hai tâm tư khác nhau, nhưng số phận lại không khác gì cả.

Ta bỏ qua đao đang chém, toàn lực lui lại phía sau, nhưng đó mới là sai lầm lớn nhất của ta.

Xa Hạo chẳng cho ta thời gian nghỉ ngơi, trường kiếm vươn theo, cách ngực của ta chỉ chừng hai thốn.

Trong lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, cuộc sống đầy đủ đã đánh mất ý chí chiến đấu của ta. Ta không còn là Băng Báo lãnh khốc vô tình khi ở Đông Hồ nữa rồi.

Trong thời khắc mành chuông treo sợi tóc, một đạo kiếm quang đã chặn kiếm phong lại, xảo diệu đánh chệch trường kiếm trong tay của Xa Hạo.

Lâm Sở Nhi tay cầm lợi kiếm, yên lặng xuất hiện bên người ta, trong đôi mắt đẹp hiện lên quang mang lạnh lùng, trong lúc tử vong sinh tồn này, nàng đã cứu được tính mạng của ta.

Xa Hạo kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ tới một Bình vương phi yểu điệu thục nữ lại là người mang võ công bí hiểm.

Ta có thời gian thở dốc nên đã cầm lại trường đao, Lâm Sở Nhi xuất thủ đúng lúc, đã làm cho tình hình của hai bên thay đổi rất lớn.

Hộ vệ của ta móc nỏ tiễn nhắm bắn vào vị trí của Xa Hạo.

Mấy trăm hộ vệ thành cũng từ các phương hướng ùa tới.

Thời cơ ám sát tốt nhất của Xa Hạo đã mất đi, lúc này trên nóc nhà đã xuất hiện mấy trăm võ sĩ mặc giáp đen, dùng nỏ tiễn nhắm vào Xa Hạo.

Hơn mười hộ vệ quân tiến lên quây quanh ta và Lâm Sở Nhi.
Nguy hiểm đã qua, ta lạnh lùng hướng Xa Hạo nói:

“Ngươi không còn cơ hội nữa đâu.”

Ta được Lâm Sở Nhi đỡ, xoay người sang một bên, lạnh lùng nói:

“Giết không cần hỏi!”

Tên bắn như mưa về phương hướng của Xa Hạo, nhưng cùng lúc đó, thân hình của hắn bỗng nhiên hướng bức tường bên cạnh phóng tới. Đồng thời bức tường kia cũng sập xuống, bóng hình hắn đã biến mất trong phố xa đông đúc.

Xem ra hắn đã có tay chân phục sẵn ở sau bức tường này, ta không khỏi cười khổ một tiếng, thấp giọng hướng Dịch An nói:

“Thông tri cho hoàng thành hộ vệ quân quyết không để cho Xa Hạo đào tẩu khỏi Khang Đô.”

Biết ta ở trên đường bị người ám toán, Hâm Đức hoàng đế đã phái Chu Độ Hàn tới xem thương thế của ta, bởi vì mũi tên đã bị ta bẻ gãy, cho nên phải mất một thời gian rất lâu mới lấy ra được.

Khi Chu Độ Hàn xách định tên này không có độc, thì mới yên lòng.

Xa Hạo tuy rằng hận ta, thế nhưng hắn không phải tiểu nhân, loại hành vi hèn hạ như vậy, hắn khinh thường.

Thị nữ mang nước nóng tới, Lâm Sở Nhi tự mình lau vết máu trên người của ta, nàng hiển nhiên không ngờ, trên người của ta lại có nhiều vết thương như vậy, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh ngạc.

Khi lau vết máu cho ta, Lâm Sở Nhi đột nhiên “A” một tiếng.

Ta hơi cảm thấy kinh ngạc nhìn nàng một chút, nhưng không ngờ đôi mắt đẹp của nàng lại nhìn chằm chằm vào ngực của ta, ánh mắt không rời đi được nữa.

Trong lòng ta cảm thấy hiếu kỳ, lẽ nào bộ ngực của ta đẹp như vậy? Ngay cả Lâm Sở Nhi lạnh lùng cũng bị mê hoặc?

Nhưng ta lập tức bỏ ý nghĩ này, bởi vì ta phát hiện ánh mắt của Lâm Sở Nhi nhìn chằm chằm vào cái bùa hộ mệnh trên ngực của ta.

Chiếc bùa hộ mệnh này là do mẫu thản ta lưu lại, do người tự tay làm, tuy không tinh xảo, thế nhưng từ khi ta sinh ra nó đã được đeo ở trên người, do ảnh hưởng bởi thời gian, nên chất liệu đã mang dáng vẻ cổ xưa.

Lâm Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Ngươi... Ngươi là...”

Nàng có vẻ kích động dị thường, bộ ngực mê người không ngừng phập phồng.

Ta cười nói:

“Ta là ai ngươi cũng không biết hay sao, có phải là bị chuyện ngày hôm nay làm cho kinh sợ không?”

Nàng bỗng nhiên nói:

“Khi ngươi còn nhỏ, có phải là đã cứu tính mạng của một nữ hài không?”

Ta không giải thích được lắc đầu.

Lâm Sở Nhi lại nói:

“Phía sau chiếc bùa hộ mệnh này của ngươi, có phải là có một chữ Bình hay không?”

Ta không khỏi ngạc nhiên, bí mật này chỉ có ta và mẫu thân ta biết, chữ Bình cũ ta đã xóa đi, khắc lại một chữ Bình khác từ lâu, sao nàng lại biết chuyện này?

(Người dịch: Chữ Bình này là chữ trong từ Bình quý phi - mẹ của Dận Không, chứ không phải Bình vương)

“Ngươi có nhớ lúc còn nhỏ, khi ngươi xóa chữ của nó, có người nào ở bên cạnh hay không?”

Thanh âm của Lâm Sở Nhi run lên.