Yến Lâm hung hăng nhéo cái lỗ tai ta nói:
“Dâm tặc, nếu ngươi dám dùng sức mạnh với ta, thì ta sẽ lớn tiếng kêu cứu, để cho cả tòa vương phủ này biết hành vi cầm thú của ngươi...”
Ta không đợi nàng nói hết câu, đầu lưỡi đã xâm nhập vào trong đôi môi anh đào của nàng, bàn tay thâm nhập vào bên trong đẩy nội y của nàng ra, ngón tay vân vê bộ ngực của nàng.
Yến Lâm cố sức cầm tóc của ta muốn kéo ta xuống dưới, ta nhịn đau nói:
“Lâm nhi, vị trí của nàng trong trái tim ta từ trước tới giờ chưa từng thay đổi, ta thực sự hi vọng tân nương là nàng.”
Ta tràn ngập nhu tình nói, nhất thời đánh trúng được trái tim của nàng, ánh mắt của nàng dần dần mềm đi.
Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, hiện giờ nàng đã để mặc đầu lưỡi cho ta theo đuổi, dưới sự nhiệt tình của ta, trái tim nàng đã hoàn toàn bị nhu tình bao phủ.
Nàng vươn cánh tay ngọc ôm lấy lưng của ta, thân hình mềm mại hòa nhịp cùng với những động tác của ta.
Lần thứ hai ta vén váy của nàng lên, bàn tay xoa bắp đùi mềm mại, thân hình của nàng run lên.
Dưới sự tìm kiếm của ta, Yến Lâm dường như có sự kháng cự, khép chân ngọc kẹp lấy tay của ta, nỗ lực ngăn cản động tác tiến thêm của ta.
Ta mạnh mẽ xâm nhập trong hai chân của nàng, gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng chúng ta cũng bị hỏa tình thiêu đốt.
Yến Lâm không kêu cứu, ngược lại nàng rên rỉ và thở dốc, tình cảm của nàng mạnh mẽ hơn ta tưởng, chúng ta một đêm này liều chết triền miên, dùng thân xác thể hiện tình cảm của mình với đối phương.
Thảo nào người ta nói, nữ nhân là phương thuốc hay, trải qua sự triền miên với Yến Lâm, tâm tình của ta đã bớt phiền muộn.
Truyện Của Tui . net
Liên tục hai đêm không nghỉ, ta có chút mệt mỏi rã rời, nằm ở trong lòng Yến Lâm ngủ thật say.
Khi tỉnh lại, đã thấy Yến Lâm nằm ở bên cạnh, một cảm giác ấm áp đột nhiên nảy sinh trong lòng ta, có nhiều nữ nhân yêu ta như vậy, thì ta cần gì phải quá để ý tới Lâm Sở Nhi.
Chẳng qua nàng ta chỉ là một công cụ trong con đường chính trị của ta, cho dù nàng không có tình cảm với ta, thì cũng có gì lạ?
Ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Yến Lâm, động tác rất khẽ nhưng cũng làm nàng giật mình tỉnh giấc. Yến Lâm dịu dàng cười nói:
“Huynh đã tỉnh?”
Ta gật đầu nói:
“Ta ngủ đã bao lâu rồi?”
“Trong hầm không biết ngày hay đêm, muội làm sao biết?”
Câu trả lời của Yến Lâm làm cho ta cảm thấy áy náy.
Nàng bỗng nhiên ôm lấy ta nói:
“Dận Không, muội sai rồi.”
Ta ngạc nhiên nói:
“Lâm nhi, không phải muội đang sốt đó chứ?”
Yến Lâm nhẹ giọng phì phì nói:
“Huynh mới sốt ấy.”
Nàng lập tức nói tiếp:
“Huynh thân là hoàng tử, chuyện phải lo lắng rất nhiều, đáng nhẽ muội phải thông cảm cho huynh mới phải.”
Ta sờ gáy mình, mặt trời đúng là mọc đằng tây rồi, chỉ qua một đêm ngắn ngủi, sao cô công chúa điêu ngoa này lại có thể thay đổi một cách như vậy, không phải là nàng cố ý làm cho ta yên tâm đó chứ?
Ta bán tín bán nghi nhìn nàng.
Yến Lâm cười nói:
“Thật là mệt, tối hôm qua huynh quần muội trên giường, thiếu chút nữa muội mệt chết.”
Ta cười xấu xa nói:
“Thế sao hôm qua khi muội ở trên, muội không nói gì?”
Yến Lâm đỏ mặt, nhéo tai ta nói:
“Dâm tặc, huynh quả nhiên là miệng chó không mọc được ngà voi.”
Ta cuống quít xin tha, Yến Lâm lúc này mới buông tai của ta ra, nhẹ giọng nói:
“Tối hôm qua huynh thật đáng yêu, khi ngủ còn gọi tên muội...”
Ta thầm nghĩ trong lòng “Lại có chuyện này sao? Nhìn nha đầu kia say sưa như vậy, thì có khi là thật?”
Như vậy cũng tốt, chí ít cũng làm cho nàng biết, tình cảm của ta đối với nàng chưa từng thay đổi.
Ta nhân cơ hội ôm vai nàng nói:
“Lâm nhi, mấy ngày nay trong lòng ta mâu thuẫn tới cực điểm, lần nạp phi này là việc mà phụ hoàng an bài, ta đối với Lâm Sở Nhi kia không có nửa phần tình cảm nào.”
Ta cũng chỉ nói tình hình thực tế, Lâm Sở Nhi kia cũng chẳng có tình cảm với ta.
Yến Lâm gật đầu nói:
“Muội biết nỗi khổ tâm của huynh rồi.”
Ta thở dài nói:
“Lúc trước huynh bảo Đường Muội dẫn muội tới Bắc cương (biên giới phía bắc của Đại Khang), cũng chính là không muốn làm cho muội phải chịu nỗi khổ này.”
Câu này ta nói có vài phần hư tình giả ý, sở dĩ ta bảo Đường Muội làm như vậy, là sợ nàng gây rối trong hôn lễ.
Trong đôi mắt đẹp của Yến Lâm tràn ngập lệ nóng, hiển nhiên là nàng vô cùng cảm động.
“Muội biết...”
Nàng chủ động dâng cặp môi thơm nói:
“Muội đã quyết định, ngay ngày hôm nay sẽ theo Đường Muội rời khỏi đây, để tránh làm khó cho huynh.”
Trong lòng ta như trút được gánh nặng, nếu như Yến Lâm lúc này đi Tuyên Thành thì sẽ giải quyết được một khốn cảnh trước mắt, nhưng mà khi nàng gặp Vân Na và các nàng, thì sợ rằng lại ghen tuông ngập trời.
Lấy trí tuệ của Vân Na đối phó với Yến Lâm không khó, những chuyện này tốt nhất cứ giao cho nàng làm đi.
Nàng đẩy ta ngã xuống giường, trải qua một lần mây mưa, thì mới lưu luyến buông ta ra.
Khi ra khỏi hầm thì trời đã là giữa trưa, Đường Muội vẫn đang canh giữ ở bên ngoài, thấy ta xuất hiện, sắc mặt của hắn có chút cổ quái nhìn ta nói:
“Công tử dậy rồi?”
Ta có chút lúng túng cười cười, thấp giọng đem chuyện Yến Lâm đã đồng ý đi Tuyên Thành nói cho hắn, bảo hắn phải bảo hộ Yến Lâm cho cẩn thận.
Không đợi ta nói hết, Dịch An đã cuống quít chạy tới lên nói:
“Tiểu tổ tông của nô tài, người cuối cùng cũng ra rồi.”
Ta ha hả cười nói:
“Có chuyện gì làm ngươi gấp tới vậy?”
Dịch An chỉ mặt trời nói:
“Người xem bây giờ là lúc nào, hôm nay người còn phải cùng với vương phi vào cung kính trà!”
“Không xong!”
Ta nặng nề vỗ vỗ đầu, tối hôm qua uống quá nhiều, hôm nay quên cả chuyện trọng yếu này. Nếu như trước chính ngọ (12h) không vào trong cung, thì nhất định sẽ bị người khác chê cười.
Hoang mang rối loạn trương trương tắm rửa hoàn tất, đổi tốt y phục, đi trước tân phòng đi đón Lâm Sở Nhi.
Lâm Sở Nhi đã thay một bộ quần áo màu hồng được may rất tinh xảo, càng tỏ ra xinh đẹp động lòng người. Nàng vẫn giữa tư thế tối hôm qua, đôi mắt đẹp yên lặng nhìn qua cửa sổ.
Ta đóng cửa phòng thấp giọng nói:
“Chúng ta phải lập tức vào cung kính trà.”
Lâm Sở Nhi chậm rãi quay đầu, nàng nhẹ giọng nói:
“Ta không đi!”
“Cái gì?”
Ta không khỏi giận giữ, bây giờ tính đối đầu với ta ư? Ta lạnh lùng nói:
“Ngươi bây giờ là Bình vương phi, có đi hay không cũng không phải do ngươi quyết định!”
Lâm Sở Nhi chẳng có sợ hãi gì, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta, chậm rãi giơ một tấm lụa trắng trong tay ra.