Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 133: Cung đình (4)




Cũng chẳng biết là ai nói một câu:

“Ba năm trước huynh đệ chúng ta đã tụ tập đông đủ một lần.”

Cần vương gật đầu, cảm thán nói:

“Chỉ tiếc Dận Tường không có ở đây, bằng không huynh đệ của chúng ta sẽ chân chính gặp mặt.”

Hưng vương cười nói:

“Ngày đại hỉ nói chuyện này làm gì, Dận Tường hiện giờ đang ở Bắc Hồ phong lưu khoái hoạt với Công chúa Hồ quốc rồi.”

Mọi người cùng nhau cười lên ha hả.

Hưng vương nhân cơ hội giơ chén rượu lên nói:

“Cho nên huynh đệ chúng ta càng phải quý trọng thời gian trước mặt, đoàn kết chặt chẽ, giúp Đại Khang vượt qua thời kỳ khó khăn trước mắt.”

Hắn nói câu này đã đoạt mất phần việc của Cần vương, chúng hoàng tử cùng phụ họa, cầm bát rượu bưng lên.

Cần vương xấu hổ đi tới, Hưng vương có ảnh hưởng càng lớn trong đám hoàng tử, thì sự uy hiếp với hắn lại càng tăng.

Trong lòng ta âm thầm cười, mâu thuẫn của hai người đã trở nên gay gắt, không buông tha cơ hội nào để tấn công lẫn nhau.

Mọi người cùng nâng chén nhìn sang phía ta.

Ta cuống quít xin tha nói:

“Các vị hoàng huynh, Dận Không say rồi.”

Hưng vương cười to nói:

“Say mới tốt, ngày đại hỉ này không say không được.”



Cần vương bưng chén rượu lên nói:

“Dận Không, vi huynh đại diện cho các vị huynh đệ chúc đệ và quận chúa bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Ta bưng chén rượu lên nói:

“Đa tạ ngũ hoàng huynh.”

Rồi cùng hắn uống cạn hai chén.

Vốn ta tưởng đợt mời rượu tới đây là kết thúc, nhưng không ngờ Hưng vương lại kéo ta, nói:

“Chén rượu này đệ phải uống.”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, hành động này chẳng phải là đối nghịch với Cần vương sao, Cần vương vừa mới đại diện cho các vị huynh đệ uống với ta hai chén.

Lúc này hắn mời rượu, chẳng phải là không để Cần vương vào trong mắt hay sao.

Cần vương lạnh lùng nói:

“Dận Thao, Dận Không còn nhiều bàn muốn mời đệ ấy uống rượu, đệ đừng nên miễn cưỡng.”

Hưng vương cười nói:

“Ngũ hoàng huynh nói lời ấy sai rồi, chén vừa rồi là huynh đại diện cho các vị huynh đệ, nhưng mà chén này đệ đại diện cho cữu cữu và biểu muội (em họ).”

Cần vương cười lạnh nói:

“Ta đã quên mất, Dực vương là cữu phụ của đệ!”
Hắn chẳng thèm che giấu sự phẫn nộ trong lòng.

Hưng vương không thèm để ý, cầm chén rượu lên nói:

“Dận Không, cữu phụ ta chỉ có một nữ nhi, nếu như đệ đã cưới nàng, nhất định phải thương yêu nàng, ngàn vạn lần không thể khi dễ nàng, bằng không người làm ca ca như ta sẽ là người đầu tiên không tha cho đệ.”

Ta nói:

“Lục hoàng huynh cứ việc yên tâm, đệ nhất định sẽ đối đãi với Sở Nhi thật tốt.”

Ta và Hưng vương lại uống hai chén, rồi mới rời bàn rượu của bọn họ.

Trần Tử Tô tiến lên đỡ lấy ta nói:

“Công tử bảo trọng, uống nhiều rượu quá sẽ tổn hại tới thân thể.”

Ta tiếp nhận chén trà do Dịch An đưa tới, uống một hơi cạn sạch, thở phào nhẹ nhõm nói:

“Không có việc gì.”

Trần Tử Tô nói:

“” Những thương nhân kia đều được an bài ở Đông viện, công tử không cần phải đi nữa. "

Ta nhíu mày nói:

"Ta dù gì cũng phải đi, họ mang hi vọng tới đây, ta không muốn bọn họ mất hứng mà về. "

Trần Tử Tô gật đầu nói:

"Công tử nói cũng đúng. "

Ta được Dịch An đỡ tới Đông uyển, những thương nhân kia coi việc ta tới mời rượu là một vinh hạnh lớn lao, cho nên khi thấy ta tới, họ kích đông vô cùng.

Ta nâng chén nói:

"Dận Không cảm ơn các vị quang lâm, mọi người đều mong muốn Đại Khang phú cường, Dận Không chỉ biết dùng chén rượu nhạt này cảm tạ sự ưu ái của các vị. "

Mọi người đồng thời đứng dậy, đa số thương nhân ở Đại Khang đều không phải là người trong giới thượng lưu, cho nên đều nhiệt tình đứng dậy cạn chén.

Ta cất cao giọng nói:

"Mấy năm nay Đại Khang tai họa không ngừng, thực lực của quốc gia không ngừng hạ thấp, nếu muốn quốc gia cường thịnh trước hết phải phát triển kinh tế, mà mọi người lại là chủ lực của Đại Khang, chính là xương sống của Đại Khang, mọi người thịnh vượng cũng có nghĩa Đại Khang thịnh vượng. Ta đại diện cho Đại Khang kính các vị chén rượu này, mong các vị trợ giúp kinh tế Đại Khang sớm ngày phồn vinh trở lại. "

Ta nói:

"Sau này các vị gặp phải chuyện gì khó xử trong việc làm ăn có thể trực tiếp tới tìm Long Dận Không ta, chỉ cần ta có thể giúp được gì, Dận Không nhất định đem hết toàn lực ra làm. "

Số thương nhân ở đây bị những câu nói của ta kích động, ai nấy cũng đồng thời khen hay.

Ta ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó dốc chén, mọi người đồng thanh hoan hô, rồi cạn chén của mình.

Lúc ta mời xong rượu, thì đêm đã khuya, trong vương phủ đèn lồng đỏ treo cao, khắp nơi đều là bầu không khí vui tươi.

Ta bảo Ung vương và Trần Tử Tô thay ta tiếp khách, Dịch An tới nhắc nhở ta thời gian không còn sớm, cần phải tiến vào động phòng.

Hắn đỡ ta tới phòng tắm, vốn ta định tắm giải rượu, nhưng không ngờ đầu lại cảm thấy choáng váng, hận không thể nằm ngay chỗ này mà ngủ.

Chuyện này cũng khó trách, đêm qua ta ở Dưỡng Tâm Điện đại chiến không ngủ, hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, đương nhiên là không thừa nhận nổi.