Mặc dù đại hôn sắp tới, nhưng những chuyện cần ta làm không nhiều, mấy ngày hôm nay ngoại trừ giúp Vân Na và chúng nữ chuẩn bị vật phẩm đi Tuyên Thành, tiếp nhận những lời chúc mừng của vương công quý tộc, thì cũng không có việc gì khác, cuộc sống bình lặng đi rất nhiều.
Sáng sớm hôm nay, ta và Tiêu Trấn Kỳ, Gia Cát Tiểu Liên, Cự Linh bốn người đi tới vùng ngoại ô của Khang Đô, thứ nhất là vì giải sầu, thứ hai là cùng Gia Cát Tiểu Liên tìm một chỗ thích hợp cho cửa ra của sơn đạo trong vương phủ, ngoài ra ta còn có một mục đích khác là đi tới Từ Tể am dò hỏi nơi ở của Dao Như.
Mấy người chúng ta mới ra khỏi thành, Gia Cát Tiểu Liên liền nhận ra ta không được thoải mái, nên mỉm cười nói:
“Công tử có phải là thấy cuộc tìm kiếm này quá mức nhàm chán?”
Ta lắc đầu nói:
“Sao lại như vậy, vốn ta còn có ý định giải sầu mà.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử nếu như có chuyện gì cần làm thì cứ đi làm đi, có ta với Cự Linh là được rồi.”
Ta suy nghĩ một chút gật đầu nói:
“Được rồi, ta đi trước làm một chuyện, sau đó trở lại tìm các người.”
Cáo biệt Gia Cát Tiểu Liên, ta mang theo Tiêu Trấn Kỳ theo phương hướng mà Đường Muội chỉ, đi tới Từ Tể am.
Tiêu Trấn Kỳ cũng biết ta tới tìm Dao Như, bèn hỏi:
“Đường Muội đã tới ba lần, mỗi lần hỏi Dao Như cô nương, ni cô ở đây đều nói nàng không có trong am.”
Ta nhíu mày nói:
“Thu tiền bối sẽ không gạt ta, nếu như người đã để lại lá thư này, thì Dao Như nhất định ở chỗ này. Hơn nữa trong lòng ta có một cảm giác rất mạnh, Dao Như chắc chắn ở trong Từ Tể am này, chỉ là nàng không muốn gặp ta mà thôi.”
Tiêu Trấn Kỳ cười nói:
“Dao Như cô nương đối với công tử tình thâm ý trọng, nếu như nàng biết công tử đã trở lại Khang Đô chỉ sợ vui mừng còn không kịp, sao lại không muốn gặp người cơ chứ?”
Trong lúc nói chuyện chúng ta đã tới một khu rừng um tùm, có một con đường nhỏ ngoằn ngèo dẫn vào sâu trong đó, Từ Tể am nằm trong khu rừng này.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ giảm tốc độ ngựa lại, từ từ mà đi, con đường tuy rằng không rộng lắm, thế nhưng mặt đường dùng đá xanh lát, con đường được quét sạch một cách dị thường.
Hai bên đường có những cây phật đăng (đèn phật), đi một lúc, thấy phía trước có một khu phật đường, chắc đó là Từ Tể am.
Sau khi đi một vòng, một tòa ni cô có màu than chì hiện ra trước mặt, trước cửa có một quảng trường nhỏ, hiện giờ đã chính ngọ, nhưng nơi đây lại không hề có khách hành hương, đèn nhang cũng không thịnh.
Ta xoay người xuống ngựa, đem dây cương giao cho Tiêu Trấn Kỳ:
“Phật môn tịnh địa, ta đi vào một mình, huynh ở lại đây chờ ta.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Công tử cẩn thận một chút.”
Ta cười nhạt một tiếng, chỉ chỉ trường đao bên hông mình, đao pháp của ta hiện giờ còn kém Đường Muội, thế nhưng kém cũng không phải nhiều lắm, đối phó địch nhân bình thường hẳn là không có vấn đề gì, với lại, ở nơi phật môn tịnh địa này có gì nguy hiểm cơ chứ.
Đi vào Từ Tể am, ta mới phát hiện nơi này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Tiền viện có mấy tiểu ni cô chính đang quét dọn, thấy ta tới đây, một người trong đó tiến lên nói:
đọc tRuyện ở
“Xin chào thí chủ, không biết thí chủ tới đây tìm người hay để dâng hương!”
Tiểu ni cô chỉ vào đại điện phía sau, nói:
“Thí chủ mời.”
Ta chậm rãi đi lên bậc thang, sau khi dâng hương xong, bái lạy phật tổ ba lạy.
Ánh mắt ta lướt qua những ni cô trong đại điện.
Đột nhiên có một thanh âm già nua từ phía sau vang lên:
“Bái phật chỉ cần thành tâm, nếu như lừa dối sẽ không linh nghiệm.”
Ta xoay người sang chỗ khác, thì thấy một ni cô mặc áo xám đang nhìn ta.
Ta đứng dậy hướng lão ni chắp tay, nói:
“Đa tạ đại sư làm phép.”
Vậy lão ni cười nói:
“Thí chủ tới đây vốn không phải là để thắp hương, đương nhiên không cần bần ni làm phép.”
Ta cười nói:
“Đại sư có thể nhận thấy mục đích của ta sao?”
Lão ni lạnh nhạt nói:
“Từ Tể am từ trước đến nay đèn nhang quạnh quẽ, xưa nay ít có khách hành hương tới đây, những người tới thì đa phần là tìm người, nếu lão ni không có đoán sai, mục đích của công tử tới đây cũng vậy.”
Ta nhìn thấy trong mắt lão ni này tràn ngập cơ trí, nên nói:
“Tại hạ Điền Ngọc Lân, đặc biệt tới tìm muội muội ta là Dao Như, kính xin đại sư giúp đỡ.”
Vậy lão ni mỉm cười nói:
“Thí chủ sợ rằng đã đến nhầm chỗ rồi, Từ Tể am không có nữ thí chủ nào tên Dao Như cả.”
Ta cung kính hướng lão ni vái một cái, nói:
“Đại sư nói những lời giấu diếm thiên cơ, Điền mỗ to gan phỏng đoán một chút, Dao Như chắc chắn ở chỗ này, có lẽ nàng đã xuất gia, mong muốn chặt đứt lòng trần, cho nên kính xin đại sư giúp đỡ.”
Lão ni nhịn không được quan sát ta một lần nữa, hướng ta chắp tay nói:
“Lời thí chủ nói mới là thiên cơ, nếu như đã thấu triệt như vậy, thì cần gì phải tự tìm phiền não, quấy nhiễu người thanh mộng (giấc mộng thanh tu)?”
Trong lòng ta mừng thầm, theo lời lão ni này thì Dao Như chắc chắn ở đây, nhưng nàng đã lánh mình vào không môn, không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại làm như vậy?
Ta hít một hơi nói:
“Đại sư không biết, Dao Như chính là muội muội của ta, Ngọc Lân lần này đến đây, là bởi vì người thân có bệnh trầm trọng nguy hiểm, hiện đang hấp hổi, trước khi chết người đó chỉ có một nguyện vọng, đó là muốn gặp lại nữ nhi của mình, kính xin đại sư thỏa mãn nguyện vọng của phụ thân ta...”
Ta dùng vẻ mặt đau buồn, hai giọt nước mắt cũng rơi ra.
Lão nhi thấy ta như vậy, trong lúc nhất thời không biết đáp ra làm sao cả.
Ta run giọng nói:
“Đại sư, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, tuy nói chặt đứt trần duyên, lục căn thanh tịnh, thế nhưng tế thế cứu người chính là gốc rễ của phật môn, xuất gia nhưng không vong tình, hơn nữa lại càng không thể vô tình. Phụ thân ta sắp từ giã trần thế, ngay cả nguyện vọng gặp lại con gái mình cũng không thể thỏa mãn, vậy thì nói gì tới tế thế cứu người?”
Lão ni bị ta hỏi như vậy thì không biết trả lời ra sao, qua hồi lâu mới nói:
“Thí chủ xin đợi, ta đi hỏi ý nàng một chút.”
Ta thỉnh cầu nói:
“Ngọc Lân xin đại sư ra mặt, để ta chính miệng nói chuyện này với muội muội của ta.”
Lão ni rốt cục cũng gật đầu nói:
“Nàng lúc này đang ở Quan Âm các tụng kinh, ngươi đi tìm nàng đi.”
“Tạ ơn đại sư thành toàn.”
Dựa theo lão ni chỉ điểm, ta đi tới hậu viện Quan Âm các, từ rất xa đã nghe thấy tiếng gõ mõ tụng kinh, trong lòng ta dâng lên một sự kích động, chậm rãi đi tới. Quan Âm các đóng chặt cửa, ánh sáng bên trong lờ mờ, không biết là Dao Như có ở trong đó tụng kinh hay không.
Ta đẩy cửa phòng ra, đi vào bên trong, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này có một bạch y nữ ni xinh đẹp, vóc người tiều tụy đang quỳ gối trước tượng Quan Âm, bàn tay nhẹ nhàng gõ mõ, một tay khác thì di chuyển phật châu, đôi môi anh đào không ngừng khép mở, thì thầm đọc kinh, không phải Dao Như thì là ai?