“Ta muốn ngươi kiếp này phải dùng hết sức bảo vệ Sở Nhi, cho dù thế cục Đại Khang phát triển như thế nào, ngươi cũng phải bảo vệ cho nàng an toàn.”
“Cữu phụ yên tâm, Dận Không nhất định sẽ không phụ giao phó của người.”
Trong đôi mắt Dực vương hiện lên một chút thả lỏng, thấp giọng nói:
“Ngươi đi đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân đến khấu kiến bệ hạ.”
Mọi chuyện đều được tiến hành một cách thuận lợi, buổi chiểu ngày thứ hai, từ trong cung truyền đến tin tức hôn sự. Hâm Đức hoàng đế đang cùng với Dực vương thương lượng, hôn lễ được chỉ định vào ngày mười sáu tháng sau, cách hiện tại không đầy một tháng.
Ta bước lên lầu cao, nhìn toàn bộ khung cảnh của vương phủ, bước đường lên ngôi vị hoàng đế Đại Khang của ta lại được củng cố thêm một bước.
Trần Tử Tô mặt mày hớn hở đi tới phía sau của ta, mỉm cười nói:
“Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử!”
Ta ha hả cười nói:
“Trần tiên sinh vui mừng như vậy, sợ rằng không chỉ vì Dận Không?”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Công tử quả nhiên nhìn rõ mọi việc, lúc nãy ta tiếp được thư nhà ở Trung sơn, nên muốn cầm tới đây cùng công tử xem chung.”
Hắn thần thần bí bí móc ra một bức thư đặt vào trong tay của ta.
Trong lòng ta cũng mừng như điên, mớ giấy viết thư, những hàng chữ xinh đẹp đập vào mắt, hình dáng điêu ngoa của Yến Lâm nhất thời hiện lên trong đầu.
Những câu chữ trong bức thư toát lên tình ý chân thành tha thiết với ta, cuối thư còn một vết đen mờ mờ, hiển nhiên là nước mắt.
Ta xiết chặt tờ giấy nhỏ trong tay, xoay người hướng Trần Tử Tô nói:
“Tẩu phu nhân và Yến Lâm bao giờ sẽ trở về đại khang?”
Trần Tử Tô nói:
“Đường Muội và Lang Thứ đêm nay sẽ đi đón các nàng, nếu như thuận lợi, thì trong vòng một tháng có thể tới.”
Ta gật đầu nói:
“Yến Lâm tính tình cương liệt, nếu như biết ta tổ chức hôn lễ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Tiên sinh nói với Đường Muội, bảo hắn dẫn tẩu phu nhân và Yến Lâm tới Tuyên Thành, ta không muốn trong hôn lễ phát sinh biến cố gì cả.”
“Thanh quan khó dứt việc nhà, cho dù là công tử cũng khó mà giải quyết tốt chuyện này.”
Ta cười nói:
“Tính tình Yến Lâm ngoài mềm trong cứng, chỉ cần cho ta một khoảng thời gian, ta sẽ khuyên được nàng tiếp thu chuyện này.”
Trần Tử Tô nói:
“Vừa nãy ta đã cùng Hoàn Nhan tướng quân tính toán, bệ hạ ban tặng cho công tử một Tuyên Thành hẻo lánh, thế nhưng đất đai lại rộng, nhiều vô cùng.”
Từ sau khi trở lại Đại Khang, do sự vụ bộn bề phức tạp, ta chưa từng nghiên cứu qua chuyện Tuyên Thành.
Bây giờ nghe Trần Tử Tô nói như thế, nên cũng cảm thấy hứng thú, nói:
“Trần tiên sinh mời nói tỉ mỉ một chút.”
Từ phía sau truyền tới một tiếng cười ôn nhu:
“Qua đây xem địa đồ đã”
Ta xoay người lại nhìn lại, thấy Hoàn Nhan Vân Na cầm đại đồ đang đi lên tiểu lâu.
Ta cười nói:
“Nếu có bản đồ thì đương nhiên là tốt nhất.”
Hoàn Nhan Vân Na trải bức địa đồ ra, cương vực Đại Khang hiện lên trước mắt, nàng đã dùng bút đỏ tô ranh giới Tuyên Thành mà Hâm Đức hoàng đế ban cho ta.
Ta cười nhạt nói:
“Tuyên Thành nằm ở Bắc cương của Đại Khang, tuy chỉ cách Khang Đô có ba ngày hành trình, thế nhưng địa thế của nó cao, bề mặt đất phức tạp, sản lượng ngũ cốc cực thấp, phương bắc có Âm Sơn, phía nam có một con sông cụt Tần Lâm, đất rộng người thưa...”
Vân Na nở nụ cười:
“Xem ra huynh không phải là không biết gì, thế nhưng cách hiểu của huynh toàn là khuyết điểm về nó.”
Ta có chút nghi hoặc nhìn Vân Na, nàng đã bao giờ tới Tuyên Thành đâu mà còn hiểu rõ hơn ta?
Trần Tử Tô chỉ Tuyên Thành nói:
“Phần thưởng bệ hạ cho công tử tuy rằng cằn cỗi, nhưng đọc trong Khang sử, thì nơi đây lại là một mảnh đất giàu có và đông đúc.”
Hắn chỉ hướng tây nói:
“Phía Tây của Tuyên Thành năm xưa là đất của Bắc Hồ, cũng chính là nơi buôn bán sầm uất nhất giữa Đại Khang và ba nước Yến, Hàn, Tấn, nhưng sau đó nơi này chiến hỏa liên miên, nên mới suy sụp tới tình cảnh ngày hôm nay. Phía đông có ngàn vạn mẫu rộng tốt, nhưng mà sông cụt hàng năm dâng lũ, không có người trồng trọt, cho nên mới biến thành một vùng đất hoang vu.”
Ta gật đầu.
Vân Na nói:
“Gia Cát tiên sinh đã đọc qua những ghi chép về con sông cụt ấy, nên thấy sự kỳ lạ của nó, trong nước sông không có bất cứ một loại cá nào có thể sinh tồn. Nhưng mà nó lại có rất nhiều loại khoáng thạch kim loại, từ xưa khi Đại Khang mới lập quốc, con sông này chính là phúc địa để đãi vàng.”
Nàng chỉ vào nơi tận cùng của phía Bắc Tuyên Thành nói:
“Âm Sơn tuy rằng là ranh giới quốc gia, thế nhưng khi vượt qua dãy núi này lại là thảo nguyên Hồ Nhi Thái.”
“Hồ Nhi Thái là địa giới của Bắc Hồ.”
Vân Na lắc đầu nói:
“Huynh chắc không rõ, từ chân núi phía Bắc của Âm sơn kéo dài hơn năm trăm dặm cũng không phải là địa giới của Bắc Hồ, mà là vùng đất quản lý của hơn mười bộ lạc. Mảnh đất này có đồng cỏ và nguồn nước, đất đai màu mỡ, dê bò phong phú, thật sự là thiên đường của nhân gian.”
Ta cười nói:
“Chiếu theo lời của các người, thì phụ hoàng không phải đầy ta đi lưu vong, mà ngược lại là đang thưởng cho ta.”
Trần Tử Tô nói:
“Đối với người khác có lẽ là lưu vong, nhưng đối với công tử tuyệt đối là một phần thường. Sau khi nạp phi, địa vị của công tử cũng dần vững chắc, chúng ta tới Tuyên Thành tạm lánh mũi nhọn, ngồi xem Cần vương và Hưng vương nhị hổ tương tranh, điều này là một chuyện tốt trong lúc này.”
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Hơn nữa vị nhạc phụ kia của huynh cũng sẽ không nhẫn tâm để nữ nhi bảo bối của mình ở Tuyên Thành chịu khổ, chắc là không bao lâu, sẽ tìm một biện pháp triệu huynh về Khang Đô.”
Trần Tử Tô thâm ý nói:
“Bình vương phủ chính là cơ sở đặt chân của công tử, thế nhưng Tuyên Thành lại là nơi lập quốc sau này.”
Lúc này Tiêu Trấn Kỳ cùng với Đường Muội tới gặp ta, hắn nhìn địa đồ nói:
“Công tử đã chuẩn bị xong chuyện tới Tuyên Thành?”
Ta mỉm cười nói:
“Sợ rằng ta phải sau khi đại hôn mới có thể tới Tuyên Thành, cho nên đành phải phái huynh đi tiền trạm.”
Tiêu Trấn Kỳ lập tức hiểu ý của ta, vui mừng nói:
“Đa tạ công tử an bài.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Mong là khi ta và công tử tới Tuyên Thành, ngươi đã an bài thỏa đáng mọi chuyện rồi.”
Ta lại hướng Đường Muội dặn dò chi tiết việc đi Trung Sơn đón Yến Lâm, sau đó mới cùng Vân Na rời đi.
Sau khi trở lại phòng, Tuệ Kiều và Tư Hầu cũng đi dạo phố trở về, hai người mua không ít mứt hoa quả.
Ta cười nói:
“Mấy thứ này để cho hạ nhân mua, hai muội cần gì phải ra ngoài?”
Tư Hầu cười nói:
“Thế nhưng hạ nhân không biết khẩu vị của tỷ tỷ.”
Ta có chút kỳ quái nhìn về phía Vân Na, thấy khuôn mặt của Vân Na đỏ bừng, e thẹn vô hạn, trong lòng ta càng nghi hoặc, nên ôm lấy vai nàng, nói:
“Vân Na ngoan, nói cho ta biết chuyện gì đi.”
Vân Na đã thay đổi hoàn toàn dáng dấp nghĩa hiệp ngày xưa, khẽ cắn môi một cái, xoay người bỏ chạy vào trong phòng.