Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 100: Cường bạo (3)




Ta giảo hoạt cười nói:

“Tóm lại ta vẫn thấy mình bị thiệt, nếu như U U cô nương đồng ý gả cho ta, thì ta có thể suy nghĩ một chút.”

U U cười nói:

“Tương lai U U chỉ muốn gả cho một người thực lòng yêu mình, nhưng tiếc rằng ta không có cảm giác gì với ngươi cả.”

“Đó là do cô nương không nhận ra chỗ tốt của ta, cô nương cứ tỉ mỉ ngẫm lại, ta thân là Đại Khang Bình vương, bề ngoài nhìn cũng không kém, ngoại trừ võ công hơi thua cô nương một chút, còn những thứ khác cũng không tệ, U U cô nương không ngại thì nghĩ tới ta một chút nha.”

Ta dõng dạc nói.

U U nũng nịu cười nói:

“Da mặt thật dày, được ta đáp ứng ngươi, nếu như tương lai ngươi có thể nhất thống giang sơn và ta lại chưa tìm được ý trung nhân, thì ta đành ủy khuất gả cho ngươi vậy.”

“Một lời đã định!”

Ta đưa tay ra cùng U U vỗ tay ba cái.

U U nhẹ giọng nói:

“Ngươi đừng có quên việc tối nay, nhất định phải thu sổ sách Điền thị vào trong tay, mấy ngày nữa ta sẽ tới tìm ngươi trao đổi...”

Nói xong câu đó, thân hình nàng nhẹ nhàng bay lên, mũi chân điểm trên mặt nước, biến mất trong bóng tối.

Ta tự nhận mình không có kinh công cao cường như vậy, nên đành chịu khó chèo thuyền tới bên bờ.

Không nghĩ tới đêm nay ta lại biết bí mật trong sổ sách Điền thị từ miệng U U, Điền Tuần xem ra không nói sự thực cho ta biết, Dao Như cũng không biết bí mật trong đó, vậy thì cuốn sổ kia vẫn còn nằm trong tay Điền Ngọc Lân.

Nếu như đúng theo lời U U nói, trong sổ Điền thị có giấu bảo tàng Mâu thị, vậy thì ta phải đem nó chiếm làm của riêng, sau này nó sẽ có trợ giúp lớn tới việc tranh đoạt vương vị của ta.

Yến Nguyên Tông tuy rằng không dự tiệc tối, thế nhưng xuất phát từ lễ nghi, ta vẫn phải tới chỗ hắn cáo từ. Từ khi sau Yến Lâm mất đi, hắn ít vào trong triều chính, đại bộ phận tinh lực đều đặt vào trong thơ từ ca phú.

Khi ta tới gặp hắn, Yến Nguyên Tông đang si ngốc nhìn vào một bức họa, từ ánh mắt của hắn, ta nhận thấy tâm tinh của hắn không đặt trên bức tranh.


Ta yên lặng đứng một bên, Húc Dương cung đúng là có chút kỳ quái, ta nhận ra Lệ Cơ không ở trong cung, không biết nàng đi đâu rồi.

Đợi đã lâu mà không thấy Yến Nguyên Tông nói gì, ta chỉ còn cách tự phá vỡ sự im lặng này, nhỏ giọng nói:

“Dận Không tham kiến hoàng thượng!”

Yến Nguyên Tông giống như bị giật mình, bỗng nhiên run rẩy một chút, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của ta.

Hắn xoay người lại nhìn ta một cái, trên mặt nở một nụ cười kinh dị:

“Ngươi... Tới rồi!”

“Dận Không hai ngày nữa sẽ trở về Đại Khang, nên tới từ biệt hoàng thượng.”

Yến Nguyên Tông gật đầu nói:

“Ngươi đi thì cứ đi, cần gì phải tới cáo từ.”

Ta có chút xấu hổ ho khan một tiếng, xem ra Yến Nguyên Tông cũng không muốn nói chuyện với ta, ta ở đây cũng vô vị, tốt hơn hết là nên rời đi.

Khi ta chuẩn bị rời đi, Yến Nguyên Tông đột nhiên gọi ta lại, nói:

“Dận Không. Trước khi đi, ngươi có thể giúp ta một chút không?”

Ta cung kính nói:

“Hoàng thượng xin cứ việc phân phó.”

“Giúp ta vẽ một bức họa của... Lâm nhi...”

Trong lòng ta âm thầm than, Yến Nguyên Tông này đúng là không quên được Yến Lâm, xem ra cả đời hắn không thể thoát ra khỏi đoạn nghiệt duyên này.

Ta đáp ứng với lời thỉnh cầu của Yến Nguyên Tông, thế nhưng không hiểu tại sao, ta chỉ có thể họa được dung mạo của Yến Lâm chứ không họa được thần vận của nàng.
Điều này không phải xuất phát từ duyên cớ lâu ngày không được gặp nàng, mà trong tiềm thức của ta, tất cả những gì của Yến Lâm đều phải thuộc về ta, không thể chia xẻ cho người khác.

Sau khi Bạch Quỹ chết, di hài của hắn cũng bị người ta mang đi, Tinh Hậu tuy rằng hận hắn, thế nhưng vẫn chiếu theo ý dân, lập một tấm mộ ở phía Tây Tần đô, chôn di vật và quán áo của hẳn ở trong đó.

Trước ngày rời khỏi Đại Tần, ta mang theo tế phẩm tới trước mộ Bạch Quỹ, xuyên qua một khu rừng, ta đã nghe thấy tiếng khóc thổn thức, nhìn xuyên qua cành cây có thể nhận thấy được hai thân ảnh mỹ lệ mặc áo trắng đang quy gối trước mộ. Trong lòng ta không khỏi kinh hoàng, đây là tỷ muội Tư Hầu.

Lúc mới trở lại Tần đô, ta đã nghĩ tới phải tìm Tư Hầu, nhưng do bận việc hòa đàm mà lại hoãn lại, đồng thời ta cũng sợ mình không thể đối mặt với ánh mắt ưu thương của nàng.

Tiếng bước chân của ta đã làm kinh động Lệ Cơ, nàng quay đầu lại, khi nhìn thấy ta thì trong đôi mắt đẫm lệ có vài phần vui mừng.

Ta hướng nàng mỉm cười gật đầu, sau đó đặt tế phẩm lên trước phần mộ.

“Bình vương...”

Tư Hầu khóc thút thít nói, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn hai dòng nước mắt, quả nhiên là làm cho ta càng thêm thương yêu.

Ta tràn ngập vêu thương nói:

“Tư Hầu cô nương, Hoàng hậu nương nương.”

Lệ Cơ lạnh nhạt nói:

“Chỉ có một mình Bình vương là người tới bái tế phụ thân ta.”

Ta cung kính ở trước mộ Bạch Quỹ lạy ba cái, dùng thanh âm trầm thấp nói:

“Bạch đại tướng quân tinh trung báo quốc, sau khi chết đi vẫn là một tấm gương sáng cho ta.”

Lệ Cơ thê thảm cười:

“Cha ta vì Đại Tần hao tổn tới giọt máu cuối cùng, vậy mà được cái gì? Chẳng qua chỉ là một mảnh đất vàng, ngay cả thi cốt cũng không tìm lại được.”

Tư Hầu nghe thấy câu này, lại thương tâm khóc ầm lên.

Lệ Cơ nói:

“Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”


Ta theo nàng tới núi đá phía trước, tới trước khu rừng đào thì đứng lại. Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của Lệ Cơ, hai mắt của Lệ Cơ nhắm chặt, ta dùng đôi môi của mình tìm kiếm đôi môi anh đào, thưởng thức đôi môi đẫy đà ngọt ngào ấy.

Hai giọt nước mắt trong suốt từ trên má của Lệ Cơ chảy xuống, nói:

“Ta vẫn luôn đợi ngươi trở về.”

Ta nâng khuôn mặt đẹp của nàng lên, thâm tình nói:

“Trong khi ta bị bắt, không lúc nào không nhớ tới nàng.”

Lệ Cơ ôm chặt lấy thân thể của ta, nói:

“Dận Không, dẫn ta đi, ta không muốn ở lại hoàng cung một khắc nào nữa, lại càng không muốn đối mặt với tên điên như Yến Nguyên Tông.”

Ta thâm tình hôn lên khuôn mặt của nàng, trong lòng không khỏi bi ai. Sao ta không muốn mang nàng rời khỏi khô hải này chứ, thế nhưng thân phận của Lệ Cơ là hoàng hậu của Tần quốc, ta không thể hành động theo cảm tính được.

Đôi mắt đẹp của Lệ Cơ đã ảm đạm đi, nàng nhẹ nhàng đẩy ta ra, lạnh lùng nói:

“Ngươi không dám!”

Ta thấp giọng nói:

“Ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, phải lo lắng vì đại cục.”

“Đại cục?”

Lệ Cơ lộ vẻ sầu thảm cười:

“Đại cục của ngươi đơn giản chỉ là cái ngôi vị hoàng đế.”