Tam Công Chúa Và Tam Hoàng Tử Hạ Phàm

Tam Công Chúa Và Tam Hoàng Tử Hạ Phàm - Chương 42: Quá khứ 4 năm trước của Vanly





** Cặp kin và vanly ( thời gian tính từ phòng khách lên thiên giới, bây giờ là 6 giờ sáng)


Hiện giờ cặp này đang đứng trong một khu rừng, có rất nhiều cây cổ thụ nha, gió thổi nhè nhẹ, các tán lá cây đung đưa theo chiều gió, không khí thiên nhiên rất nhẹ nhàng nhưng có vài người không biết tận hưởng thì phải


- Tại sao tôi phải đi với anh - vanly chóng nạnh hỏi


- Là do cô phân nhóm chư ai - kin trả lời


- Nhóm của mấy người khác rất hợp, họ có thể giúp nhau để tìm ra vật liệu, nên tôi bắt buộc phải vào nhóm cùng anh thôi


- Cô biết vậy mà còn than với thở cái quái gì


- Anh.... anh.... đi chết đi - nói rồi vanly dí kin chạy vòng vòng quanh rừng




Úi chà, đây là lần đấu cô cải lộn thua một thằng con trai ấy nha. Cuối cùng cô cũng hạ hỏa, tên kin kia thấy cô không chạy theo mình nữa thì mừng muốn chết, anh tự thề với lòng, sau này không chọc bà chằn vanly tức nữa, haizzz


- Ờ mà anh có biết trứng phượng hoàng ở đâu không


- Tôi có nghe cha tôi kể là phượng hoàng ngủ vào buối sáng, thức vào buổi tối, chỉ có lúc nó thức thì mới xin nó cái trứng đó được thôi, cha cũng có nói rằng không và đừng bao giờ lấy một quả trứng nào của nó khi chưa có sự cho phép vì phượng hoàng sẽ làm ta sống không bằng chết


- Vây thì giờ tìm một thứ gì đó ngon ngon bỏ bụng đi


- Ok


Hai người đi cùng nhau để tìm thức ăn, đây là rừng mà, tách ra là lạc cái chắc nên kin và vanly mới quyết định đi cùng nhau



Cô thấy phía kia hình như là cây đào tiên thì phải, vanly khều kin và chỉ về chổ cây đào tiên, cô chỉ cho là có phước rồi đó nha, vậy mà dám chửi cô ngu, móa, cô mà không nhận nhiệm vụ tìm báo vật là nảy giờ cô giao chiến với anh rồi đóa


Vanly dậm đùng đùng xuống mặt đất, lại cây đào tiên kia xem xét một chút rồi hái xuống ăn, tức giận mà không được phát tiết thật là bực à nha


Kin đi phía sau thấy hành động đó của cô thì mĩm cười, anh thừa nhận đã thích cô từ lâu nhưng không dám nói, anh muốn được ôm cô vào lòng an ủi và nói anh không cố ý anh xin lỗi em, nhưng kin không thể


- Không ăn đi, nhìn tôi làm gì, bộ tôi đẹp quá làm tên đào hoa như anh siêu lòng rồi hả - vanly vừa ăn vừa nói


- Có đâu - bị nói trúng tim đen rồi nha, anh đỏ mặt quay đi


Kin tránh đi ánh mắt dò xét của cô, chòm lên hái một trái đào xuống ăn, nhưng anh đâu hề biết hành động này lại làm cô bực, cô nghĩ thầm “ thằng cha này đang sỉ nhục chiều cao của mình đấy hả, ý nói mình lùng ấy hả, dù gì mình cũng 1 mét 71 chứ bộ “
s



Chuyện là vầy, cô phải bậc nhảy lên mới hái được quả đào còn kin chỉ cần nâng người lên một chút là hái được, không bực mới lạ


Khi ăn xong, vanly và kin tựa người vào cây cổ thụ ngũ, lại giấc mơ đó nữa, giấc mơ đó đã làm cô ngũ không ngon trong mấy năm liền


Trong giấc mơ, cô đã tận mắt nhìn thấy người con trai mình yêu đi cùng một cô gái khác ( xảy ra vào lúc vanly 14 tuổi), hắn ta đã cầu hôn cô vào ngày hôm qua mà hôm nay lại đi ôm ấp cùng một nữ giới khác


Lúc hắn cầu hôn cô, cô cười rất vui và đồng ý để hắn ta đeo nhẫn vào tay mình, cô thật là ngu ngốc mà, tự nhiên đi tin vào tình yêu của một người đàn ông mình chỉ quen được nữa năm, cô gỡ chiếc nhẫn mình đang đeo trên tay rồi chạy lại trước mặt hắn, ném chiếc nhẫn vào mặt hắn, xong vanly chạy ra đường, có một chiếc xe tải đang lao về phía cô. Hắn bỏ người con gái đó ra, chạy thật nhanh đẩy cô ra, chiếc xe tông hắn ta ra xa, máu trên người anh ta cứ tuông ra, cô gượng đứng dậy, đi lại đở hắn ngồi dậy


Trước khi lìa đời, anh ta có nói “ Sau này em nhớ sống thật tốt nha, đừng để anh buồn, ở thế giới kia anh sẽ dõi theo em, đó là em gái anh, nó mới từ Nhật về, em hứa với anh phải sống tốt, nếu em có mệnh hệ gì thì đừng mơ mà gặp lại a... “, chưa kịp nói hết câu, hắn ta đã nhắm mắt


“ Á á á á... tỉnh lại đi mà, em xin anh “ cô khóc lớn và ôm chặc người con trai ấy trong lòng, vanly rất hối hận, tại sao mình không tin anh ta chứ, vì điều đó mà từ lúc 14 tuổi cho đến bây giờ cô không có một người bạn trai, cô sợ khi quen, cô sẽ làm người ta mất đi tính mạng mất