Tam Công Chúa Và Tam Hoàng Tử Hạ Phàm

Tam Công Chúa Và Tam Hoàng Tử Hạ Phàm - Chương 21: Ngoại truyện : tuổi thơ cay đắng của nó { 1 }





- Mẹ... mẹ.... MẸ - nó giật mình bật dậy, lại là giấc mơ đó, mơ về cái ngày mà nó biết được cảm giác mất mẹ đau như thế nào, nó co người vào một góc thúc thít khóc Bảy năm trước, trong một căn phòng xa hoa của tòa lâu đài bên anh


- Con ở đây đi, mẹ ra ngoài lấy bánh cho con - một người phụ nữ tầm 35 tuổi vuốt đầu bé gái 8 tuổi nói


- Dạ - bé gái ngoan ngoãn trả lời


- Á á á... á - mẹ nó đi được vài phút thì bên ngoài có tiếng la


Nó vội chạy ra xem, thì thấy một bóng người bế mẹ nó nhảy qua thành cửa sổ và đi mất, người hầu và lính gác chạy khắp nơi để tìm kiếm hoàng hậu. Nó đuổi theo nhưng không kịp, chạy tới gần cửa sổ nó ló đầu ra ngoài nhưng đã trễ rồi người đó bắt mẹ nó đi mất rồi, nó ngồi thụp xuống khóc, tự nhủ với bản thân rằng: mẹ hãy chờ con, ngày nào đó con sẽ tìm thấy mẹ, nhanh thôi


Ba nó thì biệt tăm biệt tích ở nơi nào rồi, ông có nhận được tin mẹ bị người ta bắt không. Anh hai và anh ba nó sang Thái Lan du học rồi, trong nhà chỉ có mình nó và các người hầu, nó phải làm sao đây, làm sao để có thể tìm được mẹ nó đây


Hai ngày sau,




- Wenly ơi, tìm thấy mẹ chưa em, khi nghe tin anh và win đã vội vàng xin nghỉ mấy tuần để về đây - sun và win chạy vội vào phòng nó


- Chưa anh, hu hu hu, mẹ biến mất như vậy sao em không thấy ba về vậy anh, hu hu hu, anh tìm mẹ cho em đi, hức - nó nhào tới ôm sun và win khóc nức nở, trong hai ngày qua nó khóc đến sưng cả hai mắt người hầu bưng cơm lên kêu nó ăn nhưng nó một mực không muốn, nó nói khi nào mẹ nó về thì nó mới chịu ăn


- Rồi rồi, em nín đi, xuống phòng ăn dùng bữa với tụi anh nè, tụi anh hứa sẽ tìm mẹ lại cho em mà, anh nghĩ chắc ba vẫn đi tìm mẹ em nên em đừng lo - win vỗ lưng nó an ủi


- Dạ - nó cùng các anh đi xuống dưới phòng ăn


Ba ngày sau,


- Đức vua trở về - cửa chính diện mở ra, theo sau ba nó là người phụ nữ trẻ hơn mẹ nó 2 tuổi cùng với ba đứa con gái tầm tuổi nó



- Mừng cha đã về, cha tìm được mẹ con chưa - nó vui mừng


- Cha xin lỗi, nhưng cha nhận được tin là mẹ con đã lìa trần - cha nó giọng buồn buồn


- Không thể nào con không tin - giây phút nghe được năm từ " mẹ con đã lìa trần " đời nó như sụp đổ, mẹ nó lìa trần rồi, đi rồi, không tin, nó nhất định không tin


- Còn bốn người này là ai - nó chỉ vào những người theo sau ba nó


- Đó là mẹ mới của con, còn ba đứa con gái là em của con - ba nó giới thiệu sơ lượt từng người


- Bà là mẹ mới của tôi ư, bà không xứng đáng - nó lại gần bà ta, chỉ thắng vô mặt bà
s



- Chát, mày học ở đâu cái thói hổn láo đó vậy - ba nó xuống tay không thương tiết, khuôn mặt xinh đẹp của nó đã in hằng năm dấu tay, Dạ Nguyệt đứng kế bên nhếch môi, không ai thấy cử chỉ đó của bà ta nhưng nó đã thấy


- Ông dám tát tôi, được, ông cứ hạnh phúc mà sống bên gia đình mới của mình đi nhưng ông hãy nhớ cái chức vụ hoàng hậu tôi cấm ông đem nó trao cho người khác, nếu ông dám thì coi chừng tôi - nó nói rồi lên phòng dọn đồ


Cha nó biết nếu nó kiên quyết muốn làm một việc gì đó thì sẽ không có ai ngăn cản được vì vậy ông mới nghe lời nó mà bỏ trống ngôi vị hoàng hậu. Nó cùng các anh bước xuống lầu với những chiếc vali nặng


- Tạm biệt ông, căn nhà này đã không còn ý nghĩa gì để chúng tôi lưu luyến nữa rồi - sun dắt tay hai đứa em của mình đi, không quên để lại lời từ biệt