Tâm Chiến

Chương 2




Ý của bắt đen, đơn giản chính là đi nằm vùng.

Nam nhân tên là Cổ Tư Hoành, đã bước vào tuổi ba mươi, bởi vì lúc chấp hành nhiệm vụ vô tình giết nhầm nghị viên, nên cảnh đội đã cho anh một cơ hội, để anh đi làm nằm vùng lấy công trừ tội, nhưng anh nằm vùng không có kỳ hạn, không có ngày nghỉ, thậm chí không có một người tiếp ứng, người duy nhất liên lạc với anh lại chỉ nói với anh —— " Chờ đến lúc tôi muốn tìm anh, tự nhiên sẽ liên lạc với anh, những việc khác anh không cần quản quá nhiều, trước hết hãy tìm cách trà trộn vào bang phái Nam khu."

Đây là những gì cảnh sát trưởng Bắc khu nói với anh, sự hợp tác xuyên khu vực trong hành động lần này cũng là bí mật cao nhất của sở cảnh sát, trong lòng nam nhân hiểu rõ, hồ sơ của anh đã được giữ bảo mật, ngoại trừ cảnh sát trưởng bốn khu ra, không còn ai biết được thân phận cảnh sát của anh.

Nếu anh muốn tiếp xúc với nhóm xã hội đen cấp cao ở Nam khu, nhất định phải đi lên từ cấp cơ sở nhất, dĩ nhiên trước tiên anh phải nghĩ biện pháp trà trộn vào bất kỳ một bang phái nào đó ở Nam khu, hơi nhỏ cũng không sao cả, chỉ cần là xã hội đen, anh sẽ có cơ hội chậm rãi trèo lên.

Cũng không phải vô cớ mà đội cảnh sát đồng ý cho anh tiếp nhận công tác này, chỉ bởi vì anh là người duy nhất trong đội đặc công chưa có gia đình, cho nên không còn ai phù hợp hơn anh nữa.

Và cũng vì anh đã lỡ tay bắn chết nghị viên, bên kia bắt buộc anh ngồi tù và bồi thường tổn thất. Sở cảnh sát đã cho anh cơ hội lần này, cũng giúp anh cực lực đè xuống chuyện này, nên đương nhiên anh cũng phải làm ra chút cống hiến cho sở cảnh sát, chuyện nguy hiểm như vậy, người còn trẻ tuổi chỉ sợ không có đủ năng lực đảm nhiệm. Cổ Tư Hoành trước giờ vốn luôn không phô trương, hơn nữa khi anh không mặc đồng phục cảnh sát, phong cách ăn mặc vô cùng có phẩm vị, cử chỉ của anh cũng khá lịch lãm. Mặc dù không bị cận thị, nhưng thỉnh thoảng anh ở nhà nghe nhạc cổ điển, xem sách hoặc là tài liệu, anh vẫn đeo một cặp mắt kính gọng vàng nhã nhặn, nhưng thường thì trên người nam nhân sẽ không đeo bất kỳ phụ kiện nào.

Toàn thân nam nhân toát lên vẻ quyến rũ mê người của một người đàn ông trưởng thành, tuy rằng anh chưa bao giờ chủ động đi tán các cô gái, nhưng lại luôn thu hút vô số ánh mắt của người khác phái, khi cùng đồng sự của đội đặc công đi đến câu lạc bộ đêm, anh chưa bao giờ chủ động xuất kích, nhưng cũng chưa bao giờ tay không mà về.

Cổ Tư Hoành ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ, lịch thiệp, tài trí, có phong cách, có phẩm vị, cho dù là nằm vùng, anh cũng không thay đổi phong cách ăn mặc của mình. Đối với lần hành động nằm vùng này, Cổ Tư Hoành đã làm rất nhiều khóa khảo hạch, sau khi đọc hết thông tin liên quan đến bang phái Nam khu mà cấp trên đưa cho anh, anh cũng đã tự mình điều tra rất nhiều.

Nam khu có rất nhiều bang phái, thành viên trong bang phái cũng rất hỗn tạp, trong những năm gần đây Nam khu xuất hiện một thế lực đen mới, đó là bang phái lớn nhất ở Nam khu hiện giờ —— Bang Hán Đường.

Trong những năm gần đây, sở cảnh sát Nam khu khá là đau đầu với bang hội này, bang này thậm chí còn cấu kết cả trong lẫn ngoài, người của Hán Đường kiêu ngạo ngang ngược, ở Nam khu có thể nói là một tay che trời, thế lực trong tay bao gồm sòng bạc, phòng tắm hơi, các hoạt động giải trí khác nhau, thậm chí còn tham gia vào giới chính trị, cùng với ngành giải trí, đây là sự quật khởi của các thế lực đen mà cả hắc bạch lưỡng đạo đều phải cảnh giác gấp bội.

Là người tham gia duy nhất trong lần hành động cơ mật này, Cổ Tư Hoành nhất định phải xâm nhập vào hang hổ mới có thể có bước tiến bộ, nơi tốt nhất để tiếp xúc với giới hắc đạo chính là phòng trà. Thông thường những chú ngựa non, hay còn được gọi là bọn lưu manh, cả ngày nhàn rỗi không có gì làm đều sẽ dành thời gian cả buổi chiều ở trong phòng trà, đương nhiên đây chỉ là tầng lớp chót nhất.

Mọi thứ đều phải bắt đầu từ những điều cơ bản nhất, vì vậy Cổ Tư Hoành đã đặt một bữa trà chiều, vô cùng ưu nhã ngồi cả buổi chiều trong phòng ăn trà ồn ào, vừa ngồi xem các tờ báo quân sự tiếng nước ngoài, vừa dùng hết tâm tư, lắng nghe những người bên cạnh nói về việc đấu đá ở bang hội Nam khu, anh nghe cả một buổi chiều, biết được vào tối hai ngày trước trong lúc bến tàu Nam khu nhận hàng, một số bang phái đã liều mạng xảy ra xô xát với người của Hán Đường, kết quả người của Hán Đường đã giết chết lão đại của một bang phái ít người nào đó ở Nam khu.

Lúc này ——

Cổ Tư Hoành vừa cất tờ báo, tờ báo trong tay lại bị giật đi, người lấy đi tờ báo là một chàng trai trẻ ngồi đối diện anh, chàng trai trẻ nọ mặt mày anh tuấn, lông mày toát ra một chút hoang dại, cả người cậu ta đều lộ ra một cỗ hơi thở dã thú khó thuần vô cùng nguy hiểm, nó nguy hiểm đến mức anh chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám tới quá gần.

Chàng trai nọ lười biếng xoa xoa mái tóc đen rối bù nhưng không hề mất mỹ cảm, có chút bất mãn nhìn về phía Cổ Tư Hoành: " Ông nhìn đủ chưa, ông già. " Cậu ta nói chuyện rất không khách khí.

Trên mặt Cổ Tư Hoành đều là vẻ không vui, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cậu trai trẻ tràn đầy dòng máu thú tính trước mặt, trên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của cậu ta bị thương, dán thuốc cao nhưng lại không ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài của cậu ta, thay vào đó lại thêm mấy phần hơi thở hoang dã.

" Một tên lưu manh như cậu, còn có thể đọc báo tiếng Anh, thật sự là kỳ lạ." Cổ Tư Hoành dựa ngồi một cách ưu nhã, với những người không có lễ phép, trước nay anh đều rất phản cảm.

Nếu cậu muốn đọc báo, vậy thì lịch sự chút, anh sẽ đưa cho cậu một cách hào phóng, đừng dùng cái cách ' cướp giật ' không có quy củ như vậy, thế mà lúc này cậu trai kia còn trừng mắt, trực tiếp lấy luôn phần trà chiều đang để trên bàn trước mặt anh qua chỗ cậu ta, cũng không hỏi xem anh còn ăn không, còn khiêu khích nhìn chằm chằm anh, vừa bưng ly trà sữa lên uống hai hớp.

" Báo tiếng Anh đương nhiên tôi xem không hiểu, nhưng mấy ông thầy già đầu kỳ quái xem báo tiếng Anh như ông, ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều." Tất cả bọn họ đến đều là để bắt học sinh quay lại trường học, cậu ta để ly trà xuống rồi cầm lấy bánh dứa, hờ hững cắn một miếng, rất tùy ý chỉ cho nam nhân một ông già hói đầu cách đó không xa, " Đằng đó có một người." Cậu ta như cười như không nhìn chằm chằm nam nhân, cậu trai cười lên rất đẹp trai, lúc này y như sói hoang đói khát, nhìn chăm chú con mồi nở nụ cười dữ tợn.

" Vậy cậu đoán xem, tôi dạy gì?" Cổ Tư Hoành hỏi lại cậu ta, tự châm cho mình một điếu thuốc ngậm vào miệng hít một hơi, thích thú nhìn chằm chằm cậu trai trẻ ngồi đối diện anh.

" Môn sinh lý." Đôi mắt cậu ta chăm chú nhìn nam nhân đang hút thuốc, ánh mắt kia giống như muốn rút anh ra vậy, đồng thời khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười không có ý tốt.