Tâm Can

Tâm Can - Chương 13





"Sao thế?"


Tân Cam bỗng cười, hỏi: "Có phải em ngủ lâu lắm rồi không? Nhất định đã mơ một giấc mơ khủng khiếp. Phiên Nhiên, chú anh ghét em chỉ vì xuất thân của em quá khó hiểu, không xứng với anh, không xứng với Trịnh gia, đúng không?"


Trinh Phiên Nhiên chau mày, thở dài rồi mới trả lời với vẻ mệt mỏi: "Đợi lúc nào tinh thần em ổn định, anh sẽ giải thích cho em nghe."


"Mười năm anh qua không thể giải thích được, vậy còn gì hay để nói chứ." Sự đau thương và xa cách hiện lên trong mắt cô, khiến Phiên Nhiên thật sự cảm thấy nghẹt thở, rồi đột nhiên cô nói thêm một câu: "Đúng không, anh trai?"


Phiên Nhiên sững sờ, sắc mặt anh lúc này còn thảm hơn cả mặt đất bị giày nát bởi bão tuyết. Tân Cam trầm ngâm trước thần sắc của anh, cười lạnh nhạt, uống hết cốc nước, rồi co mình vào chăn ngủ tiếp.


Ngày hôm sau, Tân Cam hẹn Tân Thần uống trà tán gẫu, giữa đường lại quên mấy viên thuốc an thần trên xe, Tân Thần lẩm bẩm, chạy vội ra xe lấy, cô ngồi một mình trong quán đợi, không có gì làm, cô ấn chuông gọi phục vụ đền gọi món.


Người phục vụ đó cúi đầu bước đến, lúc tới gần càng nhìn rõ hơn nét khôi ngô tuấn tú, đặc biệt là khi anh ấy cười, cả không gian như sáng lên, tuy khoác trên mình bộ quần áo đồng phục bình thường nhưng vẫn không giấu nổi sự quý phái trong con người anh ấy.


Gần đây Tân Cam khó có thể nhìn thấy nụ cười nào chân thành đẹp đẽ như thế.


"Tại sao rõ ràng bị em chơi cho một vố thảm như thế, nhưng lúc nào em gọi anh cũng có mặt, còn ngoan ngoãn với bộ dạng quỷ quái này nữa?" Thôi Thuấn Thần cảm thây uất ức.


Tân Cam cố tình không động đậy, cô thật sự muốn đứng dậy vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của anh ấy. "Em có việc cần anh giúp." Cô nhẹ nhàng nói: "Thôi Thuấn Thần, em không tìm được ai cả, chỉ có anh mói giúp được em."


Thôi Thuấn Thần ngây ra giây lát rồi mỉm cười, gật đầu vẻ nghiêm túc: "Vạn tử bất từ."


"Không nghiêm trọng lắm đâu." Cô rút từ trong túi áo ra một phong bao, bên trong có ba túi dán nhỏ: "Làm giúp em ba báo cáo ADN." Thôi Thuấn Thần chau mày, nhận lây và không hỏi bất cứ câu nào nữa.


"Không được để bất cứ ai biết, nhất định phải giấu đi, nhất định phải chính xác." Cô nói từng câu từng chữ: "Thôi Thuấn Thần, cuộc đời em phó thác cho anh đây."


Ánh mắt của cô quá thận trọng, Thôi Thuấn Thần vốn định trêu cô trọn cuộc đời này của em phó thác cho anh mới tốt, nhưng anh chỉ cười nhếch mép, ánh mắt hướng về bụng cô, cuối cùng cũng không nói lời nào.


Tân Cam nhìn thấy thần sắc của Thôi Thuấn Thần, cúi đầu vuốt vuốt bụng, cười dịu dàng: "Cuộc đời của nó, cũng phó thác luôn cho anh đấy, Thôi Thuấn Thần, tất cả những người xung quanh em đều liên quan đến Trịnh Phiên Nhiên, em có muốn trốn cũng không thoát được, em không có một ai đủ tin tưởng nên đành phải làm phiền anh vậy."


"Anh hiểu rồi." Mặc dù tin tức được giữ kín, nhưng những lời nói này của cô cộng thêm tin đồn mấy ngày gần đây của Trịnh gia cũng khiến Thôi Thuấn Thần hiểu được đại ý của sự việc, nhưng không muôn để cô nói nữa. Lúc gần đi, anh đột nhiên quay lại, đứng bên cạnh cúi đầu dịu dàng nhìn cô, cười nói: "Tân Cam, bất kể kết quả thế nào, bất kể sau này em gặp phải những chuyện gì, anh vẫn mãi mãi ở bên cạnh em, em muốn đến bất cứ chân trời góc bể nào anh cũng sẽ đi cùng em."


"Cảm ơn anh!" Cô cười, trong lòng biết rõ không cần nói thêm gì nữa.


Thật ra hôm đó nếu chú Trần không về quê nghi dưỡng, thì cho dù Tân Cam có mềm lòng bị mê hoặc, cũng không dễ dàng chạy ra ngoài rồi bị Trịnh An Đồng bắt đi như thế. Nếu vậy thì sự việc đã không diễn ra ngoài dự định ban đầu của Phiên Nhiên, Trịnh An Đồng vốn dĩ không còn sống được bao ngày nữa, Tân Cam vì thế sẽ mãi mãi không biết những điều này.


Chú Trần tự trách mình.


Người con gái mà ông gần như được chứng kiến sự trường thành này, chỉ mấy ngày không gặp đã trở nên tiều tụy hốc hác, ông mang bát canh nóng đến, thấy cô đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, cũng như mây hôm trước, ánh mắt vô hổn nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.


"Canh tổ yến đến đây." Ông ngừng một lát rồi nói thêm: "Món canh ngọt này giúp dưỡng thai, rất tốt cho da của em bé."


Tân Cam cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt bụng.


Thần sắc của chú Trần trờ nên dịu dàng: "Đang lúc còn nóng thì uống đi, sau đó ngủ một giấc, thiếu gia đưa một vị khách quan trọng ra sân bay rồi, sẽ về nhanh thôi."


"Tôi biết anh ta đang vội quay về." Tân Cam hướng ánh mắt ra xa, lạnh nhạt nói: "Hơn nữa còn về trước cả Trịnh An Đổng."


Mặt chú Trần biến sắc.


Tân Cam vốn cũng không mong đợi ông ấy phải từ bỏ chủ nhân cà đời hy sinh chăm sóc để nghe theo mình. "Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ? Dựa vào cái cớ là chỗ dựa duy nhất của tôi thì dám đối xử với tôi như thế à?" Cô nói một cách chậm rãi, nụ cười lạnh lùng còn sắc hon cả lưỡi dao.


Khóe môi chú Trần co giật, đang cố gắng nói điều gì đó, đôi mắt lạnh lùng của cô đã hướng ra bên ngoài cửa sổ nơi có người đang tiến lại gần.



Chú Trần thờ dài, bưng vội bát canh chưa đụng đến lui ra ngoài.


Trịnh Phiên Nhiên quả nhiên vội vã quay về, trong lòng vô cùng bất an, chạy đến trước mặt cô, chau mày không nói, nhìn chăm chăm vào cô.


Tân Cam quay lại mỉm cười.


Anh dịu giọng hỏi: "Em định làm gì?"


"Mời ông ta đến đây cùng ăn bữa cơm đoàn tụ." Cô cười thản nhiên: "Bố con các người, mẹ con chúng tôi, lại là huyết thống giữa bố và con gái, bố và con trai, anh em cùng cha khác mẹ, còn có đứa bé không biết nên gọi là ông nội hay ông ngoại nữa... Ha ha, bốn người chúng ta sao mà thân thiết thế"


Đáy mắt Phiên Nhiên như dậy sóng...


Tân Cam thu tay lại, từ cửa sổ sau lưng rút ra một chiếc kẹp đựng hổ sơ màu xanh, nụ cười càng châm biếm lạnh nhạt hơn: "Phiên Nhiên, anh biết không, thực ra từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có giây phút nào tin lời Trịnh An Đồng... Loại người đê tiện đó sinh ra người như tôi còn hợp tình hợp lý, nhung với anh thật sự không xứng."


Phiên Nhiên không hề cảm thấy kinh ngạc, nhưng khi cô thốt ra câu nói cuối cùng thì thần sắc toát lên vẻ bi thương đau khổ, khiến anh rung động: "Em bình tình lại đi, đừng làm ảnh hưởng đến đứa bé!"


"Anh đủ tư cách để nói những lời này sao?!" Tân Cam đột nhiên nổi khùng, tay cầm giây báo cáo kết quả xét nghiệm ADN, tát mạnh anh một cái: "Anh là đồ đê tiện!" Chiếc kẹp đựng hồ sơ đập vào mặt anh, phát ra một tiếng lớn, Tân Cam vẫn không dừng lại, tiếp tục ném cả chiếc kẹp đựng hổ sơ vào mặt anh một cách giận dữ.


"Anh là đổ biến thái! Anh muốn làm con trai của Trịnh An Đổng như thế sao? Tôi suýt chút nữa bị Trịnh An Đổng bắt phải tiêm thuốc phá thai! Anh còn mặt mũi nào đứng trước mặt tôi nhắc đến đứa bé này chứ?! Đồ đê tiện! Đê tiện!!!"


Trịnh Phiên Nhiên không né tránh, má trái bị sưng, trán bị góc của chiếc kẹp tài liệu đâm vào thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng.


Tân Cam nhìn thấy máu chảy dọc xuống mặt anh, chảy theo má nhỏ giọt xuống vai rồi xuống quần áo anh, cô nôn ọe liên tục, chịu không nổi quỳ xuống khóc òa lên. Anh không nói gì đưa tay dìu cô, nhưng bị cô đẩy ra.


"Trinh Phiên Nhiên, từ lúc mười sáu tuổi tôi đã theo anh, đến bây giờ đã được mười năm rồi, cho dù là không toàn tâm toàn ý theo anh, nhưng trong mười năm đẹp nhất của đời người con gái, tôi không có bất cứ ai khác ngoài anh... Tại sao anh nỡ đối xử với tôi như thê?" Cô ôm đầu khóc, âm thanh run rẩy nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: "Tôi quả thực không dám nghĩ mấy năm nay khi nhìn thấy tôi bị Trịnh An Đồng và Tân Vân Hoa giày vò, hết lần này đến lần khác, khi đó trong lòng anh nghĩ gì? Tôi không hề biết, tự mình chịu đựng... Không lẽ anh không hề động lòng thương hại tôi chút nào sao? Tôi thật sự không dám tin nữa..


Lúc này chú Trần chạy vội vào, lặng lẽ giơ băng gạc lên cầm máu nhưng bị Phiên Nhiên đẩy ra. "Đi ra ngoài." Anh nhìn chăm chăm vào cô.


Máu không còn chảy từng giọt như lúc đầu nữa, anh không thèm lau, mặc cho máu chảy len lỏi vào mắt mình, dưới đáy mắt anh là một màu đỏ, anh đưa tay nâng khuôn mặt đang gục vào đầu gối lên.


"Anh không lừa em. Mười năm nay, không một ngày nào anh không hy vọng được nói chuyện rõ ràng với ông ấy, nhưng chuyện không chỉ liên quan đến anh, mà còn liên quan đến... những chuyện riêng tư của người lớn, đây là một hiểu lầm được chôn giấu từ khi anh chưa sinh ra, đợi đến lúc anh làm rõ mọi chuyện thì anh đã không còn cách nào nói rõ với em được nữa, anh không đủ dũng khí để nói với ông ấy... Tân Cam, cho dù khi anh không biết làm như thế nào... thì cũng có người khiến anh phải khoanh tay bó gối, giống như em, còn có cả ông ấy..


Tân Cam bị anh nắm chặt hai vai, bất đắc dĩ quay lại nhìn anh, khuôn mặt đẫm lệ đối diện với khuôn mặt đầy máu, trong lòng càng đau khổ hơn, vừa khóc vừa lắc đầu nói: "Cho nên tôi phải nói lời cảm ơn anh sao? Cảm ơn anh đã đặt tôi vào vị trí ngang hàng với người đặc biệt quan trọng với anh sao? Cảm ơn anh cho dù đứa trẻ này đã làm loạn hết kế hoạch của anh, anh cũng từ bi giữ nó lại?" Cô khóc đến nỗi toàn thân mềm nhũn: "Trịnh Phiên Nhiên, tôi thật sự hận anh đến chết!"


Khuôn mặt đầy máu, thêm thần sắc vốn lạnh lùng càng khiến anh kiên nghị hơn, màu đỏ dưới đáy mắt càng đỏ hơn, cảm giác đau đớn tột cùng ngoài sức tưởng tượng càng khiến anh không thể chịu đựng nổi.


Cổ họng tắc nghẹn, anh nhìn chăm chăm vào cô, nói: "Anh đã từng nghĩ sẽ có ngày như thế này, nhưng Tân Cam, anh không hối hận, nếu có thể làm lại một lần nữa, anh vẫn thuận theo sự hiểu lầm này, vẫn sẽ theo em.. sống trông dằn vặt đau khổ mười năm, thuận theo bản ngã của mình loay hoay sống cuộc sống một ngày bằng một năm."


Anh nói từng câu từng chữ, trong giọng nói đều là máu và nước mắt: "Bố anh mất mấy tháng trước khi anh ra đời, một tháng sau khi sinh ra anh, mẹ cũng ra đi, Trịnh An Đổng đã vứt bỏ cuộc sống ổn định ở Mỹ, cướp anh từ tay bốn người chú ruột của anh mang về Trịnh gia, nuôi anh khôn lớn. Năm lên năm tuổi, anh bị người ta bắt cóc ở Seattle, trải qua bảy ngày sáu đêm mới được cứu thoát, ông ấy nhìn thấy anh bình an trở về thì ngất lịm đi, từ đó bị mắc bệnh tim. Tân Cam, bệnh ông ấy xuất phát từ đó. Bất kể ông ấy vì cái gì, ông ấy cũng đã hết lòng nuôi dưỡng anh.


Hôm em quỳ xuống trước mặt bác Tống nói lời xin lỗi, trong lòng anh chợt nghĩ: Nếu dễ dàng như thế thì nếu đổi lại em ở địa vị của anh, em sẽ làm thế nào?" Anh vuốt má cô, ánh mắt lộ rõ nỗi đau khổ tột cùng: "Anh nghĩ em nhất định sẽ bỏ mặc anh... nhưng anh không làm được, anh tình nguyện nhìn em đau khổ bên cạnh anh, vì sự yếu đuối hèn nhát, ích kỷ của anh mà phải chịu tra tấn dày vò, anh cũng không muốn để em rời xa anh. Tân Cam, anh đã từng nói với em rồi, địa ngục có gì là không tốt chứ? Thời khắc mười mấy năm trước gặp em, anh biết anh đã ở trong cái địa ngục đó rồi." Anh càng nói, giọng càng yếu đi, khuôn mặt trớ nên trắng bệch, máu đã chảy lan ra cả chiếc áo sơ mi trắng.


Tân Cam biết nếu để tình trạng này tiếp tục, anh không chết thì đứa trẻ trong bụng cũng không cầm cự được, cô đẩy anh ra đứng dậy, gọi chú Trần còn đang đứng ngoài đợi lệnh, thay cô cầm máu thay áo cho anh, cô ôm bụng đến ngồi bên sofa.


Bên ngoài có người thông báo rằng Trịnh An Đổng đã đến.


"Chú xuống trước đi." Trịnh Phiên Nhiên mặt mày trắng bệch căn dặn chú Trần.


"Nói tôi sẽ xuống ngay."


"Không cần đâu." Giọng Trịnh An Đồng từ xa vọng lại, ông ấy đã bước lên lầu, hai cô y tá đi theo, bị chú Trần chặn lại từ ngoài cửa.


"Tiếu Tân, con có lời nào muốn nói với ta không?" Trịnh An Đồng ngồi xuống, nhìn Trịnh Phiên Nhiên với bộ dạng thảm hại, hỏi.



Tân Cam thu mình trên chiếc sofa, mặt cứng đờ, toàn bộ sinh lực đã bị rút hết, lặng người đi một lúc mới trả lời không có: "Tôi biết sự lựa chọn của anh ta rồi."


Giọng nói của cô vang lên khiên mọi người sững lại.


Trịnh An Đồng đột nhiên cười, vẻ như không nhẫn nhịn được nữa: "Con người lúc sắp chết cũng biết nói lời hay, ta không làm gì được nữa rồi, nhưng đứa trẻ tuyệt đối không được giữ lại." Ông ta thờ dài: "Bố mẹ nào chẳng mong tốt cho con cái chứ, các người....


"Ngũ lão gia nhà họ Thân từ đâu mà nói những lời này vậy?" Bỗng một giọng nói chen vào khiến cả ba người cùng ngẩn ra. Chi nhìn thấy chú Trần hai tay chắp ra sau từ từ bước tới, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trắng bệch không một chút máu của Phiên Nhiên, từ tốn hỏi Trịnh An Đồng: "Đứa trẻ mà Tân tiếu thư đang mang trong bụng là thế hệ thứ một trăm ba mươi bảy của gia phả nhà họ Trịnh, tuy Tân tiểu thư chưa danh chính ngôn thuận bước qua cửa, nhưng tình mẫu từ, ông sao dám nói những lời như thế với người mẹ sinh ra giọt máu nhà họ Trịnh chứ?"


Trịnh Phiên Nhiên đứng dậy, bước đi loạng choạng, nói: "Chú Trần, xuống đi!"


"Thiếu gia." Chú Trần đứng thẳng người, nói từng từ, từng từ một: "Mẹ cậu được gả cho con cả nhà họ Trịnh, sinh ra cháu đích tôn của Trịnh gia. Đó chính là đại tiểu thư nhà họ Trần chúng tôi, là phu nhân danh chính ngôn thuận được Trịnh gia cưới hỏi đàng hoàng, sao dám nghĩ là loài tạp chủng như cỏ dại mọc ở đất quê chứ?! " Lời chưa dứt, cánh tay đặt sau lưng nhanh như chớp giơ ra, ném tập giấy vào trước mặt Trinh An Đồng, Trịnh An Đồng cúi xuống nhặt lên, liếc nhìn mấy cái, ánh mắt và nét mặt chợt đông cứng lại.


Đó chính là bản báo cáo kết quả kiểm tra ADN được đặt trong chiếc kẹp tài liệu màu xanh khi nãy, trên đó viết rất rõ ràng: thứ nhất, một trăm phần trăm không có quan hệ huyết thống; thứ hai, một trăm phần trăm không có quan hệ cha con; thứ ba, chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm là quan hệ cha và con gái.


Trịnh An Đồng nhắm mặt lại, bàn tay run rẫy vừa giơ lên ôm trán, chưa kịp ngẩng đầu đã đột nhiên ngất lịm đi.


Lần này quả thật không phải là khổ nhục kế, Trịnh An Đồng đúng là bệnh thật rồi. Suốt mây ngày liền anh em nhà họ Trịnh túc trực bên giường dành cho người bệnh nặng, bác sĩ bảo họ lúc nào cũng phải chuẩn bị tình thần để nhìn mặt Trịnh An Đồng lần cuối.


Trong thời gian này, tình thần Tân Cam vì bị chấn động quá mạnh nên tình trạng thai nhi không tốt, nhưng cô không muốn nhập viện, Phiên Nhiên phải mời bác sĩ Tôn đến, có mặt hai tư trên hai tư tiếng để theo dõi, anh không rời Tân Cam nửa bước nhưng cô lại không muôn nói chuyện vói anh, thậm chí còn không nhìn mặt, bác sĩ Tôn khuyên anh không nên làm ảnh hưởng đến tinh thần của cô, hơn nữa trong thời gian này bệnh viện liên tục gửi thông báo tình trạng nguy kịch của Trịnh An Đồng, Phiên Nhiên như mọc ba đầu sáu tay, mọi việc đều do một mình anh lo liệu.


Những việc này Tân Cam hầu như không quan tâm, không muốn nghe bất cứ từ nào, hy vọng ông ấy đừng bao giờ xuất hiện nữa là tốt nhất, ban ngày Tân Thần và Nhã Kỳ thay phiên nhau đến chăm cô, buổi tối thì đọc sách nghe nhạc, khóa cửa ngủ một mình.


Nhưng Trịnh Phiên Nhiên vẫn có thế vào, anh luôn đợi sau khi cô ngủ rồi mới nhẹ nhàng đến ngồi bên sofa cạnh giường cô nằm. Có lần cô ngủ không sâu giấc, trong lúc mơ màng, cảm thấy có một đôi mắt quen thuộc đang chăm chú nhìn về phía mình, cô giả vờ ngủ say trở mình, quay lưng lại với anh, rất lâu sau không thấy anh có động tĩnh gì, cô lại ngủ thiếp đi, vẫn có cảm giác hơi ấm của anh bao trùm, cô nhắm chặt mắt, không động đậy, một hơi thở ấm áp sát vào má cô, môi anh chạm nhẹ vào má cô, sau đó anh bỏ ra ngoài.


Ngày hôm sau, bác sĩ Tôn bắt mạch cho cô, cười nói: "Hình như hôm nay tâm trạng cô có vẻ tốt hơn rồi, tối qua ngủ ngon đúng không?"


Tân Cam cười ngượng nghịu.


"Cơ thể cô bây giờ khá tốt, đứa trẻ này so với những đứa cùng tháng khác khá khỏe mạnh, sắp đến ngày sinh cần chú ý tinh thần, đừng để xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa." Bác sĩ Tôn đi loanh quanh trong phòng nói chuyện với cô: "Dù sao tôi cũng từng trải hơn cô cả mấy chục năm trời, tôi khuyên cô một câu, cuộc sống của phụ nữ thực ra không phức tạp lắm đâu, nếu không dựa được vào bố mẹ thì còn có chồng, chồng không dựa được thì còn có con, cần nghĩ thoáng ra, đừng để ý quá đến khuyết điểm của người khác, như vậy chỉ tổ làm khổ mình thôi."


"Bác sĩ Tôn, theo tôi được biết thì lương hàng tháng của bà không phải là thấp, vô số người nhà bệnh nhân vì cảm kích đại ơn đại đức của bà đối với người nhà họ mà đến thăm hỏi cảm ơn, bà quả thật không phải là tip người phụ nữ thích dựa vào bố mẹ hay chồng con, nên những lời này bà nói chẳng có chút thuyết phục nào cả." Tân Cam cười nói.


Bác sĩ Tôn cười sảng khoái: "Dựa vào mình và chi có thể dựa vào mình, hai loại này thật sự khác biệt rất lớn. Khi tôi còn trẻ, tính tình rất ngang bướng, cho rằng có thể sống tốt mà không cần dựa vào bất cứ ai, lúc già mới nhận ra, cái ban đầu tôi vứt bỏ không phải là nửa kia mà là chính mình của nửa kia."


Bác sĩ Tôn dừng lại, ngắm ráng chiều bên ngoài căn nhà kính trồng hoa, thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi đã từng gặp rất nhiều người giàu có, họ đặc biệt mòi tôi đến kiểm tra, chăm sóc sức khỏe, những phụ nữ kinh nguyệt không đều liệu có phải là vấn đề lớn không? Mấy năm nay, ngay cả bản thân cô cũng không khi nào hỏi tôi về vấn đề này, đúng không? Nhưng anh Trịnh chồng cô mỗi tháng đều gọi điện thoại đến, bảo tôi điều chỉnh liều thuốc... Không phải anh ấy bảo tôi nói những chuyện này với cô, tôi chỉ cảm thấy tình cảnh của cô và anh ấy bây giờ thật sự rất... đáng tiếc mà thôi."


Buổi tối, Phiên Nhiên trở về, phát hiện cô vẫn chưa đi nghỉ, anh đứng ở cửa một lúc rồi bước vào hỏi: "Sao giờ này còn chưa đi ngủ?"


Cô vừa tắm, tóc vẫn chưa khô, ngồi trên cửa sổ sát sàn ngắm sao, anh bước vào mới thấy cô đang đeo tai nghe nghe nhạc, thảo nào không trả lời.


Anh cầm khăn tắm từ phòng tắm bước ra, nhẹ nhàng giúp cô lau tóc, cô không một chút phản kháng, anh càng nhẹ nhàng hơn, tay anh vuốt ve khuôn mặt và đôi môi cô, đẩy nhẹ cô vào lòng.


Cái ôm hiếm hoi sau bao nhiêu ngày, cho dù cô không hề phản ứng, đủ lặng yên để anh vuốt ve lưng và sau gáy, nhưng cũng khiến đôi mắt anh mở to, anh nhẹ nhàng quỳ xuống, thấp hơn cả bậc cửa sổ nơi cô đang ngồi, nghiêng đầu, dựa vào người cô, thở dài.


"Anh sắp điên rổi..." Anh nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói.


Tần Cam vẫn lạnh lùng, hỏi: "Sao thê? Chẳng phải anh không hề hối hận sao?"


Anh im lặng, ngậm chặt môi, mở to mắt, nhìn cô thật gần, nói: "Em đừng quên lời đã nói... cho dù thê' nào cũng sẽ tha thứ cho anh một lần." Cô liếc nhìn anh một cái rồi đẩy anh ra xa, Phiên Nhiên không chịu, tiến sát hơn, cả người anh choán hết ô cửa sổ, ôm chặt cô vào lòng, thở phào như trút được gánh nặng.


"Em sẽ không vì thế mà bỏ qua đâu." Tân Cam nằm trong lòng anh, nói: "Anh đợi đây, sau khi con ra đời em sẽ từ từ tình sổ với anh."


"Không thành vấn đề." Phiên Nhiên nhắm hờ mắt vui sướng, sờ sờ cái bụng của cô, cúi xuống cười: "Không ngờ anh thất bại đến nỗi phải nhờ tiểu tử này cứu mạng."


Tân Cam cười lạnh lùng: "Cho nên anh nhất thời ấm đầu, tự nhiên có lòng từ bi giữ nó lại, dù sao cũng đã được đáp đền."


Anh xua xua tay: "Ý anh không phải như thế."


"Ý em là vậy." Cô ngồi dậy: "Anh nghĩ em dựa vào cái gì để tha thứ cho anh chứ? Đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu anh không phải là bố của con em thì em đã sớm từ bỏ anh rồi.


Nói xong cô lấy tay đỡ lưng, đi về phía giường nghỉ ngơi.


Phiên Nhiên sững sờ, tự nhiên lại có cảm giác như mình vừa lập công chuộc tội.


May mà đêm đó cũng coi như được phép ngủ chung, tuy chi có thể nằm bên mép giường cách xa cô một khoảng, nhưng đây là đêm duy nhất anh ngủ ngon trong thời gian vừa qua.


Hội tụ đủ các bác sĩ giỏi để chữa trị, cuối cùng Trịnh An Đồng cũng qua được cơn nguy kịch, được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng sau khi tỉnh lại, ông ta rất yếu, hai chân không còn cảm giác nửa, bác sĩ sau khi hội chẩn xong liền gặp hai anh em nhà họ Trịnh, cho biết Trịnh An Đồng sợ sẽ khó qua khỏi mùa đông năm nay.


Ồng ta cũng biết thời gian không còn nhiều, nên mấy hôm nay tinh thần vực lại khá hơn một chút, ông ta liền yêu cầu được đến phần mộ nhà họ Trịnh.


Phiên Nhiên nghe xong, chợt im bặt không nói gì nữa


"Ta chưa bao giờ đi Tết Thanh minh hay bất cứ buổi cúng giỗ nào, đã nhiều năm thế rồi.. lần này để ta đi một lần." Trịnh An Đồng hốc hác dựa vào đầu giường, tóc ông ta đã bạc đi nhiều, "Phiên Nhiên, ta xin cháu, những năm qua cho dù ta không có công trạng gì với nhà họ Trịnh thì cũng đã vất vả nhiều, để ta đi một lần thôi."


Phiên Nhiên gật đầu đổng ý: "Vâng."


Trịnh An Đồng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nụ cười già nua toát lên vẻ cảm khái không thể nói thành lời, ông ta chi biết nói: "Cảm ơn cháu!"


Phần mộ Trịnh gia nằm ở đỉnh núi phía Đông, phủ kín gần một nửa thành phố G, mặt tiền đối diện với hướng mặt trời lặn nhìn ra biên lớn, phong cảnh tuyệt đẹp. Phiên Nhiên không đi, phái người đi theo bảo vệ, Trịnh An Đồng ngồi trên xe lăn được đẩy lên núi, lúc sắp đến mộ, kiên quyết đòi lên mộ một mình.


Con đường lên mộ được làm bằng đá, xe lăn đi lên không phải dễ, đôi tay gầy guộc bám chặt vào bánh xe, chầm chậm tiến lại gần nơi mà mười mấy năm nay ông chưa bao giờ đặt chân đến.


Bà ấy đương nhiên là được chôn cùng với chồng rồi. Thậm chí tấm bia cũng được hợp thành một tấm lớn, ảnh của bà ấy và chồng gần nhau, vẫn là hình ảnh trẻ trung của ngày xưa, đẹp dịu dàng, phúc hậu và khí chất cao sang.


Đó là người con gái tay cầm hoa hồng trắng, vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, qua đời khi đang còn ở độ đẹp nhất của người con gái, nên hình ảnh ấy không bao giờ biến mất trong trái tim ông.


Trước bia mộ còn có mấy bậc thềm, ông không thể tiến lại gần, chỉ có thể đưa tay ra, gần nụ cười của bà nhất.


Và chỉ có thể vuốt nhẹ như thế mà thôi.


Trịnh An Đồng bắt đầu thấy tim đau nhói.


Từ trong rừng có tiếng chim bay đến phá vỡ sự yên tĩnh, vì nơi đây quá yên tĩnh nên ngay cả âm thanh nhẹ nhàng đó cũng làm ông giật mình, Trịnh An Đồng cắn răng chịu đựng nhưng không thể chịu đựng được nữa, ông ta cảm thấy mình không còn chút sức lực nào để có thể gọi từng tiếng bi ai cái tên mà cả cuộc đời này chỉ có thể chôn chặt trong đáy lòng.


"Sao em lại khổ thế..." Ông co người trong xe lăn, ánh mắt hiện những tia sáng như đang dần vỡ vụn.


Thúy Phương, sao em phải khổ như thế?


Cho dù anh hận Trịnh gia chưa bao giờ coi anh là người, nhưng Phiên Nhiên là con của em, bất kể cha nó là ai, chỉ cần có huyết mạch của em, đừng nói là người thừa kế toàn bộ gia sản của Trịnh gia, muốn anh hy sinh tính mạng này cho nó, anh cũng chỉ cần một câu nói an ủi của em là được. Cuộc đời của anh vốn đã không thể hy vọng, vốn đã như cát bụi, hết lòng vì em cho đến chết, anh đều cam tâm tình nguyện. Hà tất vì một sự rắp tâm cố tình chuốc say, hà tất vì một đêm trắng đen không minh bạch, đã cướp đi danh tiết của em và mười năm không biết phải làm sao của Phiên Nhiên? Sao phải khổ thế này cơ chứ?


Mặt trời khuất dần, cánh rừng cũng bắt đầu nhuộm đen, Trịnh An Đồng dùng hết sức cùng lực kiệt của mình, nhìn bà ấy cười trong vô vọng, cái nhìn cuối cùng.


Sau khi ông ta chết nhất định sẽ không thể lên thiên đường gặp bà ấy được, giữa thiên đàng và địa ngục, mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy nhau.