Tâm Can Bảo Bối Thế Tội Tổng Tài

Chương 5: Tin Tưởng Anh, Sẽ Cứu Được Anh Ấy?




Quý Tiểu Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng trong lòng cô lại đau đến mức gần như không thể thở được.

Cuối cùng, cô mở miệng:

“Tôi đã nhớ ra anh là ai rồi.”

“Thật sao? Nhớ ra rồi ư?” Trong mắt anh ta lộ ra một sự ranh mãnh.

Cô nói tiếp:

“Chủ tịch HNE Group.”

Quý Tiểu Nhiễm nhìn qua tờ tạp chí kinh tế tài chính, khó trách cô lại cảm thấy anh ta nhìn quen mắt đến vậy.

“Chỉ vậy thôi sao?” Một tia sáng lóe lên trong mắt anh.

“Hắc bạch hai đường, đều đắc tội phải nhân vật không tầm thường.”

“Còn gì nữa không?”

Loading...
“Như thế còn chưa đủ sao?” Thanh âm của cô có chút tức giận.

Chẳng lẽ tên này muốn cô mang hết công lao vĩ đại của anh ta ra để kể hay sao? Tự luyến vậy!

“Xem ra, cô vĩnh viễn cũng không nhớ được trọng điểm.” Anh liếc mắt, đưa tay nắm lấy cằm cô.

“Nếu anh cho rằng tôi không nhớ được trọng điểm, vậy mời anh cứ nói thẳng ra đi. Đừng có vòng vo!” Giọng nói của cô tràn đầy lửa giận, không chút kiên nhẫn.

“Không đợi được rồi sao?” Anh cười xấu xa, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú của cô.

“Tại sao lại buộc tôi đến chỗ này? Nói cho tôi biết lý do đi. Tôi chắc chắn mình không bị mất trí nhớ, cho nên tôi khẳng định tôi không hề quen biết anh.”

Quý Tiểu Nhiễm không ngốc. Cô nghe ra được những gì người đàn ông này vừa nói trước đó, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo hận ý.

Như thể bọn họ đã quen nhau từ rất lâu.

Đôi mắt Sở Hân Luật trầm xuống, bóp chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, hung hăng nói:

“Không biết cũng không sao, hiện tại biết cũng không muộn!”

Vừa dứt lời, anh chộp lấy cô, lại lần nữa nhuộm đỏ đôi môi cô.

Theo bản năng, Quý Tiểu Nhiễm chống đỡ, đẩy anh ra, cô kịch liệt phản kháng!

Sự chống đối của cô đã khiến cho tâm trạng người kia thêm tồi tệ.

“Quý Tiểu Nhiễm, đã là đồ chơi không có tư cách phản kháng!” Anh bóp lấy cổ tay cô, gắt gao nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu.

Quý Tiểu Nhiễm nuốt nước bọt, cố gắng để bản thân mình trấn tĩnh, dùng hết dũng khí nói: “Anh… anh vừa mới nói, chỉ có mình anh mới cứu được anh ấy, anh nói sẽ giữ lời chứ?”

Nếu như người này nguyện ý cứu Hàn ca ca, cho dù có phải hi sinh thân mình thì cô cũng sẽ bằng lòng.

Bởi vì Tần Thiên Hàn là người đàn ông duy nhất đối xử tốt với cô.

Cho dù anh ấy có là người xấu nhưng vĩnh viễn anh ấy vẫn là đại ca ca ấm áp nhất trong lòng cô.

Sở Hân Luật nhếch miệng, kéo lên ý cười:

“Có chút khó khăn.”

“Là ý gì?” Cô lập tức hỏi lại.

“Cứu người, cũng không phải dễ như vậy. Huống chi cậu ta đang phạm trọng tội.” Anh nhẹ nhàng hấc cằm cô lên, nói tiếp: “Nhưng mà… cũng còn phải nhìn biểu hiện của cô. Biểu hiện của cô mang tính tỉ lệ thuận với độ khó cứu cậu ta. Hiểu ý không?”

Anh lại cúi đầu cắn một cái nữa lên môi cô.

“Ưm…” Vết thương cũ trên môi chưa kịp khép, thì đã bị anh hướng đến cắn tiếp. Đau đớn khiến toàn thân cô khẽ run lên.

Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, hết hy vọng nói:

“Chỉ cần anh cứu được anh ấy, anh muốn gì cũng được.”

“Nếu như cuối cùng anh ta vẫn bị kết án tử hình thì sao?” Anh chậm rãi hỏi.

Quý Tiểu Nhiễm đột nhiên mở to mắt, ngấn lệ bao quanh đáy mắt, đờ đẫn nói:

“Tôi tin anh có thể cứu được anh ấy.”

"..."

Cô vừa dứt lời, người kia dùng loại ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, nhìn qua cô:

“Cô vừa nói gì?”

Cô vừa nói rằng… tin tưởng anh sao?

Đã bao lâu rồi… không có ai nói như thế với anh, tính toán thời gian xem ra cũng đã gần mười năm rồi!

Trong mắt người ngoài, anh luôn là một doanh nhân tàn nhẫn, lãnh khốc, đặt lợi ích hàng đầu, anh lừa tôi gạt, trên thương trường, ai dám tin ai?

“Ngoại trừ tin tưởng anh, tôi không còn lựa chọn nào khác, không phải sao?” Thanh âm vang lên rất nhẹ nhàng nhưng lại thể hiện vạn phần bất lực.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Không reup dưới bất kỳ hình thức nào!