Tâm Can Bảo Bối Thế Tội Tổng Tài

Chương 24: Đừng Cứu Tôi, Đừng…




“Bốn mươi năm ... bốn mươi năm ...” - Đôi mắt của Quý Tiểu Nhiễm đỏ bừng, đau đớn vạn phần.

Sao lại có thể như vậy? Bốn mươi năm…

Thiên Hàn ca ca còn sống trở ra được không?

Quý Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, nhìn hình ảnh trên TV, Thiên Hàn ca ca xuất hiện trước ống kính của phóng viên.

“Thiên Hàn ca ca, Thiên Hàn ca ca…” - Quý Tiểu Nhiễm gần như bò đến trước TV, đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt tái nhợt anh trên màn hình lạnh lẽo.

Mới qua một thời gian ngắn thôi mà Thiên Hà ca ca đã gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt điển trai đã trở nên xanh xao, trắng bệch.

Quý Tiểu Nhiễm đau đến mức ôm ngực, không kìm được khóc lớn:

“Thiên Hàn ca ca, em xin lỗi ...”

Cô không có khả năng giúp được anh, anh ta đã bị kết án bốn mươi năm tù ....

“Sở Hân Luật, anh là đồ lừa đảo!” - Quý Tiểu Nhiễm cầm chiếc ghế bên cạnh hướng về phía chiếc bình hoa cách đó không xa, phát tiết, hung hăng đập tới!

Cô đã bỏ ra hết những gì mình có, cố gắng chịu đựng sự tra tấn vô lí của người đàn ông đó, nuốt hận trong lòng, lại đổi lấy một kết quả như vậy!

Tại sao, tại sao?

Quý Tiểu Nhiễm đang đau khổ cùng cực, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói líu lo không ngừng của Lưu Mẫn:

Loading... “Này, Quý Tiểu Nhiễm, cô thực tự xem mình là củ tỏi, trốn bên trong không chịu ra. Nếu còn như vậy, tôi sẽ gọi điện cho cậu chủ. Để xem, cô là cái thứ gì, coi còn dám bò lên giường cậu chủ nữa không?”

Lưu Mân vẫn lảm nhảm, không ngừng chửi bới bên ngoài, Quý Tiểu Nhiễm bịt tai lại, đầu đau như sắp nổ, bực bội không chịu nổi.

Tiếng mắng chửi ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên, Quý Tiểu Nhiễm không thể nghe được nữa, sự tức giận trong mắt bùng lên, đứng dậy, lao tới cửa, một tay mở cửa, mắng lại Lưu Mẫn:

“Cút xéo! Đừng làm phiền tôi!”

Cái miệng vừa mới còn chửi bới, há to ra, ngầng người kinh ngạc nhìn Quý Tiểu Nhiễm.

Lúc định thần lại, Lưu Mẫn tức giận nói:

“Cô nổi điên cái gì, còn khóc lóc? Sao, thấy oan ức hả, cô tự cho rằng mình là thiên kim tiểu thư hay sao? Còn đứng đó không chịu đi làm việc. Đừng quên công việc cậu chủ đã giao cho cô. Đừng có ở đây mà trốn việc.”

“Quý Tiểu Nhiễm tôi đây không còn gì cả, chỉ còn mỗi sinh mạng nát bét này thôi. Không muốn chết thì đừng làm phiền tôi. Nếu không đừng trách tôi không khách khí!” – Trong mắt Quý Tiểu Nhiễm, bùng lên ngọn lửa vô cùng mãnh liệt.

Lưu Mẫn sợ run cả người, tuy không cam lòng, định nói gì đó, bỗng nhiên Quý Tiểu Nhiễm đóng sầm cửa lại!

Lưu Mẫn lại bị ngăn cách ở ngoài, cuối cùng mắng một tiếng:

“Ta khinh!!!! Đồ phế vật! Chờ cậu chủ về, xem xem sẽ trừng trị cô thế nào!”

Trong phòng Quý Tiểu Nhiễm hồn bay phách lạc.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

Tin tức trên TV phát xong, sau đó lại phát tiếp một vở hài kịch, vô cùng vui nhộn.

Nội dung hài hòa, ấm áp, vui nhộn, vô cùng thú vị, mọi người trong đó đều cười rất vui vẻ, tràn đầy năng lượng tích cực.

Thế nhưng Quý Tiểu Nhiễm vẫn ngồi trên mặt đất kia, ánh mắt trũng sâu, nhìn về phía trước, vô hồn, không tập trung vào điểm nào, nhìn như không nhìn. Tiếng cười của mọi người trên TV đối với cô mà nói, giống như là mỉa mai.

Nội tâm cô bực bội không thôi, tìm kiếm điều khiển từ xa, tắt TV, nằm thẳng ra đất.

Sắc trời tối dần, Quý Tiểu Nhiễm cũng không bật đèn, trong phòng tối om.

Toàn thân cô vẫn nằm trên mặt đất, dường như sắp tan chảy vào bóng tối, cô độc lại thê lương.

Cô không biết mình đã nằm đó bao lâu, cho đến khi ... cánh cửa bị đạp tung ra!

Quý Tiểu Nhiễm mở mắt, ánh sáng đèn chiếu đến chói cả mắt. Mội giây sao, cả người cô bị tóm lấy, nhấc từ dưới đất lên, ném mạnh xuống giường!

Một cơ thể nặng nề đè lên, khiến cô gần như khó thở.

Bên tai, giọng nói tức giận của người đàn ông truyền đến:

“Quý Tiểu Nhiễm, cô giả vờ chết cái gì!”

Nghe thấy giọng nói của Sở Hân Luật, Quý Tiểu Nhiễm mở to đôi mắt đang sưng đỏ vì khóc, không biết dũng khí từ đâu ra, ánh mắt cực kỳ thống khổ, đưa tay nắm lấy bộ âu phục kia, giận dữ hét lên:

“Sở Hân Luật!!! Anh là đồ lừa đảo!”

Sở Hân Luật nắm lấy tay cô, tức giận nói:

“Phát điên cái gì?”

“Tôi điên rồi, là anh ép tôi, lừa gạt tôi!” - Quý Tiểu Nhiễm gần như hét rống lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào anh ta, oán hận như lửa đỏ!

“Bởi vì Tần Thiên Hàn sao?” – Sở Hân Luật cười lạnh, trong mắt dường như hiểu ra.

Vừa nhắc đến Tần Thiên Hàn, Quý Tiểu Nhiễm vô cùng kích động, đấm mạnh vào ngực người đàn ông kia không thôi:

“Anh nói sẽ cứu anh ấy, anh đã hứa rồi mà, đồ lừa đảo! Bốn mươi năm, anh ấy bị kết án bốn mươi năm! Cái này so với không cứu cũng có khác gì!”

“Quý Tiểu Nhiễm, chỉ có con số này thôi mà đã không chịu nổi rồi sao? Quá lâu sao? Cô không đợi nổi đến lúc cậu ta ra tù, cùng cậu ta song túc song tê (bên nhau như hình với bóng), hay sao?” - Anh ta hung hăng bóp hai vai cô, mạnh mẽ như hai con dao sắc nhọn đâm vào xương sườn cô!

“Sở Hân Luật!!!!!! Cái tên điên này, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh, tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao? Tôi không hề quen biết anh, anh nói đi, tại sao, nói nhanhhhh!”

Cô dùng sức nắm chặt bộ âu phục kia, khàn giọng hét lên, tất cả cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay muốn đem bùng nổ ra hết, tựa như tức nước vỡ bờ, mặc cho thác lũ cuồn cuộn cứ thế mà tuôn trào.

Anh ta hung hăng, chặn cổ cô lại, cuồng bạo nói:

“Quý Tiểu Nhiễm, cô đã làm những gì không lẽ cô còn không biết sao?”

“Tôi không biết, Sở Hân Luật, hai người chúng ta không quen không biết, nếu như anh thấy tôi đã đắc tội anh chỗ nào, anh cứ nói đại ra đi!”

“Quý đại tiểu thư ơi, hình như cô đã quên rồi, nếu đã vậy, tôi liền giúp cô từ từ nhớ lại một chút!” – Anh ta dùng sức bóp cổ cô lần nữa, càng lúc càng mạnh.

“Azzz…” - Quý Tiểu Nhiễm dần dần hụt hơi, đôi mắt oán hận kia nhìn chằm chằm vào anh ta, tựa hồ muốn đem theo sự hận thù đó vào địa ngục…

Nếu người đàn ông đó cứ như thế bóp chết cô, cũng xem như được giải thoát sớm!

Cô thật sự đã chịu đựng đủ rồi!

Cô nhắm mắt lại, lẳng lặng trải nghiệm cảm giác sắp chết đến nơi, sự ngột ngạt tuyệt vọng đến nặng nề.

Sức lực của anh ta càng lúc càng trở nên tàn nhẫn, cuối cùng toàn thân Quý Tiểu Nhiễm co giật, há hốc mồm, nước mắt chảy xuống như những sợi chỉ đứt đoạn.

Cô dần dần nhắm mắt lại! Hô hấp, đã bị rút sạch, cái chết cũng dần đến gần, cô đang ở đây, chờ đợi linh hồn của mình được đem đi.

“Ưm…” - Đang sắp nghẹt thở đến nơi, trên môi cô có một cỗ lực mãnh liệt, từng đợt hô hấp cực kỳ nóng bỏng truyền vào trong miệng.

Đôi môi tái nhợt của cô bị người đàn ông chiếm lấy, một luồng hơi nóng theo hô hấp chảy vào trong người cô.

Dần dần, hô hấp cô trở nên ổn định hơn, cảm giác bị chèn ép nơi cổ cùng biến mất.

Là hô hấp nhân tạo ...

Quý Tiểu Nhiễm duỗi hai tay, yếu ớt muốn đẩy người đàn ông trên mình ra, nhưng đổi lại anh ta càng áp chế nặng nề hơn.

Anh ta hô hấp nhân tạo cho cô, hai tay đè lên ngực cô, ấn xuống từng cái một.

Cô thực sự rất muốn chết….

Đừng cứu tôi, đừng ... cứ như vậy bóp chết tôi là được rồi.

Quý Tiểu Nhiễm muốn hét lên, nhưng môi cô đã bị người đàn ông kia chặn lại, giọng nói phát ra cũng chỉ có thể biến thành tiếng nấc nghẹn ngào...