Tạm Biệt, Bầu Trời Tươi Đẹp Ấy

Chương 11




Edit: C.L
Thời gian vẫn lẩn trốn nhanh như vậy, trong sân trường cũng tràn ngập tiếng nói cười, tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu, lại giống như vĩnh viễn không có cách nào trở lại quá khứ.

An Tâm vẫn thỉnh thoảng thích nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, bây giờ ngoại trừ dãy nhà phía trước ra còn có cổng trường, cô đang mong đợi, biết đâu một ngày nào đó Chung Họa Ngữ có thể đội mưa đứng ở nơi đó, vẫy tay về phía lớp học của bọn họ…

Mấy ngày sau khi Chung Họa Ngữ rời khỏi, Hứa Hướng Tình cũng chuyển trường, trước khi đi Quý Đa Mỹ lôi kéo cô ta khóc lớn một hồi, tình bạn giữa bọn họ rất sâu đậm… đó là thuở ban đầu, chỉ là về sau rất ít liên hệ…

Lúc Hứa Hướng Tình chuyển ký túc xá mang theo cái hộp trên giường Chung Họa Ngữ, cô nói, cô thiếu nợ cô ấy…

Quý Đa Mỹ thay đổi, không còn vui tươi nữa, cả ngày ôm sách mất hồn mất vía, cô ta cũng thích nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Mà An Tâm ngồi cùng bàn, a… Bây giờ không phải còn ngồi cùng bàn nữa rồi, chủ nhiệm lớp đều đổi chỗ bọn họ rồi, Triệu Tề Minh cũng thay đổi, không hề mở miệng lúc nào cũng anh này anh nọ nữa, hắn bây giờ rất nỗ lực, đại diện như lúc học môn toán học vậy, thầy toán cũng rất yêu thích hắn, chẳng qua là có đôi khi cô cảm thấy hắn trở nên cô độc…

Còn có Tả Tiêu, từ sau khi trận thi đấu bóng rổ trôi qua, An Tâm chưa từng gặp lại anh ấy, khi đó anh ấy ngồi ở phía trước cô, quay đầu nhìn cô cười, đó chính là lần cuối cùng An Tâm thấy mặt anh ấy. Sau lần đó, An Tâm vẫn ngồi ở dưới gốc cây kia, thỉnh thoảng dựa vào cây chợp mắt, đáng tiếc, anh ấy không còn tới nơi này nữa rồi. Có lẽ, anh ấy đang bị một đống bài thi chất thành núi đè ép..

Mùa đông ở Nhạc Dương, thật ấm áp, phần lớn là trời nắng..

Về đến nhà, mẹ không rảnh chú ý đến cô nữa, bố dượng bị bệnh, rất nghiêm trọng..

“Học xong học kỳ này thì nghỉ học đi… Tôi sẽ tìm việc làm cho cô, qua hết năm nay tôi sẽ để cô đi làm chung với chị họ bà con.” Mặt mẹ không chút biểu tình nói.

An Tâm cắn môi gật đầu, trốn ở trong phòng lặng lẽ chảy nước mắt, cô rất muốn khóc lóc một trận, muốn chỉ vào ông trời mà hét lên: Vì sao ông trời lại thích trêu đùa người khác như vậy chứ, cô thật sự… thật sự rất luyến tiếc..

Hết học kỳ, An Tâm thi cử không tính là rất tốt, nhìn chằm chằm vào nét bút đỏ đánh trên bài thi, An Tâm nở nụ cười.

Đây là loại cảm giác gì chứ? Không muốn, không cam lòng, hoặc là bi thương..

Mỗi sinh mệnh của con người, tựa như có một sợi dây vô hình dẫn dắt người đó, lôi kéo người đó đi lên con đường đã định sẵn từ lâu, đây gọi là cái gì? Giống hệt là… Số phận.

Mọi người đã rời khỏi trường học, một tháng nghỉ đông, đồng học nhao nhao thảo luận kế hoạch của bọn hắn, định biến kì nghỉ đông này trở nên phong phú, thú vị…

“Kì nghỉ này đến nhà tớ chơi vài ngày đi.” Quý Đa Mỹ đi đến bên cạnh bọn họ, đã thật lâu bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau rồi, cho dù cùng ở một gian trong ký túc xá, chạm mặt cũng chỉ cười một cái…

An Tâm cự tuyệt lời mời của cô ấy, cô không muốn dính dáng đến bọn họ nữa, sau khi rời đi biết đâu bọn họ rất nhanh sẽ quên mất cô là ai, quên mất bọn họ đã từng quen biết một cô gái không thích nói chuyện tên là An Tâm..

Dưới ánh mặt trời chói mắt, dòng chữ Trường trung học Nhạc Dương lóng lánh rực rỡ, An Tâm xách theo bao lớn bao nhỏ, lại nghĩ tới cảnh tượng lúc tựu trường, cũng bao lớn bao nhỏ như vậy…

Trong lòng âm ỷ đau đớn có chút luyến tiếc..

“Aizz!…Anh đây giúp cậu.” Triệu Tề Minh tiếp nhận cái túi trong tay An Tâm, rất nặng. Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô: “Một mình mang nhiều đồ thế này về nhà sao?”

An Tâm cười ngây ngô, cô không có nói với bất kỳ người nào cả, cô muốn rời đi, cũng sẽ không trở về nữa…

“Ngây người làm gì vậy, đi mau, nặng chết người rồi.” Thật không ngờ thân thể hắn gầy yếu như thế mà lại mạnh đến vậy, một mình kéo nhiều hành lý như vậy..

An Tâm theo dõi khuôn mặt hắn, đã lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau, thực hoài niệm khoảng thời gian mỗi lần hắn mở miệng đều nói anh đây…

Không đầu không đuôi hỏi một câu: “Cậu sẽ quên tớ sao?”

Triệu Tề Minh chớp mắt: “Não bị úng nước rồi à?” Đang tốt lành mà giống như ly biệt thế này…

“Tớ nói là nếu như, nếu như tớ không trở về nữa.” Cậu còn nhớ tới tớ sao? Người ngồi cùng bàn…

Triệu Tề Minh giống như ý thức được cái gì nhưng lại loại bỏ đi ý nghĩ trong đầu, cười nói: “Cậu đang mạnh khỏe đứng ở nơi này, làm sao có thể không trở lại. Chẳng lẽ, cậu muốn bỏ học? Ừm… Hẳn là không phải đi, ba mẹ cậu có lẽ cũng không đồng ý, giống ba mẹ tớ này, mỗi lần tớ nói là không muốn học nữa là bọn họ lại nhảy dựng lên đánh tớ.”

Phải không? Vậy nhất định rất hạnh phúc…

Lại trầm mặc, Triệu Tề Minh nhìn chằm chằm vào ánh mắt An Tâm, rất nghiêm túc nói: “Anh đây sẽ nhớ tới cậu, nếu như cậu thật sự không trở về nữa.” Hắn nhìn cô với ánh mắt rất chân thành, làm cho nàng có một loại xúc động muốn khóc..

Cảm giác khóe mắt có chút ẩm ướt, An Tâm cuống quít cúi đầu xuống, cô không muốn để cho hắn thấy bộ dạng rơi lệ của cô, cô muốn mỉm cười rời đi, sau cùng sẽ khắc lại hình ảnh cô mỉm cười vui vẻ ở trong đầu của hắn..

Sự thật chứng minh An Tâm làm được, mãi đến khi Triệu Tề Minh tiễn cô lên xe, An Tâm vẫn nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn.

Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tề Minh, hắn cười với cô, ồn ào với cô, quan tâm cô..

Hoá ra, hắn đã khắc sâu vào trong đầu của cô rồi…

Rõ ràng như vậy..

Mây trắng lại len lén biến đổi, lặng lẽ lướt qua, hoàn toàn trái ngược với bước tiến của cô.

Ngày 12 tháng 1 năm 2009.

Tôi cứ như vậy mà ra đi, không nghĩ tới đến phút cuối cùng người mà tôi gặp được chính là tên ngồi cùng bàn…

Ở bên trong Nhạc Dương, ánh mặt trời rực rỡ…

Mong rằng trên con đường sau này, ánh mặt trời ấy vẫn luôn chiếu sáng con đường tôi đi.

Tôi lặng lẽ rời đi…

Cũng giống như lúc tôi lặng lẽ đến…

Tôi phất ống tay áo…

Không mang theo một áng mây nào cả…

Tạm biệt, trường trung học Nhạc Dương …

Tạm biệt, bầu trời tươi đẹp ấy…

Hoàn.