Tạm Biệt, Bầu Trời Tươi Đẹp Ấy

Chương 1




Edit: C.LLại một mùa xuân trôi qua, bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ…

Những đám mây trắng luôn luôn biến hóa, có thể trôi dạt hoặc cũng có thể trụ lại. Cơn gió khẽ lướt qua, lá non đầu cành cũng tùy ý bay lượn trong gió.

An Tâm nhắm mắt lại tận hưởng khoảng khắc này, nghe nói sân trường Nhạc Dương còn đẹp hơn nơi đây.

Cô ngược lại có chút chờ mong…

Hôm sau, An Tâm cố hết sức kéo hành lý đến bên trong sân trường Nhạc Dương. Trên sân tập rộng lớn có những học sinh đang vui đùa, hai bên con đường nhỏ trong sân trường trồng rất nhiều bụi cây, ngoài ra còn có một số loại cây không biết tên, gió thổi qua, lá cây xanh biếc phát ra âm thanh ‘xào xạc’…

Đi qua sân bóng rổ, có một nhóm người đang chơi bóng rổ, vây quanh bên cạnh có rất nhiều người ngồi xem, tất cả đều là nữ sinh..

Trong nhóm người đó, An Tâm liếc thấy một nam sinh mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, trên cổ tay đeo băng bảo hộ màu trắng nhìn rất đẹp, lông mi cậu ấy đọng vài giọt mồ hôi, lông mày thanh tú, ánh mắt thâm sâu, mũi cao thẳng, bờ môi hơi khô ráp, vóc người cao gầy, không chỗ nào không hoàn mỹ.

An Tâm bĩu môi, dự định giải quyết công việc trong tay. Đột nhiên trên sân truyền đến tiếng reo hò, còn có nữ sinh hét lên nghe thật chói tai, lúc đó vừa vặn vị học trưởng anh tuấn kia ghi 3 điểm vào rổ.

Không tệ, có tiền đồ..

Cô thích xem bóng rổ, thích hơn là được xem những anh chàng đẹp trai chơi bóng rổ.

Cho dù là cách cầm bóng chạy quanh sân hay là tư thế nhảy lên ném rổ, cô cảm thấy những động tác đó đều rất mê người. Không biết là quá nhập tâm xem trận thi đấu hay là quá chăm chú nhìn vị học trưởng kia, mãi đến khi cảm nhận được vô số ánh mắt đều nhìn về phía của cô, An Tâm mới lấy lại tinh thần, trên sân bóng chỉ còn tiếng thở của mọi người, yên tĩnh đến mức rợn người…

Thời gian dường như ngừng lại một giây, đầu của cô trống rỗng, quả bóng rổ chỉ cách cô khoảng 0,3 m, cô nghe thấy giọng nói của vị học trưởng anh tuấn kia vang lên: “Cẩn thận…”

Chỉ có điều, đã muộn rồi…

Quả bóng chuẩn xác đập trúng cái ót của cô..

Trên sân bóng cũng chỉ còn tiếng hơi thở quanh quẩn nơi đây…

Có lúc, An Tâm cảm thấy duyên phận thật sự rất kỳ diệu, một phút kia cô còn đang suy nghĩ: Anh ấy tên gì? Anh ấy học lớp nào? Có thể gặp lại anh ấy lần nữa không? Mà sau một phút kia, ông trời liền mang may mắn đập trúng ót của cô.

Tuy rằng đập trúng cái ót của cô là quả bóng kia nhưng cô vẫn cảm thấy ông trời rất quan tâm đến cô đó chứ..

“Em khẳng định không sao thật chứ?” Đây là lần thứ hai học trưởng anh tuấn hỏi cô, ở cạnh anh ấy được ba phút mười bảy giây, An Tâm cảm thấy anh ấy không phải dạng người thích nói chuyện, trong ba phút mười bảy giây đó, anh ấy chỉ nói đúng ba câu.

Em vẫn tốt đó chứ?

Anh đưa em đến phòng y tế nhé…

Em khẳng định không sao thật chứ?

An Tâm nhập lại không biết là anh ấy quá kiệm lời hay là do cô cũng không thích nói chuyện, không thích ồn ào…

Khẳng định, rất khẳng định gật đầu: “Thật sự không có gì đáng ngại, đầu em rất cứng.”

“…”

Cười nhạt, anh ấy sững sờ đứng đấy không có bất kỳ biểu tình gì…

Đến ký túc xá, trải chăn màn ra tươm tất, An Tâm nhìn những bông hoa đơn độc mà cười yếu ớt, nhớ tới lúc anh ấy rời đi chỉ nói bốn câu: “Anh là Tả Tiêu, ban nhất cao tam*. Nếu như lát nữa em đau đầu, muốn đến phòng y tế có thể đi tìm anh.”

*Cao tam: lớp 12

Bất giác đưa tay sờ đầu, aizzz, thật sự rất đau..

“A, cậu cũng là học sinh mới sao?”

An Tâm ngoảnh đầu lại nhìn về phía người nói chuyện, là một nữ sinh rất đẹp, gương mặt xinh xắn như baby. Hẳn là bạn học cùng lớp với cô rồi. Cô mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

“Thật tốt quá, rốt cuộc có thể thoát khỏi hai người Hứa Hướng Tình rồi.” Không biết vì nguyên nhân gì, cô ấy dường như rất cao hứng, “Tớ là Quý Đa Mỹ, cậu tên là gì?”

“An Tâm.”

Bộ dáng của Quý Đa Mỹ giống như một người từng trải, rất châm chước An Tâm, nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình, lầm bầm một câu “Thật phiền” rồi bước chầm chậm đi ra ngoài, dáng vẻ rất không tình nguyện.

An Tâm cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, tính tình thật thà, cười cười rồi lại bắt đầu bận rộn thu xếp đồ đạc..

Nhập học phiền nhất chính là một đống hành lý lớn, vả lại còn gặp rất nhiều người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm nhưng lại quen thuộc.

Cô là một người rất tĩnh lặng, không thích tiếp xúc với người khác..

Đây là lần đầu tiên An Tâm ở ký túc, ký túc xá tổng cộng có bốn người ở, ngoại trừ Quý Đa Mỹ đã gặp qua một lần còn có Hứa Hướng Tình và Chung Họa Ngữ.

Buổi tối, An Tâm định lấy nhật ký ra theo thói quen ghi lại những chuyện xảy ra mỗi ngày, cuốn nhật ký giống như là một người bạn lặng lẽ lắng nghe cô.

Ngày 2 tháng 9 năm 2008.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến Nhạc Dương..

Rất không may, mới bước vào trường này chưa đến nửa giờ đã bị quả bóng rổ đập trúng đầu. Đầu sỏ gây nên là một vị học trưởng tên là Tả Tiêu, anh ấy rất điển trai, lúc chơi bóng rổ càng đẹp hơn..

Dường như anh ấy cũng không thích nói chuyện, nhìn rất lạnh lùng..

Anh ấy nói, anh ấy học ban nhất cao tam, không biết có phải cũng học chung một tòa nhà hay không…

Vừa khép nhật ký lại, đèn ký túc xá lập tức bị ngắt, trường học quy định đúng mười giờ tối sẽ tắt đèn..

An Tâm ngừng viết nhật ký, mò ra phía cửa trong không gian tối om, sớm biết thế này cô đã ngủ ở cửa hàng, với tay tắt đèn là có thể nằm trên giường ngủ, không cần bò lên bò xuống phiền toái như vậy..

“A… Làm sao mất điện rồi? Đa Mỹ, Đa Mỹ a, mau lên tiếng, ghê quá đi…” Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng thét chói tai của Hứa Hướng Tình.

Quý Đa Mỹ trở mình, ôm chăn mền ngủ say…

An Tâm suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Mười giờ rồi, trường học quy định mười giờ sẽ tắt đèn đấy.”

“Biết rồi, chỉ có cậu xem điều lệ của học sinh thôi.”

An Tâm cười khổ, kéo góc chăn qua đắp thân dưới, nhắm mắt lại, bên tai ngoại trừ tiếng lẩm bẩm của Hứa Hướng Tình còn có tiếng “Vù vù” của quạt điện..

Tháng chín vẫn còn rất nóng bức..