Tâm Bệnh Là Em

Chương 57: Ngoại Truyện 7: Bà Yến, Cảm Ơn Em Đã Xuất Hiện Trong Cuộc Đời Anh




 

 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen



“Đây là của tôi đưa cho chị gái, dù dì có là mẹ cũng không thể ép con mình làm điều mà nó không muốn!”

Lời lẽ Yến Khâm chính đáng.

Vì mẹ đã nói với cậu rằng, mỗi đứa trẻ đều có quyền lựa chọn thứ mình thích, từ chối thứ bản thân ghét.

Nói chung, mỗi đứa trẻ đều có suy nghĩ của riêng mình.

Ba mẹ không nên ép con làm những gì con mình không thích, bắt nó phải theo dáng vẻ mình mong muốn mà hãy hướng dẫn con một cách chính xác để con phát triển một cách hợp lý.

Bị một đứa bé ba bốn tuổi nói như vậy, cô ta vô cùng xấu hổ không nhịn được.

Việc này khiến cô ta càng muốn ép bé gái trả lại sô cô la kia.

“Tao quan tâm đến con gái của tao? Liên quan con mẹ gì đến hùng hài tử* nhà mày, mày còn không đi đừng trách tao không khách sáo.”

(Hùng Hài Tử*: thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ) )

Người phụ nữ đi tới chỗ Yến Khâm, làm động tác giơ tay lên muốn dạy dỗ nhóc.

Lúc này, cô bé được kêu là Âm Âm đã gọi người phụ nữ là “Mẹ”.

Giọng nói nhỏ nhẹ, “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con trả lại đồ cho em ấy.”

Cô bé kéo bàn tay nhỏ bé của Yến Khâm qua, nhét sô cô la vào, đôi mắt hơi đỏ nhẫn nhịn, không rơi một giọt nước mắt nào.

Sau khi trả lại cho Yến Khâm, cô bé nhếch mép cười, “Cảm ơn em trai, nhưng chị không thích đồ ngọt.”

Yến Khâm sững sờ, có chút mất mát.

Cậu tưởng mọi đứa trẻ trên thế giới thích ăn sô cô la chứ? Chị gái nhỏ không thích sao?

Khi Yến Khâm đang bối rối khó chịu, Tần Tang từ Toilet bước ra.

Cô cầm lấy viên sô cô la trong tay Yến Khâm rồi ngồi xổm trước mặt bé gái.

Tiếp theo, cô cười một cách hào phóng và nhẹ nhàng, “Cô gái nhỏ, con tên gì vậy?”

Nhìn thấy Tần Tang, mẹ cô gái lập tức bỏ tay xuống, vẻ mặt như cảnh cáo, hỏi “Cô là ai?”

Tần Tang vì ngại đây là mẹ đứa nhỏ nên không muốn xảy ra xung đột, cô lui một bước.

Cô đứng dậy mỉm cười với mẹ của cô bé kia, “Xin chào, tôi là mẹ của đứa trẻ này”

“Xin lỗi, vừa rồi xúc phạm cô.”

“Tôi đến nhận lỗi, xin lỗi cô”

Tần Tang gật đầu, phép xã giao coi như chu đáo.

Khi người phụ nữ thấy cô xin lỗi, cô ta càng cảm thấy mình có lý hơn, khịt mũi nói: “Cô không biết làm mẹ sao, lại sinh ra một đứa con trai như thế này”.

“Về nhà có học hành đến nơi đến chốn, nếu không sau này sẽ không thể sống sót trong xã hội đâu”

Tần Tang trầm mặc, vẻ dịu dàng còn sót lại trên mặt cũng dần biến mất.

Cô nhìn ra xa người phụ nữ và cô gái nhỏ tên là Âm Âm kia.

Tần Tang cong môi, nụ cười không chạm đến đáy mắt, giọng điệu khinh thường, “Vị phu nhân này hẳn là rất may mắn mới sinh ra được một đứa con gái hiểu chuyện như vậy.”

“Mẹ, chị gái này thật đáng thương. Đồ chơi bị em trai giật mất, mẹ lại ngang ngược bắt đưacho em, chị ấy đúng là khóc không ra nước mắt.” Yến Khâm nắm lấy tay Tần Tang, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, “Mẹ, nếu con có em trai hoặc em gái thì ba mẹ cũng ngang ngược bắt con nhường đồ sao?”

“Nếu con không chịu chia đồ chơi cho em trai em gái thì mẹ có hung dữ như hai người này không?”

Tần Tang sờ đầu Yến Khâm, không trả lời câu hỏi này.

Nhưng Yến Khâm nói những lời này thì người xung quanh bắt đầu chỉ tay vào cha mẹ của cô bé kia.

Làm ba mẹ, thì phải biết công bằng là gì.

Tuy nhiên, rõ ràng ba mẹ của bé gái lại thích em trai hơn, thiên vị nó hơn.

Một người lớn giọng trêu chọc: “Thời đại nào rồi, tuổi nào rồi mà còn gia trưởng, trọng nam khinh nữ?”

“Con gái cũng không phải do mình sinh ra sao? Hơn nữa con trai mà chơi búp bê Barbie cũng không giống bình thường lắm.”

“Như vậy lớn lên sẽ không phải giống con gái sao, rồi lại gả chồng cho nó à?”

“Ý tôi là, vị phụ huynh này chiều chuộng con trai của mình quá mức.”

“Còn nói con nhà người khác là hùng hài tử, còn không nhìn lại con trai của mình xem là cái dạng gì? Cô bé kia tại sao lại khổ đến vậy, không được che chở bị bắt nạt, thật đáng thương khi sinh ra trong một gia đình như vậy!”

Tiếng bàn tán ngày càng nhiều, ba mẹ của cô bé không thể chịu đựng được nữa.

Ba đứa trẻ tiến lên và kéo mẹ đứa trẻ lại, ra hiệu cho cô ta rời khỏi nơi thị phi này.

Trước khi bốn người rời đi, Tần Tang đưa sô cô la cho cô gái nhỏ.

Cô nói với cô bé bằng giọng rất nhẹ nhàng, “Âm Âm, kẹo này là cho con.”

“Dì biết, con không phải là không thích đồ ngọt”

Tần Tang không nói quá nhiều, cha mẹ cô gái đã giục cô bé rời đi.

Cô bé sáu bảy tuổi nhìn Tần Tang bằng ánh mắt long lanh hồi lâu, cuối cùng cầm viên sô cô la kem rồi cúi đầu chào Tần Tang.

Thật sự là một đứa nhỏ hiểu chuyện



Sau khi xong việc cô bước về phía Yến Cẩm Ngôn.

Khi cô bé đi, đôi mắt của cô bé vẫn còn đỏ hoe như một chú thỏ, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Tần Tang nói: “Nếu con bé là con gái em, em nhất định sẽ ôm con bé vào lòng, chiều chuộng con bé, không để con bé chịu một chút ấm ức nào.”

Yến Cẩm Ngôn vỗ mu bàn tay cô, liếc Yến Khâm bên cạnh, người đàn ông đột nhiên nói: “Chúng ta có nên tự mình sinh một bé gái không?”

Yến Khâm đang ăn cái gì đó, lại giương mắt nhìn Yến Cẩm Ngôn, cái miệng nhỏ mím lại, “Con không đồng ý! Con không muốn có em gái”

“Nếu mẹ thật sự muốn sinh con, vậy hãy sinh cho Khâm Khâm một chị gái xinh đẹp như vừa rồi là được!”

Tần Tang thích thú, vươn tay xoa đầu Yến Khâm, “Ngốc này, mẹ sinh con trước thì sao con có chị gái được?”

Yến Khâm bĩu môi, cậu nhóc đang rất khó chịu.

Một lúc sau, cậu bé đổi ý, “Không quan trọng, sau này con sẽ tự cưới chị gái xinh đẹp như vậy là được rồi!”

Lúc này, đôi lông mày nhỏ nhướn lên, trông nhóc vô cùng tự tin.

Tần Tang bật cười, ngay cả Yến Cẩm Ngôn cũng nhếch môi đưa cho cậu nhóc một miếng dưa Hami: “Con ít ăn đồ ngọt thôi, ăn nhiều hoa quả vào”

“Ăn nhiều đồ ngọt sâu răng, sau này không tìm được vợ xinh đẹp đâu!”

Yến Khâm bĩu môi, nghĩ không ra ý của ba mình là tốt hay xấu.

“Nói đến đồ ngọt, Yến Cẩm Ngôn…” Tần Tang nhướn mày, nghĩ đến chuyện này lại nghiêm trọng, giọng điệu tức giận.

Bị điểm tên, Yến Cẩm Ngôn đột nhiên cảm thấy không ổn, đặt chiếc bánh mì trong tay xuống, cười với Tần Tang, “Vợ à, anh đi vệ sinh đã.”

“Yến Cẩm Ngôn…” Tần Tang đã không nhịn được.

Ban đầu cô muốn hỏi tại sao Yến Cẩm Ngôn lại mua sô cô la cho con trai.

Kết quả người đàn ông đã trốn thoát trước.

Tần Tang đành phải chuyển sự chú ý của mình sang Yến Khâm, đưa tay giật lấy hộp sô cô la trong túi của nhóc.

Trong hai ngày tiếp theo, Yến Cẩm Ngôn và Tần Tang đưa Yến Khâm đến những nơi nổi tiếng để tham quan.

Sau khi Tần Chu xong việc, bọn họ cùng trở về.

——

Sau khi trở về Hải Thành, cuộc sống dần dần bình thường lại.

Lúc ban ngày, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn đều đi làm, hai người đưa Yến Khâm về nhà cũ Yến gia hoặc nhà cũ Tần gia, hai lão gia tử nhìn thấy chắt trai đến vui vẻ vô cùng.

Ngoài giờ làm việc, Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn cũng thỉnh thoảng hẹn hò đi xem phim. Hiện tại, Tần Tang nghĩ, tình yêu giữa cô và Yến Cẩm Ngôn không còn oanh như trước.

Tình yêu mãnh liệt, cũng bị thời gian bào mòn đi

Đôi khi Tần Tang cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Cô không rõ họ có phải vợ chồng đúng nghĩa nữa hay không?

Nhưng gần đây, anh lại càng bận việc của công ty, Yến Cẩm Ngôn thường xuyên phải làm thêm giờ hoặc thậm chí làm việc cả đêm, cô rất lo lắng cho anh.

Việc này kéo dài trong ba ngày.

Tần Tang có bốn ngày nghỉ phép, cô định trở về trấn Lâm Xuyên với Yến Cẩm Ngôn, nhưng vì công việc bận rộn của anh, cô đã lãng phí ba ngày một cách vô ích.

Ngày thứ tư, Yến Cẩm Ngôn sáng sớm vẫn đến công ty.

Sau khi anh đi, Tần Tang đứng dậy, cô quyết định tìm việc gì đó để thay đổi tâm trạng một chút.

Vì lý do này, cô đã cho người giúp việc nghỉ một ngày rồi tự tay dọn dẹp nhà cửa kỹ càng.

Từ phòng khách đến phòng làm việc, trên lầu, dưới lầu, thậm chí cây cỏ hoa lá ngoài sân, cô đều cắt tỉa.

Sau khi làm xong việc này, Tần Tang đến phòng làm việc của Yến Cẩm Ngôn và quyết định giúp sắp xếp sách trên giá và sắp xếp các tài liệu theo thứ tự.

Chính trong dãy giá sách đó, Tần Tang tìm thấy một cuốn sổ.

Cuốn sổ bằng da đen rất bình thường cũng không có gì nổi bật.

Tần Tang chỉ tùy tiện lật một trang đã thấy bên trong có chút quen thuộc, nét chữ trên sổ này rất đẹp, mực đã phai đi một ít, cô kiên nhẫn lật từng trang một.

Cuốn sổ rất cũ, tên của Yến Cẩm Ngôn được viết trên trang giấy trắng đầu tiên.

Chữ viết tay trông có vẻ ngây ngô hơn nhiều so với bây giờ.

Tần Tang nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là chữ viết tay của Yến Cẩm Ngôn thời trung học.

Lúc đó, chữ viết của anh đẹp hơn so với người cùng tuổi. Có chút điềm đạm, sắc sảo, ngay ngắn.

Tần Tang nhìn chằm chằm vào tên trang đầu tiên thật lâu, do dự một lát.

Cô biết rất rõ rằng cuốn sổ này là đồ cá nhân của anh.

Tần Tang không có thói quen thăm dò đồ riêng tư của người khác, cho dù đối phương là chồng mình.

Nhưng sự lo lắng gần đây đã khiến cô phải lật từng trang nhật ký của mình.

Sau đó Tần Tang nhìn thấy nội dung sau——

Ngày XX, tháng XX, năm XX, trời nắng.

Tôi quyết định rời khỏi Hải Thành.

Viện cớ với lão gia tử là tới nghỉ ngơi.

Nhưng rõ ràng đang trốn tránh thực tại.

Tôi có thể… không bao giờ quay lại Hải Thành nữa, để tôi một mình chết ở đó cũng không sao.

——

Ngày XX, tháng XX, năm XX, mưa nhẹ.



Có một cô gái đến bên cạnh tôi với nụ cười ấm áp.

Tôi thích tiếng cười của cô ấy, thích giọng nói của cô ấy…

Ngày XX, Tháng XX, Năm XX, trời nhiều mây.

Tôi nghĩ có lẽ tôi đã thích cô gái tên Tần Tang đó rồi.

Dường như tôi đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô ấy.

—–

Ngày XX, Tháng XX, Năm XX, trời mưa to.

Hóa ra là cô ấy không thích tôi, cô ấy chỉ bảo vệ tôi vì lòng tốt.

Đúng, tôi là một người tàn tật, trong mắt cô ấy, tôi cần được bảo vệ vì chịu thiệt thòi.

Được cô ấy bảo vệ là việc tốt… nhưng tôi muốn làm chỗ dựa cả đời cho cô ấy.

Ngày XX, Tháng XX, Năm XX, …

Tang Tang, tôi thích em.

Nhưng tôi không dám yêu em, tôi không muốn mình là gánh nặng trong cuộc đời của em.

—–

Tang Tang,khi em thức dậy, chúng ta hãy ở bên nhau.

—–

Tang Tang, em sẽ không bao giờ nhớ lại anh sao?

Được rồi, những kỷ niệm đẹp của quá khứ cứ để nó trôi qua đi

Đây coi như là sự trừng phạt mà ông trời ban cho anh đi.

Chỉ cần phần đời còn lại em vui vẻ, hạnh phúc, anh sẵn sàng chấp nhận hình phạt này.

——-

Tang Tang, cuối cùng em đã là vợ anh rồi.

Anh yêu em, trong suốt phần đời còn lại của anh, từng phút từng giây…

Tăng mà không giảm.

——

Sau ngần ấy thời gian, tôi muốn đưa con và vợ trở lại trấn Lâm Xuyên để thăm bà ngoại.

——

Bà Yến, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh

—–

Tần Tang đã khóc khi đọc xong cuốn nhật ký này.

Khóc rồi lại cười.

——

Anh trai Yến nhà cô vốn là người nói ít và vô cùng nhàm chán.

Nhưng anh luôn luôn yêu cô, yên lặng bảo vệ mà yêu cô, tình yêu của anh chỉ có tăng không giảm.

Như vậy là đủ rồi.

Editor có lời muốn nói:

Xin chào mọi người, vậy là hơn một tháng đào hố,bây giờ cũng đã lấp lại rồi, cảm ơn các bạn đã theo dõi hai bạn nhỏ nhà mình, đến lúc tạm biệt anh trai Ngôn và Chị Tang rồi, đây là bộ truyện đầu tiên mà mình edit, có nhiều sơ sót mong mọi người bỏ qua cho mình và mong mọi người sẽ ủng hộ nhà mình yêu thương nhà mình hơn :3

Mình quyết định không edit phiên ngoại giữa Tần Niệm và Cố Nghiêu vì không thể cảm nhận được một tí nào về tình cảm nhân vật, dù đã edit xong gần 1/3 rồi nhưng mình vẫn quyết định bỏ (mình sẽ kèm raw và bản convert nếu mọi người muốn đọc nó).

Mình sẽ tóm tắt một chút về câu chuyện của hai bạn nhỏ này cho mọi người:

    Hai người 419 và có thai

    Cố Nghiêu vì ám ảnh tâm lý chuyện ba mẹ lúc nhỏ nên không muốn kết hôn

    Tần Niệm cũng không muốn giữ lại đứa nhỏ, nhưng lại bị Cố lão gia tử thuyết phục nên quyết định cưới và chữa lành cho Cố Nghiêu

    Hai người kết hôn, anh bị ép buộc cưới cô, cô chịu đựng khi cưới anh

    Nhiều tình tiết khiến Tần Niệm muốn từ bỏ rồi lại nghĩ đến con gái của mình, muốn cho cô bé một gia đình hoàn chỉnh nên nhẫn nhịn

    Vào một ngày mưa bão,con gái sốt cao sắp không chịu nổi nữa, Tần Niệm không có bằng lái, Cố Nghiêu không có ở nhà gọi điện cả chục cuộc nhưng vẫn không bắt máy,con gái trong bờ vực sống chết, lúc này Tần Niệm cũng ý thức được mình căn bản không thể khiến Cố Nghiêu yêu thương, con gái cũng không được chào đón, nó được sinh ra là vì mang dòng máu nhà họ Cố.

    Sau khi nói chuyện với Tần Tang, cô đưa ra hai điều thứ nhất cần có bằng lái xe, thứ hai ly hôn với Cố Nghiêu, có như vậy cô mới được thoải mái

    Hai người họ ly hôn, con gái theo cô, trở về nhà họ Tần

    Cố Nghiêu hối hận trống trải, muốn cứu vãn lại tình hình nhưng lại không có can đảm

    Sau ly hôn Tần Niệm hẹn hò với Tô Thuấn, nhưng gặp phải tên này là tra nam, đẩy cô vào chỗ nguy hiểm, Cố Nghiêu xuất hiện kịp thời giải cứu

    Theo đuổi vợ hai năm, cuối cùng làm lành -> kết HE

 

 

------oOo------