Tâm Bệnh Là Em

Chương 17




 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Yến Cẩm Ngôn trầm mặc, không biết nên trả lời vấn đề của Tần Tang như thế nào.

Tần Tang giống như không đợi ý của anh, chỉ yên lặng rời mắt, ôm đầu gối cuộn tròn trong góc ở trên sô pha, nhìn chằm chằm điện thoại bàn bên cạnh mà thất thần.

Cô mở miệng, khi nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm: “Anh trai Ngôn biết không, em thật sự là một đứa, con, riêng.”

Tần Tang cười khổ một tiếng, trong mắt mông lung một tầng sương trắng.

Cô nhớ tới người mẹ đã mất, còn có ông ngoại.

“Lúc mẹ còn trên đời là giáo viên âm nhạc ở trường Lâm Xuyên.” Tần Tang lẩm bẩm, nỗ lực níu giữ hồi ức đã cũ, tựa như nói cho Yến Cẩm Ngôn nghe, cũng tựa như đang nói nhỏ với bản thân.

Thiếu niên nhìn cô, ánh mắt một bước cũng không rời.

Nghe được Tần Tang tự nói mình là “Đứa con riêng”, anh cũng không kinh ngạc chút nào.

Bởi vì lần trước ở bờ sông, Tần Tang nói khi cô 6 tuổi đã từng tới Hải Thành, sau đó lại biết được quan hệ giữa cô và Tần Tiêu Hà… Từ thời điểm đó, Yên Cẩm Ngôn đã có chút hoài nghi.

Tần nhị gia – Tần Tiêu Hà khi tuổi còn trẻ là một mỹ nam nho nhã, còn cưới người vợ môn đăng hộ đối là thiên kim Lục gia, khi đó, hai người họ đã có một đứa con trai, tuổi không hơn anh lắm.

Bọn họ một nhà ba người, Yến Cẩm Ngôn đều đã gặp.

Đều là những người cực kì dịu dàng, Tần nhị gia và Nhị phu nhân rất có tướng phu thê.

Cả nhà tốt đẹp, hoà thuận vui vẻ.

Nhưng không ai biết rằng, Tần nhị gia ở trấn Lâm Xuyên nhỏ bé lại có một đứa con riêng.

Nếu đã không có ai biết quan hệ giữa Tần Tang và Tần Tiêu Hà, tất nhiên cô không phải là do nhị phu nhân Tần gia sinh ra.

Cho nên từ lúc bắt đầu, Yến Cẩm Ngôn đã đoán được thân phận con riêng của Tần Tang.

Ở trong vòng thượng lưu Hải Thành, thân phận con riêng là bị khinh thường nhất.

Đặc biệt là danh môn như Tần gia vậy, đối với gia đình như vậy, mặt mũi tất nhiên coi trọng hơn gia đình khác.

Nói vậy, Tần Tang năm 6 tuổi ấy đi tới Hải Thành, hẳn là muốn đi tìm cha ruột, kết quả Tần gia nghĩ là bị sỉ nhục, nhốt ở ngoài cửa.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì, Yến Cẩm Ngôn không thể hiểu hết.

Anh chỉ biết Tần Tang thực sự chán ghét Tần gia, cũng không thích người ba Tần Tiêu Hà này.

Khi cô nhắc đến người mẹ đã mất, ánh mắt sáng lấp lánh nhu hoà, có thể thấy được trong lòng, cô rất yêu mẹ mình.

Cho nên mẹ của Tần Tang hẳn là không phải là loại người phá hoại gia đình người khác, đi làm tiểu tam.

“Mẹ em rất xinh đẹp, bà ngoại nói lúc còn trẻ mẹ có rất nhiều người theo đuổi.” Tần Tang nhếch môi cười nhạt, ngữ khí có vài phần đắc ý.

Vì mình có một người mẹ là mỹ nhân mà đắc ý.



Yến Cẩm Ngôn lẳng lặng nghe, nhìn không chớp mắt nhìn, an phận thủ thường làm một “thính giả” đúng nghĩa.

Tần Tang thở nhẹ nhàng, bỗng nhiên nghẹn ngào: “Anh trai Ngôn… anh nói xem, vậy mà ánh mắt mẹ em lại nhìn trúng tên đàn ông Tần Tiêu Hà tệ bạc kia.”

“Cái tên họ Tần kia chính là tra nam!”

Rõ ràng bản thân đã có gia đình còn muốn trêu chọc người khác, còn son sắt thề với mẹ Tần Tang rằng sẽ ly hôn rồi ở bên bà mãi mãi.

Tần Tang cười nhạo một tiếng, nghĩ đến năm 6 tuổi ấy, mình cùng ông ngoại bị Tần gia nhốt ngoài cửa, ký ức là một mảnh lạnh lẽo.

Cô đã nhận định, Tần Tiêu Hà là một tên đàn ông cặn bã.

Cho nên cô không hiếm lạ việc đến cửa Tần gia, làm thiên kim Tần gia.

Cô không cần bọn họ thương hại.

Cô còn bà ngoại…

Tần Tang cắn chặt răng, cố gắng không cho mình khóc thành tiếng.

Nhưng cô cũng chỉ mới có mười sáu tuổi, không thể mạnh mẽ mà nở nụ cười đối mặt với tất cả.

“Anh trai Ngôn, em chỉ có bà ngoại…”

Tiếng cô gái khóc rất nhỏ, tay ôm đầu gối buộc chặt cực lực nhẫn nhịn.

Tay Yến Cẩm Ngôn đặt ở đầu gối khẽ giật giật, cẩn thận đưa tới, nắm chặt tay Tần Tang.

Cô gái kinh ngạc một chút, thân thể run rẩy, theo bản năng muốn rút tay về lại bị Yến Cẩm Ngôn ngăn lại.

Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, mang theo độ ấm đặc biệt: “Không phải.”

“Trừ bà Tưởng ra, bên cạnh cô còn có rất nhiều người.”

“Hạ Huỳnh, Tranh Tử, còn có…Tô Diệp.”

“Còn có tôi.”

Yến Cẩm Ngôn không hiểu cách an ủi người khác, nhưng vẫn muốn nói vài lời khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

“Tôi tin tưởng trong lòng Tần nhị thúc rất thương cô.”

Ánh mắt Tần Tiêu Hà khi nhìn Tần Tang, bất kể thái độ của cô như thế nào… Yến Cẩm Ngôn có thể cảm nhận được rõ ràng lời nói trong ngoài đều rất yêu thương Tần Tang, ông nhất định là thực sự yêu thương đứa con gái Tần Tang này.

Còn về chuyện Tần Tiêu Hà và mẹ cô năm xưa, chắc cô đã hiểu lầm cái gì đó.

Dù sao Yến Cẩm Ngôn cũng biết, Tần Tiêu Hà không phải cái loại người bạc tình bạc nghĩa.

“Cho nên ý của anh là, bảo em gọi điện thoại cho ông ta?” Tần Tang lặng lẽ lau nước mắt, đôi mắt chân thành nhìn về phía Yến Cẩm Ngôn.

Cho đến khi thiếu niên gật đầu, Tần Tang mới nhăn mày rối rắm nói: “Nhưng lỡ như ông ta muốn em cùng ông ta trở về Hải Thành làm sao bây giờ?”

“Em không muốn tới Hải Thành, chỉ muốn ở tại trấn Lâm Xuyên, mãi mãi ở bên cạnh bà ngoại.”

Nghe cô nói “mãi mãi”, Yến Cẩm Ngôn biết, Tần Tang nói cho cùng cũng là một đứa nhỏ, có tâm tư như thế này cũng không khó để hiểu.



Trên đời này có cái gì là vĩnh viễn đâu.

“Có lẽ bà ngoại cũng hy vọng cô có thể trở về Hải Thành.”

Tần Tang nghẹn lại, bởi vì Yến Cẩm Ngôn đoán chính xác, bà ngoại thật sự vẫn luôn ngóng trông cô có thể cùng Tần Tiêu Hà rời khỏi đây, trở về Hải Thành, về lại Tần gia nhận tổ quy tông.

Cho nên bà ngoại mới cả ngày nhắc mãi thành tích học tập của cô.

Bởi vì Tần lão gia tử đưa ra yêu cầu Tần Tang phải thi đậu được Đại học Hải Thành.

“Gọi điện thoại đi.”

“Hải Thành cũng không có gì đáng sợ.”

“Nhà tôi cũng ở Hải Thành.”

Yến Cẩm Ngôn buông lỏng tay cô ra, thò người cầm lấy ống nghe điện thoại bàn, đưa cho Tần Tang.

Biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc, hai má có một vệt đỏ khả nghi.

Tần Tang nhìn chằm chằm mặt thiếu niên, muốn hỏi mặt anh sao đỏ như vậy, lại bị Yến Cẩm Ngôn mạnh mẽ nhét ống nghe điện thoại vào, rồi di chuyển xe lăn đi như đang chạy trốn.

Phòng khách to như vậy bỗng trở nên an tĩnh vô cùng.

Tần Tang nắm ống nghe, suy nghĩ từ vệt đỏ khả nghi trên mặt Yến Cẩm Ngôn thu về.

Lúc lâu sau mới phản ứng, Tần Tang hiểu ra ý tứ trong lời của anh.

Cho nên ý anh là, nếu về sau cô thật sự trở về Hải Thành, cũng không phải là lẻ loi một mình không chỗ nào quen biết.

Bởi vì Hải Thành có anh.

Là ý này sao?

Tần Tang nắm chặt ống nghe, mặt chôn ở đầu gối một lúc lâu, tâm tình cuối cùng cũng khôi phục.

Hít sâu vài hơi, Tần Tang gọi điện thoại cho Tần Tiêu Hà.

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói người đàn ông rất vui mừng.

Tần Tang không nói lời vô nghĩa với ông, trực tiếp nói tình huống của Tưởng Mạn lúc này.

Sau đó đầu điện thoại kia yên tĩnh một lúc, ngữ khí nghiêm túc rất nhiều, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Tang Tang con đừng có gấp, ba ba lập tức lái xe tới, có lẽ trời sáng là tới nơi rồi.”

“Trước khi ba tới, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn cơm nghỉ ngơi đầy đủ.”

Tần Tang sửng sốt một lát, thấp giọng “ừm” một tiếng.

Lúc cúp điện thoại, Tần Tang cảm giác tâm tình không tệ giống như vừa rồi suy nghĩ.

Cô nghĩ, chỉ cần Tần Tiêu Hà nguyện ý hỗ trợ, nhất định có thể tìm cho bà ngoại một bác sĩ tốt nhất.

 

------oOo------