Taimadou Gakuen 35 Shiken Shoutai

Mở đầu




Bốn ngày sau khi Takeru bị đem đến thế giới bên trong.

Ở thế giới bên ngoài, ủy ban thẩm vấn của Ban Thanh Trừng đã được tổ chức.

Ở trong phòng xử án, chỉ có chỗ ngồi của bị cáo được chiếu sáng, những khuôn mặt của ban giám đốc được phủ tối và không nhìn thấy được.

Bị cáo, là Ootori Ouka.

Cô bị buộc tội trốn tù và cản trở Ban Thanh Trừng cũng như hỗ trợ đào tẩu.

“Vậy, trong quá trình náo động, cô đã tự ý hành động một mình?”

Một trong những giám đốc hỏi Ouka, cô ưỡn ngực mình.

“Vâng. Người đã đề xuất việc bẻ khóa là tôi. Đội trưởng đã phản đối nó, nhưng có thể nói rằng tôi đã ép buộc làm việc này. Những thành viên khác của Tiểu đội 35 chỉ hành động theo lệnh của tôi.”

“Tôi là thủ phạm chính… ý ngươi là vậy sao.”

“Vâng. Tất cả trách nhiệm đều thuộc về tôi, đó là ý của tôi.”

Khi Ouka nói một cách rõ ràng, một trong những giám đốc cười khẩy.

“Đừng có ngu ngốc thế. Đội trưởng là Kusanagi Takeru. Cô không có quyền gì để ra một lệnh như vậy. Ngay từ đầu, cấp dưới của người đã không tuân lệnh.”

“Như ngài đã biết, Tiểu đội 35 đã phát triển rất nhiều kể từ khi tôi gia nhập. Thật xấu hổ khi nói vậy trong khi trở thành một trong những đồng đội của cậu ấy, nhưng Kusanagi Takeru không thể được gọi là một sinh viên giỏi cho dù có tâng bốc thế nào. Có thể nói rằng cấp dưới tin tưởng tôi hơn.”

Ouka dũng cảm nói ngay cả trước ban giám đốc.

“Đó là những hành vi nổi loạn với Đội trưởng của cô đấy.”

“Những thành viên của Tiểu đội đều là sinh viên. Không hề có cấp bậc, và hệ thống phân cấp chỉ là một hình thức, nên bất tuân lệnh không phải là một vi phạm quy chế.”

Đáp lại thái độ của cô, một trong những giám đốc thở dài.

“Cẩn thận lời nói của cô đấy. Cô sẽ không chỉ bị vào tù thôi đâu. Thường thì cô sẽ bị tử hình đấy, cô biết không?”

“Tôi biết rõ. Đừng lo, tôi định chấp nhận bất kì bản án nào cho mình.”

“…Ta biết rằng cô đang cố gắng nhận toàn bộ tội lỗi về phía mình. Bọn ta sẽ không để ngươi, một kẻ vị thành niên, phải nhận lấy cái chết. Tuy nhiên, có một vài thứ như là trách nhiệm chung──”

“Ngài không giết tôi bởi vì tôi là con gái của Chủ tịch.”



Khi cô nói một cách thô lỗ, một cuộc hỗn loạn nổ ra giữa những giám đốc.

Ouka không rút lui. Một cuộc thẩm vấn thực sự không thoải mái thế này. Cô nhận ra nó chỉ là một trò hề từ lâu rồi. Sau cùng thì ban giám đốc là chỉ là những con rối. Một thời gian trước đây đã từng có những người được gọi là nhóm bất đồng chính kiến cũng như Ủy Ban Đạo Đức ở đây.”

Nhưng, họ đã bị loại bỏ trong thời kì bất ổn diễn ra trong vài tháng qua.

Ngay bây giờ ở đây, chỉ có những tay sai của Chủ tịch, Ootori Sougetsu.

Ngay cả cái cách ủy ban này thực hiện cũng được sắp đặt bởi Sougetsu. Động cơ là để xử lí vấn đề của Kusanagi Kiseki và trận chiến với Valhalla một cách bí mật. Nói về những gì Ouka có thể làm, thì nó sẽ đảm bảo trách nhiệm này không rơi vào đồng đội cô.

“Cô nói thật tốt đấy quý cô, như mong đợi từ con gái của Chủ tịch.”


Cô nhìn chằm chằm vào người ngồi ở giữa ghế thẩm vấn.

Ở đó là Sougetsu đang tuyệt vọng cố gắng ngăn bản thân cười bằng cách đặt tay lên miệng.

Ouka hướng cái nhìn sắc lẹm đến ông ta.

“Ta đã phạm sai lầm trong cách nuôi dạy sao… không, không hề. Đây là kết quả của việc tìm tòi à.”

Sougetsu để chân lên bàn và đặt tay lên cằm.

Như thể đang nhìn một con kiến ở dưới chân, ông ta nhìn xuống chỗ Ouka.

“Ouka, điều mà họ nói là có lí do cả đấy. Họ không cố bắt nạt con đâu.”

Ý của Sougetsu, là ngay cả nếu là con gái của Chủ tịch thì họ sẽ không ra vẻ cảm thông, như thể đây là hành động thực sự.

Một trong những giám đốc hắng giọng, để đáp lại, Ouka khịt mũi.

“Đúng như Ouka nói, thực tế là ta không muốn kết án tử hình cho con gái mình, nhưng là Chủ tịch, ta không thể để con bé thoát tội. Che dấu hành động phạm tội của người thân sẽ không được cho phép bởi niềm kiêu hãnh của Ban Thanh Trừng.”

Nghe từ ‘kiêu hãnh’ phát ra từ miệng của ông ta, Ouka khó chịu cau có. Thấy vẻ mặt của cô ấy, Sougetsu nở nụ cười kinh tởm.

“Như đã nói, ta không có thời gian chỉ để bận tâm đến một tiểu đội thử nghiệm này. Con đã được kể rồi đúng không, Ouka… kẻ thù đã xâm chiếm đất nước của chúng ta rồi.”

Kể từ khi Takeru biến mất, Ouka đã bị giam trong một căn phòng, nên không có cách nào cô có thể biết được tình trạng hiện tại.

Cô biết được chuyện này chỉ một vài tiếng trước.


Nụ cười của Sougetsu biến mất, và ông cẩn thận nói.

“Hiện tại, Thành phố Grey và vùng biên giới đã tạm thời rơi vào tay bọn phù thủy. Cả Sprigans và Dullahan đang tham gia phòng thủ thành phố. Lực lượng tiền tuyến không có nhiều lắm.

“…Số lượng nhiều đến thế nào chứ?”

“Hơn 2000. Đã xác nhận là có vũ khí ma pháp. Số lượng có thể nhỏ, nhưng mỗi tên trong chúng là một phù thủy lại thay đổi tất cả. Mối đe dọa khá đáng kể.”

“Chỉ số lượng như vậy, chúng ta có thể áp đảo chúng bằng số lượng quân của chúng ta. Thay vì chờ đợi, chúng ta nên tấn công chúng trước khi chúng có thể tập hợp quân. Đây không phải là lúc lo sợ hi sinh, đó là ý nghĩ của con.”

“Kẻ thù đã phát triển ma thuật dịch chuyển, chúng dùng dịch chuyển tức thời để di chuyển. Xem xét chuyện đó, thì hoàn toàn có thể chúng sẽ dịch chuyển quân đội đến khu vực cấm và cơ sở của Ban Thanh Trừng. Chúng ta không thể làm suy yếu sự phòng thủ của thành phố và học viện.”

Trong khi những điều Sougetsu nghe rất hợp lí, thì Ouka suy đoán một điều khác. Sự thất bại của cuộc hộ tống Kiseki không nghi ngờ gì nữa, đã được dàn dựng ngay từ đầu. Ngay từ ban đầu, thật lạ khi Kirigaya Kyouya được chỉ định với vai trò hộ tống Kiseki. Sougetsu đáng lẽ ra có thể thấy trước được những hành động mà hắn ta có thể làm. Ông ấy cũng phải đoán được đợt tấn công của Valhalla.

Cô vẫn chưa biết được động cơ để gây nên vụ phá hủy thành phố quy mô lớn đến vậy, nhưng cuộc đột kích của lực lượng tuyên bố là “Phe Dòng Máu Thuần Chủng” thật quá thuận tiện cho ông ta.

Các vấn đề chồng chéo của lực lượng phù thủy và vấn đề Kiseki đã được xử lí như hành động khủng bố. Bằng cách gọi những sự kiện đó là khủng bố, Ban Thanh Trừng đã dùng chúng để nhận lấy sự hỗ trợ và nguyên liệu.

Vậy ra ông ấy sẽ không kết liễu nhanh chóng kẻ địch để kéo sài cuộc chiến sao? Có phải ông ấy đang cố chuyển hướng công chúng từ cái gì đó à…? Chắc chắn có thứ gì đo diễn ra ở sau hậu trường.

Tiếng ‘tách’ có thể nghe rõ từ bàn tay nắm chặt của cô.

Cô càng nghĩ về nó, thì phần tối của người đàn ông tên Ootori Sougetsu lại càng lộ rõ.


Nó luôn là vậy. Cô càng khám phá nó, cô càng hiểu ít dần về thứ giấu sau nụ cười ghê tởm của ông ấy.

Ouka đã lúng túng về nó kể từ khi cô được đưa về và được chào đón như con nuôi của ông ấy.

Cô không biết rằng tại sao ông ta lại nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi hoàn toàn không có máu mủ với mình.

Cô biết ôn ông vì đã cho cô một cơ hội và sức mạnh để trả thù.

Nhưng, cô chỉ có thể nghĩ đó là thứ đằng sau mỗi bước tính toán của ông ấy.

“Đó là tính trạng hiện tại. Chúng ta không thể để bất cứ ai vào tù hay những thứ như vậy.”

Sougetsu nghiêng người về phía trước, đặt tay lên cằm và mỉm cười.

“Vì vậy, Tiểu đội 36 của con sẽ chịu một hình phạt đặc biệt.”


“Hình phạt đặc biệt sao…?”

“Cái gì, đừng có tỏ vẻ đau khổ thế chứ. Ta nghĩ nó sẽ là hình phạt có lợi chứ, nó sẽ giúp ngươi phát triển. Kinh nghiệm, nếu có.”

Ouka quan sát Sougetsu và nghe bản án của mình.

Vẫn mỉm cười, ông cất lời.

“Từ ngày mai trở đi──con sẽ tham gia vào Spriggans và Dullahans trên tiền tuyến và cùng ngăn chặn kẻ địch.”

“…cái……!”

Mệnh lệnh đó vượt xa trí tưởng tượng của Ouka.

“Thiết bị và giới hạn đạn dược cho tiểu đội được gỡ bỏ. Ta không ngại nếu con dùng bất cứ thứ gì mình muốn, bất cứ gì con yêu cầu sẽ được cung cấp cho con.”

“Không thể nào! Không thể thế được! Chưa bao giờ có một tiểu đội toàn sinh viên lại đi tiền tuyến cả!”

“Không sao? Sinh viên đã giúp bảo vệ trong lúc bị Anh hùng khủng bố, lần này cũng vậy, chúng ta cho phép những sinh viên đó tự nguyện bảo vệ thành phố.”

“Ở đó đã có đủ lực lượng ngay cả khi không dùng sinh viên mà!”

“Tất nhiên. Đó là lí do ta đã nói ngay từ đầu, đây là hình phạt cho con. Với điều này, tội lỗi của con… và của Kusanagi-kun sẽ được xóa bỏ, chẳng phải nó khá rẻ sao?”

Đáp lại Ouka còn đang ấp úng, Sougetsu trả lời với khuôn mặt lạnh lùng.

“Ta mong chờ vào hành động của con. Hãy cố hết sức và tồn tại. Đó, cũng là vì Kusanagi đấy, con biết chứ?”

Ánh sáng biến mất, và hình ảnh Sougetsu trở nên vô hình.

Ouka siết chặt bàn tay và cố gắng chịu đựng sự tủi nhục, tưởng tượng ra cuộc khủng hoảng sẽ rơi xuống tiểu đội trong tương lai, cô củng cố quyết tâm của mình.

Cho đến khi Takeru trở lại… mình sẽ bảo vệ Tiểu đội 35 cho dù thế nào đi chăng nữa. Cô nghĩ vậy.