Mỗi khi đi đến nơi này, Takeru lúc nào cũng cảm thấy u buồn.
Không phải là cậu không muốn đến chỗ này. Dù có phải trả giá như thế nào, cậu cũng sẽ đến đây gặp em.
Có điều, mỗi khi đến đây, cậu lại nhớ về một chuyện mà cậu luôn muốn quên đi.
Sự bất lực của bản thân.
“Kusanagi Takeru-san nhỉ. Đã để cậu đợi lâu rồi. Cậu có mang giấy phép gặp mặt không?”
Nghe thấy người phụ nữ ngồi ở quầy lễ tân hỏi đến, Takeru lấy một tấm thẻ từ túi áo trên ngực ra.
Người phụ nữ ấy cắm thẻ vào đầu đọc, rồi nhấn hai, ba phím gì đó.
“Đã xác nhận. Tiếp theo xin cậu điền vào phiếu thông tin này.”
Nhận lấy tờ giấy rồi, Takeru dùng tay thuận cầm bút mực viết chữ như bay.
Cái thủ tục này cậu đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Những gì tiếp tục chờ đợi cậu, là kiểm tra vật dụng cậu mang theo một cách triệt để. Tẩy rửa cơ thể. Thay quần áo đã qua kiểm tra. Trải qua ba lần scan cả cơ thể. Lại tắm tiếp. Cuối cùng, sau khi trải qua 20 lần phân tích toàn thân qua filter, Takeru mới có thể gặp em gái mình.
"............"
Sau khi bước lên thang cuốn, cậu được đưa xuống dưới càng ngày càng sâu. Sau khi đi qua được một tầng, thì vách ngăn tầng phía sau lưng đóng lại, và vách ngăn tầng kế tiếp lại mở ra. Từ từ vượt qua hết lớp vách ngăn này đến lớp vách ngăn khác, chẳng mấy chốc đã xuống 50 tầng.
Lúc nào cũng như thế này, cậu cảm thấy mình giống như một loại thức ăn được vận chuyển trên băng chuyền vậy. Thật đơn điệu, thật vô vị, quy trình này cẩn mật quá mức cần thiết.
Nhưng nếu không theo được đến đây, Takeru sẽ không thể gặp được em gái.
Vách phân tầng cuối cùng đã mở.
Phía bên kia vách ngăn, là 5 chiếc Dragoon cùng một Dullahan đang đợi Takeru.
“Đúng giờ nhỉ. Vậy thì tiến hành kiểm tra cơ thể lần cuối nào.”
Takeru giơ cả hai tay lên, và trải qua bước kiểm tra cơ thể lần cuối.
Những chiếc Dragoon xung quanh chĩa súng vào người Takeru.
Sau khi bước kiểm tra cơ thể đã hoàn tất, Dullahan cúi chào cậu.
“Tôi mong rằng cậu sẽ không tiết lộ những điều liên quan đến cấu trúc của học viện hay hệ thống phòng bị của Ban Thanh Trừng. Trong trường hợp cậu lỡ miệng tiết lộ thông tin mật, bên phía chúng tôi sẽ biên tập đoạn âm thanh đó ngay, nhưng sẽ kèm theo hình phạt cho những cuộc gặp mặt trong tương lai, xin cậu hãy nhớ cho.”
“Vâng.”
“Xin cậu hạn chế cử chỉ cơ thể. Nếu chúng tôi thấy rằng trong cử chỉ của cậu ẩn chứa ám hiệu, cậu sẽ bị bắt ngay lập tức, hoặc bị xử tử tại chỗ. Đã rõ cả rồi chứ.”
“Vâng.”
“Thời gian gặp mặt là 15 phút, được tính ngay sau khi cậu bước vào phòng. Chuông điện sẽ reo lên mỗi 5 phút. Khi thời gian gặp còn 30 giây thì sẽ tiến hành đếm ngược. Nhất định phải ra khỏi phòng trước khi đếm đến 0.”
Lắng nghe lời giải thích ngắn gọn từ nãy giờ, chỉ có một điều Dullahan nói ra khiến Takeru thắc mắc.
“Umm, lần này chẳng phải chỉ có 10 phút thôi sao…”
“Chủ Tịch đã nói rằng có kéo dài thời gian ra thêm 5 phút cũng không sao.”
“...ể.”
"『"Dạo gần đây họ không có dịp gặp nhau, cứ coi như đây là quà tạ lỗi của ta đi.”』, là thế đấy."
Sau khi nghe Dullahan truyền đạt lại lời nhắn từ Chủ Tịch xong, Takeru vẫn tỏ ra vô cảm.
“... quan tâm thật nhỉ, nhưng tôi chỉ cần 10 phút thôi.”
“Vậy thôi ư?”
“Vâng.”
Takeru bình thản từ chối, rồi cậu đi qua cánh cửa phòng gặp mặt.
Đó là một cánh cửa cực kỳ vững chắc, với rất nhiều khóa gắn ở trên.
Sau khi bước qua vài lớp filter khử trùng, một khoảng không dần xuất hiện trước mắt cậu.
Đó là một căn phòng hình hộp với những bức tường đen nhánh, trên trần chỉ có một bóng đèn tròn.
Giữa phòng có một ô cửa thủy tinh trong suốt.
Phía bên kia——là hình dáng một cô bé đang ngồi trên ghế xếp với những đầu ngón tay được bọc lại bởi những thiết bị trông như những chiếc băng đô đội đầu.
Khi cô bé nhìn thấy Takeru, miệng cô bé vẽ thành nụ cười, rồi cứ mấp máy như đang tìm lời.
"...lâu rồi không gặp, Onii-chan."
Giọng nói của cô bé vang lên từ những cái loa gắn trên trần phòng.
Khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và đầy hoài niệm của cô bé, Takeru cũng mỉm cười.
“Aaa, anh lại đến trễ nữa rồi, xin lỗi em nhé… Kiseki.”
Cậu gọi tên cô bé.
Kusanagi Kiseki. Em gái của Kusanagi Takeru.
Người thân ruột thịt duy nhất còn lại của Takeru. Tuổi tác cũng ngang bằng Takeru. Hai người họ là anh em sinh đôi.
Vì là sinh đôi khác trứng, nên hai người họ cũng không giống nhau cho lắm.
Mái tóc đen có chút xoăn, mắt đen. Vóc người nhỏ nhắn, chân tay thon gọn.
Khác với người anh Takeru cường tráng, Kiseki tạo ấn tượng về sự mỏng manh.
Có vẻ chỉ chạm vào cô bé thôi, cô bé cũng sẽ vỡ vụn ra, kiểu ấn tượng như thế đấy.
“Không, không sao đâu. Đối với Kiseki, thời gian đâu có nghĩa lý gì.”
“Vậy à. Thế thì anh sẽ nói thật luôn. Nii-chan vì không đến gặp Kiseki được nên đã rất buồn đấy.”
Nghe Takeru đùa như vậy, Kiseki ửng đỏ lên, cô bé lấy tay che miệng cười. Takeru ngồi xuống một chiếc ghế xếp trước mặt và đối diện với cô bé.
“... em, đã cao hơn một chút rồi nhỉ?”
Nghe Takeru nói vậy, cô bé cũng hếch mắt lên nhìn cậu và đưa tay đặt lên đầu mình.
“Vậy à? Em cũng không hiểu rõ lắm… hình như trẻ con khi ngủ sẽ lớn lên nhỉ. Có lẽ là em đã lớn hơn thật. Onii-chan cũng vậy, anh đã cao hơn rồi đó.”
Takeru cũng làm những cử chỉ y hệt Kiseki.
“Anh được rèn luyện từ khi còn nhỏ xíu nên cũng cao lên một cách tương ứng thôi mà.”
“... anh, anh ngày càng ngầu hơn đó, hehehe.”
Kiseki vừa gãi má tỏ vẻ ngượng ngùng, vừa cúi đầu nói chuyện.
Cử chỉ gãi má đó, cũng giống như mình hay làm, Takeru thầm nghĩ.
“Trường học sao hả anh? Với cả có chuyện nào thú vị không anh?”
“Phải rồi, thực ra thì anh vừa có thêm một người bạn mới. Cậu ấy cũng là một người có rất nhiều vấn đề, nhưng tuyệt đối không thua kém những thành viên còn lại của tiểu đội——.”
Khoảnh khắc Takeru nói ra từ tiểu đội, Kiseki bỗng a lên một tiếng.
Takeru trong giây lát cũng đã hiểu ra. Tiểu đội tập sự có lẽ cũng là một dạng thông tin mật.
Vì đây được xem như thông tin lưu truyền nội bộ học viện, nên chắc chắn là đoạn âm thanh đó đã bị xóa. Cửa sổ kính phân cách hai người cũng là một loại filter. Đây thực tế là một màn hình hiển thị có độ phân giải cao, chứ Kiseki hiện đang ở dưới tầng sâu hơn nữa. Trong trường hợp lỡ miệng nói ra thông tin mật, thì những gì hiển thị trên kính, sẽ là những miếng ghép màu xuất hiện che đi khẩu hình.
Nói gặp mặt cho có lệ vậy thôi, chứ đây chỉ là một cuộc hội thoại qua video không hơn không kém.
Dẫu vậy, đối với Takeru và Kiseki, đây vẫn là khoảng thời gian quý báu.
Hai người ở trong hai chiếc hộp khác nhau, dù gì cũng là cùng nhau trải qua một khoảng thời gian không được thoải mái cho lắm.
Không thể gần nhau mà trò chuyện, ngôn từ bị hạn chế, chạm vào nhau cũng không thể.
Nhưng cả hai người vì để được đoàn tụ trong một thời gian ngắn ngủi, nên mới bám lấy cơ hội này.
“Vậy à… một người có mái tóc tuyệt đẹp, một người quấn khăn choàng, Onii-chan càng ngày càng quen với việc có bạn bè rồi nhỉ.”
“Aa, anh cũng cho là vậy. Hai người đó nhìn sơ qua thì thấy không hòa thuận đâu, nhưng thật sự thì lại ngầm công nhận nhau đó. Lúc nào cũng cãi nhau, nhưng mỗi khi nhìn thấy hai người đó như thế thì anh lại cảm thấy vui lắm, thiệt bó tay mà.”
“... nhân tiện, Onii-chan này. Người có mái tóc tuyệt đẹp, là con gái có phải không?”
Khi nghe cô bé nói con gái, Takeru giật mình.
“A, aa. Đúng là như vậy.”
“Quả nhiên là như vậy. Đúng rồi nhỉ, vì người ta là con gái, nên mới có tóc đẹp.”
“... gì, gì chứ. Đã là bạn bè thì con gái con trai có liên quan gì đâu nào?”
Trước lời bào chữa của Takeru, cô bé mỉm cười hì hì.
“Onii-chan nói dối dở tệ.”
“A-anh không nói dối đâu.”
“Vậy mà mỗi khi Onii-chan nói tới người đó, anh lại trở nên tràn đầy sức sống.”
“... làm gì có chuyện đó đâu.”
“Ra vậy. Onii-chan cũng đã tìm ra được người mình thích rồi.”
Kiseki vui cho anh lắm đó, cô bé nheo mắt lại lẩm bẩm.
“Onii-chan chỉ toàn lo lắng cho Kiseki thôi… vì vậy em lo lắng lắm.”
"............"
“Nhưng giờ thì em thật sự rất vui.”
Biểu cảm của Kiseki ánh lên nỗi buồn.
"Em xin lỗi, Onii-chan. Vì đã nói những lời đó hai năm trước… Em biết cảm xúc của Onii-chan là thật. Dù gì thì ngay từ đầu Onii-chan đã là người luôn thấu hiểu trái tim người khác mà.”
"... Kiseki."
Khi thấy Kiseki nhìn mình một cách trìu mến như mẹ hiền, Takeru mỉm cười tỏ vẻ cay đắng.
“Không phải đâu. Cảm xúc của anh đối với cô ấy không phải yêu đương. Đối với anh mà nói, cô ấy là… cô ấy là ân nhân của anh.”
“... ân nhân?”
“Ừ. Cô ấy gần như là hình mẫu mà anh hướng tới. Cũng chẳng biết tại sao mà mỗi khi nhìn thấy dáng đi dáng đứng oai vệ của cô ấy… anh lại thấy cô ấy thật rực rỡ.”
Takeru với đôi mắt nhìn xa xăm nói về người con gái có mái tóc tuyệt đẹp… Ouka.
Đó là những lời từ tận đáy lòng của Takeru. Đối với cậu, Ouka là ân nhân.
Có lẽ bản thân Ouka không nhận ra được điều này, thứ tình cảm này là kết quả sau nhiều chuyện xảy ra. Takeru sau khi tính tình trở nên điềm đạm hơn thì bắt đầu xem cô là ân nhân của mình.
Cậu muốn một ngày nào đó mình sẽ nói ra những suy nghĩ này với Ouka, nhưng vì mãi mà vẫn cảm thấy ngượng, nên đến tận bây giờ cậu vẫn im lặng.
“Thế à. Nhưng dù Onii-chan có cảm xúc gì đi nữa với người đó, thì Kiseki vẫn vui lắm đó. Dù gì là thì em cũng thấy đó là một điều rất tuyệt vời.”
"............"
“Được nhìn thấy Onii-chan càng ngày càng tuyệt vời như vậy là điều khiến Kiseki hạnh phúc.”
Giọng nói dịu dàng vô bờ bến đó bóp chặt con tim Takeru.
Niềm hạnh phúc của Takeru cũng chính là niềm hạnh phúc của Kiseki.
Mỗi lần nghe nói như vậy, Takeru lại thấy đau đớn cùng cực.
“... làm sao hạnh phúc được… chuyện này…”
Không thể chịu nổi nữa, Takeru uất ức lẩm bẩm.
Đồng thời, có tiếng chuông báo phát ra từ loa bắt đầu đếm ngược 30 giây cuối.
"... bị giam cầm ở một nơi như thế này... bị bắt phải ngủ suốt…”
"? Onii-chan, em không nghe được gì cả. Anh nói gì vậy? Có chuyện gì vậy? Onii-chan?"
“Lắng nghe chuyện của anh với vẻ hạnh phúc… rồi nói rằng em cảm thấy hạnh phúc, chuyện như thế…”
Những lời của cậu có lẽ không đến được với Kiseki.
Hẳn là những lời nói của cậu đã bị nhân viên phòng quản chế xóa sạch rồi.
Takeru chẳng thèm quan tâm đến điều đó, cậu tiếp tục.
"Em không thấy được mặt anh nữa. Anh đang nói gì vậy? Chẵng lẽ là anh đang khóc? Này, cho tôi nghe giọng anh ấy được không? Em sợ quá… Onii-chan.”
Tiếng nói bất an của Kiseki cũng bị áp chế rồi.
“Người cứu rỗi anh, không chỉ có mỗi Ootori… em cũng đã cứu rỗi anh đó, Kiseki. Khi đó, chính là nhờ em đã nhìn thấu được anh… Khi đó, chính là nhờ em đã vươn tay ra với anh… chính nhờ thế, mà anh mới có thể trở thành người như bây giờ.”
Takeru đứng dậy khỏi ghế và đưa tì tay lên màn hình hiển thị trông như cửa sổ thủy tinh kia.
Kiseki cũng thế, cô bé cũng hoảng hốt tì đôi tay của mình chồng lên đôi tay Takeru.
“Mặc dù anh biết đó là chuyện không thể nào… mặc dù anh biết đó không phải là chuyện mà người ta có thể tha thứ được…!”
"............"
“Mặc dù anh biết rằng thế giới này sẽ chẳng thể thay đổi được!”
"............"
“Cho dù là vậy, anh vẫn muốn em… được sống một cuộc sống bình thường…!”
Cả cơ thể Takeru sụp xuống, cậu quỳ gối.
Kiseki tỏ vẻ khó hiểu nhìn xuống Takeru.
“Thật quá đáng làm sao… những lời như vầy cũng không thể truyền đạt được cho em, thật không thể tha thứ được…”
Sau khi đã ngã gục, Takeru rơi nước mắt.
Kiseki cũng khụy gối xuống và lại tì tay lên kính.
“Kiseki chỉ cần Onii-chan lâu lâu đến thăm… là em thấy vui lắm đó anh biết không?”
"............"
“Mong ước của Kiseki chỉ có nhiêu đó thôi. Thế nên Onii-chan đừng khóc nhé.”
Kiseki thầm thì với Takeru, để an ủi cậu, để động viên cậu.
Dù Takeru chẳng biết cô bé nói gì, cũng chẳng hiểu biểu cảm của cô bé lúc này ra sao… thế nhưng, Kiseki vẫn đang cố ôm lấy trái tim Takeru.
Takeru cảm thấy đau khổ.
Vì mọi chuyện vẫn như cũ, cậu đau khổ cùng cực. Trong lúc đau đớn như vậy, cánh cửa mở ra.
"——Đã đến lúc rồi. Xin cậu hãy rời khỏi đây."
Giọng nói vô tình của Dullahan đang đứng trước cửa vang lên.
Takeru chầm chầm đứng dậy, rồi cậu quay lưng với người em gái yêu thương.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Nhân cơ hội đó, cậu khoác lên người chiếc mặt nạ che giấu cảm xúc.
“... hẹn em lần sau nhé, Kiseki.”
Cậu buộc mình phải quay người lại, và mỉm cười với Kiseki.
Kiseki cuối cùng cũng thấy lại gương mặt anh trai, cô bé an tâm mỉm cười.
“Ừm. Em sẽ luôn đợi anh. Nhớ lại đến thăm em nhé, Onii-chan.”
Đó luôn là cách họ chia tay.
Lời từ biệt của anh em bọn họ, lúc nào cũng đầy bi thương, lúc nào cũng thật tàn nhẫn.
Kusanagi Kiseki được chính thức xác định có cấp độ nguy hiểm hạng SS. Cô bé bị giam cầm trong một cơ sở biệt lập dành riêng cho mình thuộc phần ngục sâu nhất trong khu vực cấm.
Năm năm trước, một bi kịch đã xảy đến với một ngôi làng nằm ở chốn hẻo lánh nọ.
Thủ phạm đã tàn sát hơn 300 dân làng chỉ trong một đêm, chính là Kusanagi Kiseki.
Sự việc trên không được công khai, và được che đậy rằng bờ sông sạt lở đã dẫn đến đại hồng thủy, chính nó đã gây ra tai họa này.
Kusanagi Kiseki là người đặc biệt nhất, dị thường nhất, số người biết đến sự tồn tại của cô bé không nhiều.
Cuộc sống của cô bé đại bộ phận thời gian là ngủ bên trong một cái Iron Maiden khổng lồ. Ngoại trừ lúc được tiến hành điều trị theo định kỳ, hoặc lúc được Takeru đến thăm, bằng không cô bé sẽ không được cho thức giấc.
Lý do để người ta làm những việc ghê gớm đến nhường này với một cô bé, không phải bởi vì cô bé là phù thủy.
Sự tồn tại mang tên Kusanagi Kiseki này, nói một cách chính xác, so với phù thủy cũng là quá sức dị thường.
"............Onii...chan."
Sau khi anh trai đi khỏi, Kiseki bên trong căn phòng tăm tối lẩm bẩm một cách bi thương.
“Em xin lỗi… em đã, nói dối anh.”
Cô nắm chặt lấy vạt áo của mình, và mở miệng cười mỉa mai bản thân.
Đồng thời lúc đó, từ những thiết bị giống băng đô đội đầu phát ra âm thanh như thể đang sạc điện.
“Giúp với… thế này… không được rồi… đau đớn quá… đau khổ quá… không thể chịu nổi nữa rồi.”
Cảm nhận cơn đau kinh khủng lan trong đầu, Kiseki ấn mạnh tay lên trán.
Mắt cô bé ngấn lệ.
“Tôi muốn gặp Onii-chan… Tôi muốn chạm vào Onii-chan.”
Những giọt nước mắt đã ngưng giờ lại bắt đầu chảy, gò má cô ướt đẫm nước mắt.
"Onii-chan..."
Tầm nhìn của Kiseki mờ dần, và cô bé ngã khỏi ghế.
“Tại sao anh lại không… giết Kiseki…”
Kiseki thở một cách khó khăn, vừa đau đớn lại vừa muốn nôn mửa.
Trong khi thâm tâm Kiseki la hét, thì đôi mắt cô bé dần trĩu nặng và đóng lại.
《"Cuộc thăm viếng đã kết thúc. Bắt đầu điều trị… vậy thì hôm nay hãy dùng thuốc độc để tìm hiểu khả năng chịu đựng của nó. Tiến hành đo lường thật chính xác cho đến khi tim nó ngừng ngập.”》
Trong lúc ý thức dần mờ nhạt đi, cô bé vẫn có thể nghe thấy những lời mang đầy sự khủng bố đó.
Nhưng nếu không thể hét lên được, thì làm sao mà kêu cứu được chứ.
Điều duy nhất có thể giúp cô bé thoát khỏi cơn đau thừa sống thiếu chết này chính là mơ mộng về nụ cười của anh trai.
Vậy là——địa ngục của Kusanagi Kiseki lại tiếp diễn.