Mùa xuân
Vừa mới trở thành học sinh năm hai cấp hai tại Học viện Phòng chống Ma thuật, Kusanagi Takeru hiện đang đông đá ngay ngày đầu tiên nhập học.
Những học sinh đều nghĩ họ sẽ chỉ tới nghe giảng, nhưng thay vào đó họ được phát cho vài khẩu Súng trường Quân dụng và được ra lệnh——
“Và giờ, mọi người ~, bắt đầu đồ sát nhau đi nào!”
...Chúng tôi được bảo vậy đấy, mặc dù đây chỉ là một trò chơi vì chúng tôi chẳng thể giết ai với đạn sơn được. Bài học đầu tiên trở thành trận chiến sinh tử giữa những người bạn cùng lớp, một trận chiến hai mươi vs hai mươi. Ban đầu chúng tôi có bốn mươi người. Vậy nên mặc dù có vẻ là một trận chiến dài thì thay vào đó, nó kết thúc chỉ sau 30 phút.
“................”
Kusanagi đang ưỡn lưng ra nằm, ngửa mặt nhìn trời, cảm nhận cái rọ mõm lạnh cóng tì lên trán, đồng thời cũng thấy vô cùng sửng sốt. Ngay sau khi trận chiến bắt đầu, thay vì sử dụng súng trường sẵn có, Takeru đối mặt với trận chiến sinh tử bằng một cái lưỡi lê dính vào bằng nhựa cây, khiến cho những người bạn cùng lớp trao cho cậu ánh mắt đầy tò mò.
Tuy nhiên, kiếm là vũ khí duy nhất của Takeru, tài năng duy nhất của cậu ta là ở kiếm thuật. Không giống như những học sinh khác, những người chưa hề quen với chiến đấu, cậu ta đã được dạy làm thế nào để tận dụng bóng tối với thanh kiếm trong tay kể từ lúc bé, cậu ta hoàn toàn tự tin.
Ta sẽ không thua, ta sẽ hạ gục hết các người, và khiến thế giới phải công nhận sự vĩ đại của kiếm thuật!
Thực ra, Takeru chưa hề thua một lần nào cho tới tận bây giờ.
Ta sẽ không thua bất cứ ai! Dù là đạn hay ma thuật, ta sẽ chém vụn tất cả!
Cậu ta bắt đầu tự tin trào dâng,
Cô là người cuối cùng...... cho dù cô có là con gái, ta cũng sẽ không khoan nhượng đâu!!
Hoàn toàn tự tin rằng cậu ta sẽ không thua bất kì ai với lưỡi lê trong tay.
“Ta... Thua...?”
Ngước lên trên, cậu ta không thể tin được cảnh tượng trước mắt. Một khung cảnh khiến bất cứ ai cũng phải hoài nghi, mái tóc chói sáng rực rỡ màu ánh tà dương, đôi mắt mang một màu xanh thăm thẳm, cứ như cô ấy là hiện thân của thiếu nữ chiến tranh trong thần thoại, cô ấy nhìn Takeru.
Thất bại của cậu ta đã thổi bay mọi động lực của cậu ta sau khi đăng ký vào trường này.
Sức mạnh và vẻ đẹp không thể miêu tả bằng lời. Cô gái nhìn xuống Takeru và chĩa súng vào cậu ta.
“Tôi thắng.”
Đó là khoảnh khắc mà giấc mơ của cậu ta, “Trở thành người đứng đầu của Ban Thanh trừng Dị giáo, và thay đổi thế giới” trở nên vỡ vụn.
Chuyện đó xảy ra vào những năm tháng cấp hai của cậu ta, Hai năm về trước.
[Đại chiến Săn lùng Phù thủy], khi cuộc chiến khốc liệt giữa phù thủy và loài người đó kết thúc, dân số đã giảm chỉ còn 1/10 so với ban đầu.
Loài người tốn 150 năm để xây dựng lại xã hội, thế giới tiến bộ và phát triển thần tốc nhờ vào khoa học và công nghệ, những thứ như internet và điện thoại di động trở thành biểu tượng của sự tăng trưởng kinh tế.
Những phù thủy đều đang được chỉnh đốn, nên những sinh vật nhiệm mầu nay gần như tuyệt chủng, giờ chỉ còn một ít người có thể sử dụng ma thuật trong thời đại này. Vị trí số một chuyển giao từ kiếm sang ma thuật một lần, và giờ nó lại chuyển từ ma thuật sang súng đạn một lần nữa.