⋆。゚︎。︎⋆。 ゚ ゚。⋆
Nhưng thích đối với Châu Kỳ Sâm mà nói là một từ xa xỉ.
Mối tình đầu của anh đến khi anh mười lăm tuổi. Khi đó, nhà anh nằm ở một thị trấn nhỏ giáp với Thẩm Dương. Trong lớp có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa tên là Từ Tô Tô chủ động hôn anh. Từ Tô Tô cũng coi như là hoa khôi, không thiếu người cứng đầu theo đuổi, trong số những cậu trai đó có một người tên là Trần Đằng, tính tình nóng nảy, sau khi nghe được chuyện thì hắn chạy ù tới muốn choảng nhau một trận với Châu Kỳ Sâm. Mùa đông ở Thẩm Dương rất lạnh, năm sáu cậu học sinh đứng xem, bọn họ lần lượt cởi áo khoác bông vứt thẳng xuống nền xi măng, anh chỉ nhớ rõ cơ thể và hơi thở phì phò của mình đều nóng hừng hực. Thật ra Trần Đằng lớn hơn anh một tuổi, chỉ trong một năm, những cậu trai đang trong tuổi dậy thì phát triển rất nhanh. Vóc dáng Châu Kỳ Sâm không cao bằng hắn cũng chẳng cường tráng được như hắn, nhưng anh đánh nhau vẫn rất hung hãn, anh thô bạo đè Trần Đằng xuống dưới thân mình, không cho hắn động đậy. Anh nhớ lông mi của hắn rất dài, còn dài hơn Từ Tô Tô nữa, cũng không nhớ rõ cảm giác của nụ hôn kia. Nhưng anh lại nhớ được hàng mi rung rung của Trần Đằng. "Dục vọng" là một từ trừu tượng, đó là lần đầu tiên Châu Kỳ Sâm vẽ ra hình ảnh cụ thể cho từ ngữ này.
Tối ngày hôm ấy, Châu Kỳ Sâm mười lăm tuổi đã học được vài thứ. Chuyện anh đánh nhau với Trần Đằng ở trường bị bố anh biết được, bố anh Châu Thành Hải say rượu vì bị sa thải, giận dữ đến mức giáng cho anh mười lăm cái bạt tai, ông ta nói mỗi cái tát tương ứng với một tuổi của thằng nhóc mà mày gây sự. Anh biết sự tồn tại của mình không được chào đón ở cái nhà này. Hồi đó, em gái anh Châu Kỳ Thụy vừa mới tròn một tuổi, vất vả lắm con bé mới ngừng gào khóc mà ngủ thiếp đi trong nhà. Ban đầu anh muốn cãi cọ một trận gà bay chó sủa với bố anh, nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng tới em gái, anh đã mạnh mẽ lãnh đủ mười lăm cái bạt tai. Anh đã học được ý nghĩa của việc có em gái trong đời. Những người bạn cùng chơi đùa hàng ngày với anh hỏi mặt anh bị làm sao, anh nói bị chó đuổi ngã vào bùn. Anh cũng học được cả cách nói dối vì thể diện.
Thế nhưng một chuyện quan trọng nhất là, khi nằm trong chăn, anh nhớ đến cuộc chiến của bọn họ thì cảm thấy khô nóng khó nhịn, sau đó anh tự chạm vào mình, nghĩ đến dáng vẻ Trần Đằng đỏ mặt tức giận khi bị anh đè dưới thân, lần đầu tiên anh thủ dâm cho mình. Cuối cùng anh đã hiểu vì sao mình được con gái hôn lại không hề hưng phấn, vì sao anh không hề có cảm giác gì với Từ Tô Tô xinh đẹp cùng đôi mắt to long lanh. Anh nhận ra mình thích con trai.
Năm mười tám tuổi, chuyện đầu tiên thay đổi cả cuộc đời anh đã xảy ra. Quân khu Không quân Thẩm Dương đến chiêu binh, anh chưa kịp nghĩ gì đã bị gọi đi. Khi đó, cả nhà sống dựa vào khoản trợ cấp ít ỏi do bị sa thải của Châu Thành Hải và tiền lương dệt vải của mẹ anh, lại thêm cả Châu Kỳ Thụy, đúng là ba ngày hai bữa chẳng có gì mà ăn. Châu Kỳ Sâm học không tốt, ngay cả giáo viên ở trường cũng không áp chế được ông tướng này, nhưng do anh giỏi thể thao nên sự lựa chọn tham gia quân đội cũng là hết sức hợp lý. Còn đối với chuyện mình có cảm giác với con trai, hàng năm hàng tháng, mỗi giây mỗi phút kể từ sau năm mười lăm tuổi, sự đàn áp trong tâm lý đã khiến anh gần như thành công trong công cuộc phớt lờ sự tồn tại của chuyện này——Khi đó suy nghĩ của anh vừa non nớt lại vừa giản đơn, giống như cất sổ tiết kiệm vào két sắt, tôi có một bí mật, tôi giam chắc chúng vào trong hòm rồi khóa lại, quẳng đi thật xa, khi nào tiện thì mới lấy ra. Anh không ngờ được rằng, thích là một chuyện rất gần gũi với trái tim con người, cho dù anh có giấu kỹ đến đâu, một ngày nào đó mọi chuyện cũng sẽ lộ tẩy.
Hai năm rưỡi sau, ở trên boong tàu sân bay Trí Viễn loại 003, lần đầu tiên anh gặp được Bạch Tử Duật.
Phần lớn LSO đều xuất thân từ phi công tàu sân bay, bởi vì chỉ có phi công mới là người hiểu được phi công nhất, Bạch Tử Duật cũng không ngoại lệ. Hắn lớn hơn Châu Kỳ Sâm hai tuổi, năm Châu Kỳ Sâm được điều chuyển từ quân khu Thẩm Dương sang quân đoàn 29 của lực lượng hàng không hải quân, Bạch Tử Duật trở thành phi công tàu sân bay xuất sắc nhất của quân đoàn 29. Khi đó chỉ còn hai ngày nữa là tới sinh nhật hai mươi mốt tuổi của anh, khi đó anh vẫn còn bị say sóng và nôn mửa hai lần một ngày trên tàu sân bay Trí Viễn. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên anh được đứng trên boong tàu, lần đầu tiên được chứng kiến J-15 neo vào dây hãm giữa cơn sóng lớn, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạch Tử Duật ra khỏi buồng máy bay chật hẹp.
Khác với những cậu lính mới khi nhìn thấy hai sọc một sao trên tay áo hắn, nhìn thấy nghi thức nhà binh thẳng tắp của hắn thì sẽ nghĩ đến vinh dự cao nhất, sự nhiệt huyết và tư tưởng ban đầu, Châu Kỳ Sâm cũng nghĩ đến những thứ này, nhưng anh còn nghĩ đến một thứ khác nữa. Anh nhớ đến hàng mi rung rung của Trần Đằng năm mười lăm tuổi.
Khi làm phi công, Bạch Tử Duật là trung đội trưởng của anh, Châu Kỳ Sâm là tên lính phá phách và cũng thông minh nhất dưới tay hắn. Một năm sau, Bạch Tử Duật chuyển sang làm chỉ huy tàu sân bay, mỗi chuyến bay của Châu Kỳ Sâm đều do hắn chỉ huy. Anh từ mười lần thì phải bay lại đến bảy, tám lần cho đến khi bay thành công cả mười lần. Sau đó, danh hiệu lính không quân ưu tú nhất của tàu sân bay Trí Viễn được trao cho Châu Kỳ Sâm một cách vô cùng thuyết phục.
Đương nhiên anh cũng biết Bạch Tử Duật là trai thẳng, anh vẫn luôn che giấu rất kỹ, anh bằng lòng với vai trò là người bạn thân nhất, người anh em thân cận nhất của đối phương. Khi đó tâm trạng anh rất lạ lùng, rõ ràng đây là một mối tình bất khả thi. Mỗi lần hạ cánh, mỗi lần neo dây, mỗi ly rượu anh uống với Bạch Tử Duật, mỗi cô người yêu được nghe kể từ hắn đều chứng minh chuyện này không thể được, chúng đều lặng thinh chứng kiến mối tình đơn phương không đòi hỏi sự hồi đáp của anh. Tình đơn phương là một con ngõ cụt, nhưng anh càng đi càng tiến vào sâu hơn.