"Là sao?"
"Em không được bay tiếp tuyến bay này nữa, công ty điều chỉnh lại nhân sự và đường bay của khu vực châu Á để bắt kịp những thay đổi trong cơ cấu lương bổng của cả công ty, gần như tất cả đội bay châu Á đều phải thay đổi đường bay. Hôm nay em đi họp thì mới nhận được thông báo này."
Lang Phong vừa mới ra khỏi phòng họp, hơn một tiếng nữa y phải check-in cho chuyến bay tiếp theo, vẫn là chuyến bay bốn chặng từ sân bay Charles de Gaulle đến Bắc Kinh, thế nhưng đây cũng là lần cuối cùng y bay tuyến này trong khoảng thời gian ngắn. Theo quy định mới, đội bay chỉ được phép bay cùng một tuyến bay không quá sáu tháng. Quy định này chỉ thay đổi tuyến đường bay chứ không thay đổi phi công trực tại các sân bay, đối với phần lớn người mà nói, việc này không gây ra bất kỳ một biến động gì tới cuộc sống. Do Lang Phong bay chuyến Bắc Kinh quá lâu, lại quen nhiều bạn bè ở nơi đây nên có thể nói, y là số ít chịu ảnh hưởng.
"Đột ngột quá vậy..." Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, "Còn điều chỉnh được không?"
"Nếu nguyên nhân là gia đình thì có thể, vợ chồng... chắc cũng được. Tình huống của chúng ta thì... hơi khó."
"Vậy em bay tuyến nào? Còn bay nội địa nữa không?" Chủ yếu không phải não bộ của Châu Kỳ Sâm đang hỏi mà là miệng anh đang hỏi, đó là một thói quen giúp anh kéo dài cuộc trò chuyện. Anh không thể hỏi những câu mình thật sự muốn hỏi.
"Đều không được, em đang đợi thông báo hai hôm tới." Lang Phong trả lời ngắn gọn, cũng có phần khá là kiềm chế.
Một lúc lâu sau Châu Kỳ Sâm vẫn không lên tiếng. Lang Phong không chịu được việc anh im lặng, lại mở miệng nói: "Em xin lỗi. Em biết tình hình hiện tại không được như mong đợi, nhưng cũng không phải là không có biện pháp giải quyết... Cụ thể thì chúng ta gặp mặt nói sau nhé." Khẩu khí của y rất chân thành, nghe cũng rất bình tĩnh.
Châu Kỳ Sâm nín nhịn khoảng ba phút, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, bèn giơ tay ngắt điện thoại. Gọi tiếp nữa, anh sợ bản thân mình sẽ nói gì đó ngoài tầm kiểm soát, như vậy thì khó coi lắm.
Sau khi ngắt máy, anh vội vã khoác áo lên, đi dạo trong hoa viên chung cư hút thuốc. Gió đêm xuân lạnh lẽo, giống như đẩy anh ngã từ trên mây xuống đất. Vốn dĩ anh tưởng rằng mình bình tĩnh, kết quả anh nhận ra mình hoàn toàn không bình tĩnh nổi, đến cả hút điếu thuốc cũng bị sặc, anh rít một hơi sâu quá suýt thì ho đến chảy nước mắt.
Châu Kỳ Sâm nghĩ đi nghĩ lại rồi cười, phiếu xác nhận mua vé máy bay trước đó vẫn còn trong người, từng dòng chữ giấy trắng mực đen đều như đang cười nhạo sự ngây thơ của anh. Suy nghĩ của anh lại mất kiểm soát, anh lại nghĩ đến câu chuyện năm xưa với Dư Tiêu Viễn ở Thâm Quyến. Khi đó cuộc gọi anh nhận được cũng như một phán quyết, lúc ấy khoảng mười giờ sáng, giữa ánh nắng chói chang, Dư Tiêu Viễn bình thản nói chia tay với anh qua điện thoại. Khi đó thậm chí anh còn không cảm thấy tiếc nuối, suy nghĩ đầu tiên nện vào đầu anh đó là bản thân mình thật ngu cmn ngốc, luôn tự cho mình là đúng.
Trong cùng ngày hai người chia tay qua điện thoại, Châu Kỳ Sâm nói sẽ đến nhà hắn dọn đồ của mình về. Bọn họ không sống chung, thế nhưng cũng bên nhau hơn nửa năm, phần lớn toàn là anh đến nhà Dư Tiêu Viễn nên vài món đồ của anh vẫn còn ở chỗ hắn. Điều khiến anh khó chịu là lời chia tay lại được thốt ra vào buổi sáng. Anh nhớ khi đó Dư Tiêu Viễn ở bên kia máy có phần do dự, "Ca cuối cùng hôm nay của anh phải hơn bốn giờ mới xong..."
Châu Kỳ Sâm chỉ nói mình đã có chìa khóa rồi, buổi chiều dọn đồ xong anh sẽ đặt chìa khóa xuống dưới cái thảm trước cửa, đối phương đáp đồng ý.
Bốn giờ anh đến, anh nghĩ kiểu gì mình cũng dọn xong trong vòng nửa tiếng thôi, dọn sớm thì về sớm, anh không muốn đối mặt với Dư Tiêu Viễn. Kết quả anh vẫn tự đánh giá quá cao năng lực khống chế của bản thân. Dù sao khi sống chung cả hai cũng đã có những giây phút quan tâm ngọt ngào, mỗi ngóc ngách trong căn nhà đều ẩn chứa kỷ niệm. Anh ngây ngẩn mất nửa tiếng mới dọn xong hết quần áo, đồ trang trí và một vài thứ lặt vặt khác dồn vào ba chiếc vali. Khi anh nhấc chân rời đi, Dư Tiêu Viễn đẩy cửa vào. Hắn đi rất vội vã, Châu Kỳ Sâm nhìn ra được, bởi vì áo phẫu thuật phía dưới lớp áo khoác của hắn vẫn còn chưa cởi ra.
Khoảnh khắc đó, Châu Kỳ Sâm nói không nên lời cảm xúc trong lòng mình là gì.
Dư Tiêu Viễn đặt đồ trong tay xuống, giúp anh chuyển vali. Anh nói không cần mấy lần nhưng đối phương vẫn khăng khăng giúp anh đến cùng. Khi anh đi kéo chiếc vali cuối cùng, Dư Tiêu Viễn đột nhiên nói: "Đợi đã."
Châu Kỳ Sâm tưởng hắn còn gì muốn nói nên buông vali trong tay ra.
Kết quả Dư Tiêu Viễn đi vào phòng khách đào bới chán chê một góc mãi, cuối cùng lấy ra một thứ, "Em quên mất cái này, lúc dọn nhà em gửi tạm sang chỗ anh, em xem thử có đủ không."
"Cái gì đấy?"
Trí nhớ của Dư Tiêu Viễn rất tốt, hắn thuộc như lòng bàn tay, "Tháng ba em đi vắng hai tuần, khi đó có hóa đơn viễn thông và cả sao kê ngân hàng..." Ngoài một ít giấy tờ thì còn có một cuốn tiểu thuyết.
Khi ấy Châu Kỳ Sâm không khống chế được cảm xúc nên đã nói với hắn, "Không cần xem nữa đâu, anh vứt đi đi."
"Vậy giấy tờ và sách..." Dư Tiêu Viễn lật ra một thứ.
"Vứt hết đi." Châu Kỳ Sâm nói.
Bấy giờ Dư Tiêu Viễn mới hiểu ra, hắn đặt đống đồ lên kệ bếp, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, "Xin lỗi em."
Châu Kỳ Sâm không trả lời.
Sau đó Dư Tiêu Viễn cũng không nói thêm gì nữa, đặt chồng giấy xuống dưới đáy thùng.
Cả hai chia tay trong im lặng, không ôm nhau nói lời nuối tiếc, cũng không trở mặt chửi bới um lên. Sự bình thản này tựa như mặt hồ bị ném cục đá vào vẫn không thể dấy lên nổi một gợn sóng, tựa như Châu Kỳ Sâm chỉ lái xe đến sân bay check-in và bay suốt một tuần lễ, chứ không phải rời khỏi cuộc sống của hắn. Châu Kỳ Sâm muốn tìm lý do để mình và Dư Tiêu Viễn giận dữ cãi cọ nhau một trận ầm ĩ, chỉ hận không thể đập phá đồ trước mặt hắn, dường như chỉ có làm như vậy thì hai người mới coi như thật sự chấm dứt. Thế nhưng Dư Tiêu Viễn quá bình thản, anh không tìm ra nổi bất kỳ một lý do nào.
Khi anh lái xe đi, Dư Tiêu Viễn vẫn đứng ở cửa, cũng không vội đi mà vẫn luôn lịch sự dõi mắt theo anh. Châu Kỳ Sâm nhìn bóng dáng hắn qua gương chiếu hậu, cuộc đời anh chưa từng trải qua một lần đợi đèn đỏ nào lâu như hôm ấy. Bây giờ anh mới hối hận, anh không nên đến dọn đồ ngay trong ngày nói lời chia tay, thật ra anh vốn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Trong tình yêu, người ta thường cho rằng bản thân có thể hoàn toàn kiểm soát số phận, cho rằng gặp nhau là duyên phận, có thể trò chuyện với nhau cũng là duyên phận, nhưng sau đó một cú đánh đã đưa họ trở lại hiện thực. Lúc đó anh như vậy, hiện tại cũng vẫn như vậy.
Anh để điện thoại ở nhà, một lúc sau bình tĩnh lại, về nhà rồi anh mới phát hiện ra Lang Phong gọi hai cuộc cho anh, thấy không gọi được, y gửi tin nhắn giọng nói tới, nghe ra được y vẫn đang ở sân bay.
Châu Kỳ Sâm kiểm soát lại được tâm tình của mình rồi mới dám nhấn mở tin nhắn giọng nói dài hơn năm mươi giây ra nghe. Lúc này Lang Phong nói nhanh hơn, y nói xin lỗi anh, sau đó giải thích vì sao ngay khi mới biết tin mình đã vội vã nói ngay cho anh biết.
Anh đặt mình vào suy nghĩ của đối phương để nhìn nhận sự việc này theo một góc độ khác, cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hơn một chút. Bản thân anh khó chịu, lẽ nào Lang Phong không khó chịu sao? Bây giờ y gọi điện tới, có lẽ là bởi y cũng muốn nghe được vài lời an ủi từ anh.
Sau đó Lang Phong vẫn gửi cho anh một dòng tin nhắn ngắn gọn: KLM1223. Châu Kỳ Sâm nghe đoạn tin nhắn kia thì vẫn bình thường, nhưng khi đọc được dòng tin nhắn này, trong nháy mắt anh chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Có lẽ là mệnh, có lẽ là duyên, mỗi lần anh có nguy cơ trượt vào quỹ đạo của quá khứ thì luôn có một giọng nói vang lên trong anh, nhắc nhở anh rằng, Lang Phong là Lang Phong.
Ví dụ như lúc này.
Giống như bao nhiêu lần trước đây, Lang Phong gửi cho anh số hiệu chuyến bay của mình. Dường như việc Châu Kỳ Sâm không nói năng gì đã kích động ngắt điện thoại của y chưa từng xảy ra, dường như mối nguy trước mắt hoàn toàn không tồn tại. Trái đất vẫn quay từ tây sang đông, còn y phải bay qua ròng rã sáu múi giờ và vô số kinh tuyến và vĩ tuyến để đến bên cạnh anh. Trên bầu trời đêm mênh mông, hàng triệu chuyến bay vẫn đang vận hành như bình thường, còn y đang phát ra tín hiệu ổn định từ một góc nào đó, cố gắng duy trì quỹ đạo tình yêu giữa hai người họ, giống như thực hiện một trình tự nghiêm túc và bất biến.