Hai tuần sau khi Lang Phong đi, Châu Kỳ Sâm phát hiện ra một chuyện cực kỳ nguy hiểm, đó là anh vô cùng nhớ y.
Thật ra Lang Phong đã làm được rất nhiều chuyện, có thể nói y vô cùng quan tâm đến cuộc sống của Châu Kỳ Sâm. Trong hai tuần ấy, y nhắn WeChat cho anh từng số hiệu chuyến bay của mình, từ thứ hai đến chủ nhật không thiếu chuyến nào, thậm chí Châu Kỳ Sâm còn ghi nhớ lịch trình của y rõ hơn cả bản thân y. Mỗi sáng y sẽ gửi tin nhắn chào buổi sáng cho anh, đôi khi bằng tiếng Trung, đôi khi bằng tiếng Anh hoặc có lúc lại bông đùa bằng tiếng Đức câu Guten Morgen, buổi tối y cũng sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon. Trước khi đi, Lang Phong đã đổi màn hình khóa đồng hồ thông minh, bây giờ y đổi sang dùng màn hình có hai đồng hồ, phía trên có hai múi giờ, Bắc Kinh và Amsterdam. Cho dù y bay đến đâu, ở khu vực múi giờ nào thì tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon đều được gửi tới theo giờ Bắc Kinh. Khi rảnh rỗi hai người sẽ gọi video, Lang Phong nhớ kỹ từng câu dặn dò của bác sĩ, thậm chí cả thời gian tái khám của anh y cũng nhớ rất rõ.
Buổi tái khám hai tuần sau phẫu thuật, khi anh dừng lại trước cửa nhà đón xe thì nhận được điện thoại của Lang Phong——Vẫn là số điện thoại quốc tế đầu +31, chỉ là lần này anh đã lưu lại rồi, nó được lưu trong danh sách liên lạc của anh với cái tên "Evan".
"Chẳng phải hôm nay anh cần đến bệnh viện sao? Có ai đưa anh đi không?" Nghe thử thì có vẻ Lang Phong đang ở bên ngoài, tạp âm khá lớn, y nói thẳng vào micro nên âm thanh rất to.
Châu Kỳ Sâm đang đứng trước cửa nhà đợi xe mình gọi, anh nói: "Ừ, anh đang trên đường đây, anh tự đi một mình, không sao đâu."
"Đợi em một lát." Lang Phong che micro nói chuyện với người bên cạnh, có lẽ y đang ở nơi công cộng, "Khi nào có kết quả thì báo em một tiếng."
"Ừ, anh biết rồi. Bên em thì sao?"
"Em còn ở sân bay, phải về công ty lấy tài liệu." Châu Kỳ Sâm tra thử lịch sử nhắn tin, nhìn thấy đúng là Lang Phong vừa từ Colombe (Pháp) bay trở về Amsterdam.
"Ừ." Châu Kỳ Sâm chưa nghĩ ra gì để nói tiếp, nhưng anh cũng không muốn ngắt máy.
"Em phải đi lấy xe, đến buổi tối bên anh thì em lại gọi cho anh nhé." Cuối cùng Lang Phong nói.
Châu Kỳ Sâm hơi khựng lại, sau đó mới chào tạm biệt y.
Thật ra mấy buổi tối gần đây, hai người chỉ gọi điện thoại qua quýt với nhau. Buổi tối bên anh là buổi sáng ở Amsterdam, Lang Phong là người có thói quen dậy sớm để có một ngày làm việc hiệu quả, cho nên bình thường y sẽ không nói quá nửa tiếng, sau đó y sẽ tìm thời gian nhắn trả lời.
Sau khi bọn họ mỗi người một ngả, dĩ nhiên là công việc của Lang Phong kín đặc, còn Châu Kỳ Sâm thì đang trong giai đoạn phục hồi, không thể ra ngoài, cũng không thể làm được việc gì. Anh vốn không phải người chịu được rảnh rỗi, bắt anh ngồi yên trong nhà thì chẳng thà phạt anh ra sân chạy một vòng còn hơn. Bây giờ cuộc sống của anh hiếm hoi lắm mới có một điều mới mẻ, anh phải hết sức trân trọng nó. Anh cũng hiểu hết lý lẽ, nhưng dù có suy nghĩ thế nào thì anh vẫn không thể loại bỏ được cảm giác mất cân bằng này.
Sau khi Lang Phong đi, anh thật sự rảnh rỗi đến phát chán, bèn gọi Hứa Úy Nhiên và Lâm Hiểu đến nhà mình uống rượu.
Lâm Hiểu khuyên anh, "Anh không thể nghĩ hộ cho người khác, anh phải nói ra chứ."
Con người Hứa Úy Nhiên khá hướng nội, cô nói theo ý của Châu Kỳ Sâm, "Có lẽ A Sâm cần thêm thời gian để thấu hiểu tâm trạng của bản thân."
Lâm Hiểu không tán thành cho lắm, cô vùng lên, "Khi đó chẳng phải chị còn..." Cô chưa nói hết đã quay sang nói với Châu Kỳ Sâm, "Dù sao thì anh hiểu ý em mà."
Châu Kỳ Sâm hiểu thật. Nhà nào cũng có cái khó riêng, trước đây Hứa Úy Nhiên cũng phải mất nửa năm để chấp nhận chuyện Lâm Hiểu thích cô, nếu không phải Lâm Hiểu chủ động ngồi tàu hỏa đi xa cả ngàn cây số để tỏ tình, hai người chắc chắn không thể bên nhau, cho nên Lâm Hiểu hiểu rất rõ cách xử lý của Hứa Úy Nhiên khi gặp phải chuyện như vậy.
Cuối cùng Châu Kỳ Sâm vẫn nghe lời Lâm Hiểu. Khi gọi điện tối hôm ấy, anh áp điện thoại vào tai, nói từng câu từng chữ với Lang Phong ở bên kia, "Anh nhớ em lắm."
Lang Phong tiếp nhận rất nhanh, trả lời cũng rất tự nhiên, "Em cũng nhớ anh." Thậm chí y còn... hơi tự nhiên quá!
Vừa sang tháng ba là anh cũng đến viện tái khám lần thứ ba. X-quang xác nhận độ hồi phục sau phẫu thuật của anh rất tốt, có thể hoạt động hàng ngày, thậm chí bác sĩ đã phê chuẩn anh có thể sinh hoạt tình dục bình thường. Cũng trong hôm ấy, hãng hàng không Hải Nam gọi điện thông báo rằng họ đã sắp xếp lịch khám sức khỏe và thi tuyển lại cho anh trước nửa tháng. Châu Kỳ Sâm tính toán, từ khi anh dừng bay để nghỉ ngơi làm phẫu thuật đến hiện tại, anh cũng chỉ mới có ba tháng không bay mà thôi.
Mặc dù mấy ngày gần đây Lang Phong không ở bên cạnh anh, nhưng anh cũng đã học được vài kỹ năng từ y, ví dụ như quản lý hạng mục. Lang Phong quản lý cuộc sống của mình giống như một hạng mục phức tạp và có trật tự. Thậm chí Châu Kỳ Sâm còn nghi ngờ y có một biểu đồ Gantt(*) bí mật cho việc hẹn hò. Anh không thể học được những công cụ hiệu suất phức tạp, nhưng anh vẫn nghiêm túc tạo một bảng tính Excel. Anh ước tính dựa trên số giờ bay dự kiến trong năm tới, kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, nhận thấy rằng nếu anh làm việc chăm chỉ trong năm nay, có lẽ có thể tích đủ giờ bay trước cuối năm để thăng lên bốn vạch. Sau đó, có thể vào đầu năm sau, trước Tết Nguyên Đán, anh có thể đạt được mục tiêu ban đầu của mình.
(*) Biểu đồ Gantt (Trong tiếng Anh còn gọi là Gantt Chart) là sơ đồ trình bày các nhiệm vụ, sự kiện theo thời gian một cách trực quan gồm các danh sách các công việc cần thực hiện và các thanh mô tả tiến độ của từng công việc đó. Biểu đồ Gantt hiển thị các thanh ngang có độ dài khác nhau thể hiện thời gian của mỗi nhiệm vụ trong dự án, bao gồm thời lượng cũng như ngày bắt đầu và ngày kết thúc.
Ấn tượng của anh với em gái Châu Kỳ Thụy, thật ra chỉ dừng lại ở cái hồi con bé mới mười hai mười ba tuổi. Châu Kỳ Thụy không giống anh, từ nhỏ nó đã rất ngoan ngoãn, hơn nữa học hành cũng rất giỏi, nhiều lần thi tháng đứng đầu lớp môn tiếng Anh và Ngữ văn. Con bé cực kỳ thích tiếng Anh, khi đi học lên thư viện trường mượn rất nhiều sách truyện bản gốc, còn hở ra một tí là kiểm tra Châu Kỳ Sâm, mỗi lần hỏi khó được anh là nó rất đắc ý. Những lúc như thế lại khiến Châu Kỳ Sâm rất tự hào. Trong mắt anh, Châu Kỳ Thụy tựa như một chốn bồng lai, tất cả những nhiệt huyết tuổi trẻ mà anh đã hoặc chưa từng trải qua, con bé đều nên có, đều xứng đáng có.
Châu Kỳ Sâm nhớ suy nghĩ đầu tiên sau khi anh quyết định chuyển sang ngành hàng không dân dụng, đó là sau này anh có thể bay tới khắp mọi nơi trên thế giới, có thể đưa Châu Kỳ Thụy ra nước ngoài chơi hoặc mua sách ngoại văn mà con bé hay đọc. Khi đó, suy nghĩ này rất xa xỉ với anh, anh muốn đưa em gái ra nước ngoài học, anh cảm thấy tiếng Anh của nó giỏi như thế, lại háo hức muốn hiểu hơn về thế giới bên ngoài, con bé nhất định sẽ đồng ý.
Chỉ là sau đó xảy ra chuyện khiến anh đành phải come out, điều này khiến kế hoạch của anh buộc phải gác lại. Năm vừa mới bỏ nhà đến Thâm Quyến anh còn ôm hi vọng, anh nhắn tin cho Châu Kỳ Thụy, dù kể cả không trọ ở trường thì con bé vẫn trả lời anh. Sau đó có lẽ bố mẹ đã nói gì với nó, số lần con bé trả lời anh ngày càng ít đi. Mãi đến lần anh trở về Thẩm Dương, chốn bồng lai cuối cùng trong trái tim anh cũng đã mất rồi.
Trùng hợp là năm ấy Châu Kỳ Sâm đang chuẩn bị cho một cuộc thi——Phi công ngành hàng không dân dụng nhất định phải thông qua bài thi tiếng Anh cấp 4 của ICAO (Tổ chức Hàng không Dân dụng Quốc tế). Kỹ năng lái máy bay của Châu Kỳ Sâm thì không cần dạy, nhưng ở khía cạnh này thì anh phải học lại từ con số 0. Khi anh vùi đầu học trong đau khổ giữa đêm, mọi thứ anh nghĩ đến là Châu Kỳ Thụy, vào thời điểm đó, vượt qua ICAO cấp 4 là mục tiêu đơn giản của anh. Sau khi vượt qua bài thi của ICAO, mục tiêu của anh đổi thành quay về Thẩm Dương gặp Châu Kỳ Thụy.
Mục tiêu là điểm tựa trong cuộc sống hỗn độn. Châu Kỳ Sâm tự cho rằng mình là người rất cần mục tiêu để sống. Không có mục tiêu, anh sẽ bắt đầu đặt câu hỏi về ý nghĩa cuộc sống, và rồi mọi thứ trở nên vô nghĩa. Vì vậy, anh đã trải qua từng năm trong vô số mục tiêu giả định. Giờ đây, khi anh đã tới được rất gần mục tiêu đó, cảm giác vô nghĩa lại ập đến với anh. Mục tiêu là động lực sống của anh, nhưng chính anh lại là người tự ảo tưởng ra những mục tiêu đó. Sau cuộc phẫu thuật anh đã nói chuyện với Phương Hạo, khi đó đúng là anh hơi xúc động, nhưng chuyện anh nói cũng là những cảm xúc thật sự của anh——Thật ra anh không biết Châu Kỳ Thụy suy nghĩ thế nào. Có lẽ con bé không thích tiếng Anh, hoặc có lẽ nó thích cái khác, có lẽ nó cũng đã yêu đương, thậm chí là nhuộm tóc...
Trong nháy mắt, Châu Kỳ Sâm nghĩ đến Lang Phong và Lang Dật, sau đó anh lại khống chế bản thân đừng nên nghĩ nữa, cảm giác ghen tị này một khi đã nhen nhóm thì sẽ không thể kiểm soát được. Anh có được Lang Phong đã là sự ưu ái mà vận mệnh dành cho anh rồi.