Tai Tinh Tiểu Thuý - Tam Thốn Nguyệt Quang

Chương 18




Tốt lắm, sắc mặt của mọi người đều thật xuất sắc.

Cha mẹ ta vừa hoảng vừa mừng.

Hoảng vì Lương vương đang ở đây, nhìn qua là hiểu vương gia đã sớm nhìn thấu trò hề của cha con bọn họ.

Còn mừng là vì đại nữ nhi tai tinh thế mà lại trở thành vương phi!

Cha mẹ ta liếc mắt nhìn nhau, nước mắt nói chảy là chảy, khóc lóc chạy về phía ta, vuốt tay, xoa đầu:

“Thúy nhi, mấy ngày qua con đi đâu vậy? Làm cha mẹ lo lắng quá.”

“Nữ nhi ngoan, con gầy quá.”

“Nương đã nói từ đầu con mang mệnh đại phú đại quý mà, quả nhiên, nhà ta đúng thật là có một vương phi nương nương!”

Lúc này, thái giám đứng cạnh Mậu Tùng đột nhiên cao giọng:

“Lớn mật, gặp vương gia dám không hành lễ!”

“Tránh ra, không được mạo phạm vương phi nương nương!”

Cha mẹ ta sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, đồng thời dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn ta, hy vọng được ta đáp lại.

Ta không để ý tới bọn họ, nhìn về phía Đỗ Thiên Minh.

Quá xuất sắc, sắc mặt Đỗ Thiên Minh hiện tại đỏ như gấc, hắn hung tợn trừng Vưu Ngạo Tuyết, nắm tay siết lại, nhưng vì ở trước mặt vương gia nên chưa dám phát hỏa, kính cẩn quỳ xuống.

Ta lạnh lùng hỏi Đỗ Thiên Minh: “Đỗ tiên sinh, Vưu Ngạo Tuyết cùng người đã định thân chưa?”

Đỗ Thiên Minh cúi thấp đầu: “Hồi bẩm nương nương, đã định thân rồi. Nhưng thảo dân hoàn toàn không biết sao nàng ta lại có thể mặt dày vô sỉ như vậy…”

“Hóa ra là nàng đã được đính ước.” Ta ngắt lời Đỗ Thiên Minh: “Vưu Ngạo Tuyết d///âm tiện vô sỉ, mạo phạm vương gia, theo lý nên đ/ánh ch*t. Nhưng niệm tình nàng ta tuổi còn trẻ, ta tha cho một mạng. Người đâu! Kéo tiện phụ này ra ngoài đường lớn cho ta, dùng giày rách vả vào mặt nàng ta, để cho bá tánh toàn thành nhìn xem nàng ta rốt cuộc là loại nữ nhân gì!”

Khi thị vệ kéo Vưu Ngạo Tuyết ra ngoài, nàng ta vẫn không ngừng gào thét: “Không thể nào, loại tai tinh như ngươi sao có thể là Vương phi! Ta còn không thể, sao ngươi có thể?”

Mấy hán tử trong quân ra tay không chút lưu tình, vả mấy phát, mặt Vưu Ngạo Tuyết đã sưng vù, răng rơi ra, dung nhan bị hủy hoại hoàn toàn.

Sau khi tiện nhân ồn ào kia biến mất, phòng khách trở nên yên tĩnh.

Hai thị vệ nâng thi thể của Vương thái giám vào, ném tới trước mặt cha mẹ ta.

Cha mẹ ta sợ tới mức mặt xanh như tàu lá, mồ hôi chảy ròng ròng.

Lúc này, Mậu Tùng đứng dậy, đi xuống, ôm lấy ta, từ trên cao nhìn xuống cha mẹ ta: “Dám khinh nhục ái thê của bổn vương, đây là kết cục phải nhận! Các ngươi mang thi thể của tên hỗn đản này về, cùng ăn cùng ở, cho đến khi thi thể hóa thành xương cốt. Cút!”