Tai Tinh Tiểu Thuý - Tam Thốn Nguyệt Quang

Chương 14




Ta nghe lén được chuyện cha muốn mang ta đi bán, nhanh chóng rời đi, tuyệt đối sẽ không để bọn họ lừa ta nữa.

Ta quyết định phải trốn!

Ta lặng lẽ về phòng, làm bộ uống thuốc xong buồn ngủ, âm thầm báo với Đậu Khấu, canh bốn cả hai ta sẽ trốn ra khỏi phủ, về Tượng Châu!

Ai ngờ vừa qua giờ Tý, ngoài viện bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Cửa phòng ta bị đá văng, bốn bà tử cao lớn vạm vỡ xông vào, lạnh lùng nói “xin đắc tội” sau đó không giải thích gì thêm, lấy dây thừng trói ta lại, bóp miệng ta rồi đổ thuốc vào.

Trong chốc lát, trời đất quay cuồng.

Tầm mắt ta dần dần mơ hồ, chân mềm nhũn rồi hoàn toàn thϊếp đi.

Trời ơi! Ta lại bị cặp cha mẹ lòng lang dạ sói kia tính kế!

Đến khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên giường.

Đầu óc choáng váng, ta cố gắng mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình đang mặc hỉ phục đỏ thẫm, hai tay hai chân bị trói chặt bằng dây thừng.

Đây rốt cuộc là chỗ nào vậy!

Cơn sợ hãi dần dần khiến ta hoàn toàn thanh tỉnh. Nhìn xung quanh, gian nhà này không lớn lắm nhưng cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, dưới đất có một con chó trắng mặt xệ, trên trường treo mười mấy bức họa vẽ lại cảnh nam nữ đang làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Trên đầu giường là hai thứ đồ chơi tạo hình nơi tư mật của nam nhân bằng đồng và ngọc được chế tác tinh xảo, rõ từng mạch máu.

Kẽo kẹt…

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.

Vương thái giám mặc hỉ phục đỏ thẫm bước vào, có lẽ vì muốn nhìn trẻ hơn nên ông ta lớp phấn dày cộp, nhưng chỉ khiến ông ta nhìn xấu xí và nực cười hơn, mỗi bước đi, phấn bay lả tả xuống đất.

“Ông… ông đừng tới đây!” Ta giãy giụa ngồi dậy.

Vương thái giám đá con chó nhỏ dưới chân ra ngoài, cười nói: “Tiểu Thúy, cha nàng đã mang nàng đính hôn với ta rồi.”

Ta tức giận, hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Không phải nói để ta với tôn tử của ông xem mặt sao? Công công, ông cho ta về nhà đi.”

Hình như Vương thái giám đã uống rượu, cả người lảo đảo, trong mắt lóe lên vẻ đi/ê/n cuồng: “Ta sẽ tìm tức phụ khác cho tôn tử, nàng đẹp quá, ta tiếc.”

Vừa nói, Vương thái giám vừa ngồi vào mép giường, nhìn ta chằm chằm, như con ch/ó bị bỏ đói mười ngày đang nhìn một khúc xương, tay run run đặt lên ngực ta.

“Đừng chạm vào ta.” Ta tránh đi.

“Tiểu Thúy, theo ta đi!” Vương thái giám móc từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu to như quả nhãn, đưa đến trước mặt ta.

“Đây chính là viên ngọc trên chóp mũ của Hoàng Đế! Giờ ta tặng cho nàng, Tiểu Thúy, những gì muội muội nàng có, ta sẽ cho nàng hết, chỉ cần hậu hạ ta thật tốt.”

“Không bao giờ!”

Giờ phút này ta vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, dùng sức đẩy Vương thái giám kia ra: “Đồ lừa gạt!”

Chát!

Vương thái giám cho ta một cái tát, ông ta đột nhiên trở nên âm trầm hung ác, móc từ dưới gối ra một cái roi, điên cuồng quất ta.

“Tiện nhân!” Ông ta nhào tới, hôn lên mặt ta.

Ta nhân cơ hội cắn chặt lỗ tai ông ta, nghiến xuống, cắn đứt luôn.

Vương thái giám thét lên như lợn bị chọc tiết, máu chảy ròng ròng từ khe ngón tay ông ta. Ông ta đau đến chảy nước mắt: “Tiện nhân này, ta sẽ gi*t ngươi!”

Vừa nói, ông ta vừa điên cuồng lục lọi khắp nơi để tìm d/a/o.

Nhìn bộ dạng của ông ta, ta cười ha ha.

Đời trước Mậu Tùng đã nói với ta, ta chưa từng làm gì sai, ta không hạ tiện, cũng không phải tai tinh, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt ta nữa!

Ta thà làm ngọc vỡ cũng quyết không thỏa hiệp, tuyệt không cúi đầu!

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, tiếng bước chân hỗn độn vang lên.

Rầm…

Cửa bị đá văng ra.