Tái Thế Vi Hồ

Chương 14




 sự thật luôn thực tàn khốc.

Ai là thương nhân lợi hại nhất thiên hạ?

Lấy vấn đề này hỏi người, trong mười người thì sẽ có mười người nói cho ngươi biết, thương nhân lợi hại nhất thiên hạ là Ti gia nhị công tử —— Ti Lẫm.

Người này có thể được mọi người ca ngợi không những là vì hắn là một nam nhân có tài ăn nói, từ bên ngoài mà nói hắn anh tuấn phi phàm ngọc thụ lâm phong, từ khí chất mà nói hắn phong lưu phóng khoáng khí phách uy nghiêm, từ phẩm hạnh mà nói hắn thành tín thủ tín nói là làm, từ k thủ đoạn inh thương mà nói, lại mạnh mẽ vang dội với thủ đoạn lúc nhu lúc cương.

_thành tín thủ tín:giữa lời.

Hai mươi tuổi thành lập Liễu Thiên Trang, hai mươi lăm tuổi Liễu Thiên Trang đã thành đệ nhất thiên hạ trang, Ti Lẫm cũng đã là đệ nhất thiên hạ phú. ($_$)

Trên người nam nhân này được bao phủ bởi một ánh hào quang, làm cho toàn thân hắn vàng lóng lánh.

Hắn là thần, là một truyền thuyết, mục tiêu phấn đấu của tất cả nam nhân có chí trên đời này!

Tựa như tất cả sinh viện học IT đều có giấc mộng làm công dưới trướng Bill, tất cả diễn viên đều có giấc mộng lộ mặt trên màn ảnh rộng, tất cả binh lính đều có giấc mộng đi theo Napoléon là đấu tranh anh dũng vậy.

_Napoléon: một nhà quân sự và chính trị kiệt xuất của nước Pháp sau cuộc cách mạng Pháp. Ông là người lập ra triều đại Bonaparte. Ông trở thành Hoàng đế Pháp từ năm 1804 đến năm 1815 với tên hiệu là Napoléon I.

Mà ở trong này, người đi theo thương nghiệp đều muốn chen vào Liễu Thiên Trang, ở dưới tay Ti Lẫm làm một chút gì đó.

Tại trùng trùng lớp lớp những kẻ đeo đuổi giấc mộng đó, Trần Đình là một người nhỏ bé mà bình thường trong số đó.

Đúng vậy, Ti Lẫm là một cái mục tiêu vĩ đại của Trần Đình, thần tượng của Trần Đình, một cột trụ tín niệm.

Hôm nay, Trần Đình rốt cục như nguyện trở thành một trướng phòng tiên sinh nho nhỏ trong Đông đường của Liễu Thiên Trang, hắn phi thường hưng phấn, có lẽ không lâu nữa hắn có thể nhìn thấy thương nhân lợi hại nhất trong truyền thuyết kia, nam thân đã trở thành thần thoại của thương giới —— Ti Lẫm!

Hôm nay, đường chủ Tiền Dịch phân phó Trần Đình đến Liễu Thiên Trang đem Phó đường chủ Tiêu Đường đã đi muộn nửa ngày mời đến.

Trần Đình cũng rất bội phục Phó đường chủ Tiêu Đường, hắn* tuổi nhỏ mà đa mưu túc trí, làm việc rất nghiêm túc, thái độ làm người lại thân thiết, nếu nói là có gì không tốt, chính là thích đi muộn buổi sáng..

_Vì đây là lời độc thoại của Trần Đình nên ta sẽ tùy theo hoàn cảnh mà chỉnh hắn/y nha.

Bất quá hôm nay lấy lý do Phó đường chủ bị trễ, có thể đi vào Liễu Thiên Trang, không biết có thể cùng người mình khâm phục đã lâu gặp mặt không đây?

Đó là quân vương thương giới —— Ti Lẫm.

Trần Đình ôm ấp hy vọng tốt đẹp, đi tới Hải Đường Hiên nơi Tiêu Phó đường chủ ngụ ở Liễu Thiên Trang.

Còn chưa bước vào đại sảnh, đã nghe giọng một người nam nhân đang hảo ngôn hảo ngữ hống: “Đến đây, ăn chút hồng đậu cao, ngươi không phải thích ăn hồng đậu cao nhất sao?

“Tức giận thì tức giận, không cần bỏ đói mình. Ngươi đói thì lòng ta đau a. Đến, ăn một chút.”

Thanh âm kia ôn nhu đến ngói nhà còn chảy thành nước, Trần Đình mới biết được nam nhân cũng có thể phát ra loại thanh âm buồn nôn đến độ người nghe đều bị nổi da gà như vậy.

Hình ảnh trước mắt rất quỷ dị, làm cho cái chân đang muốn bước vào cửa của Trần Đình dừng ở giữa không trung.

Một nam nhân anh tuấn mặc y phục thường, ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong tay cầm một cái đĩa hồng đậu cao thơm ngào ngạt...

Nghe thanh âm kia, lời nói kia, phu quân ôn nhu mà hống Tiểu nương tử xinh đẹp cáu kỉnh cũng chưa chắc nhuyễn như vậy, nhưng trên thực tế... Nam nhân anh tuấn này đang hống...

Đang hống một con bạch hồ nho nhỏ đang lười biếng nằm cuộn mình trên bàn!?

Người nam nhân kia ăn nói khép nép mà hống, lấy hồng đậu cao ở trước mũi tiểu hồ ly quơ quơ, gặp nó khinh bỉ nhìn lướt qua, nhanh chóng để xuống đất, bay vội tới trước bàn, theo trong đống điểm tâm tinh xảo đầy bàn cầm lấy cái đĩa, tiếp tục ngồi chồm hổm trên mặt đất, cùng khuôn mặt tươi cười lấy lòng hoàn toàn không có hình tượng: “Đến, không thích hồng đậu cao còn có hoa quế cao. Ăn một chút đi.”

Trong lời kia nói thậm chí còn mang theo chút làm nũng...

Trần Đình chưa bao giờ thấy qua đại nam nhân làm nũng, chân trái rốt cục chống đỡ không được “Thùng ” một tiếng đạp cánh cửa phía trước. Nam nhân trong đại sảnh nhất thời quay đầu, trên mặt hồng giao với trắng rất đặc sắc.

“Ai chuẩn ngươi tự tiện vào?” Đối phương hổn hển nói.

“Ta, ta tìm Tiêu Phó đường chủ...” Trần Đình không thể tưởng được đại nam nhân mới vừa rồi còn một bộ tiểu tức phụ bộ dáng giờ lại là biểu tình đông sư rống*.

_ đông sư rống: thỉnh tham khảo sư tử Hà Đông.

Tiểu bạch hồ kia oạch một tiếng nhảy lại đây, túm lấy vạt quần Trần Đình, móng vuốt nho nhỏ gắt gao cào cào không thôi, giống như đang bị ủy khuất rất lớn, Trần Đình vốn thích tiểu động vật, không tự chủ được địa đem Tiểu Bạch hồ ôm lên.

Nam nhân kia vừa thấy Trần Đình ôm lấy tiểu hồ ly, cặp mắt giống như dao bổ lại đây.

Trong lòngTrần Đình sởn gai óc, người này không bị bệnh chứ? Ta bất quá ôm tiểu hồ ly của hắn một cái, làm gì lấy ánh mắt như nhìn gian phu *** phụ mà nhìn ta! Hắn ủy khuất nghĩ, ta cũng đâu có dụ dỗ phu nhân hắn trèo tường...

“Xuống dưới!” Nam nhân kia rống giận.

Tiểu hồ ly cố ý hướng trong lòng Trần Đình cọ cọ, nam nhân kia tức giận đến run run một trận, dậm chân đi.

Tiểu hồ ly lúc này mới nhảy xuống dưới, cũng chạy đi. Chỉ còn một mình Trần Đình ngây ngốc ở nơi nào.

Tiêu Phó đường chủ ở nơi nào a...

Một lát, lại nghe đến giọng nam nhân kia: “Ngày hôm qua ta mới trở về mà, không tiết chế chút cũng là bình thường, ngươi đừng nóng giận được không? Nhanh lên ăn điểm tâm, bằng không ngươi bị đói ta đau lòng...”

Lúc này là âm thanh lạnh lùng của Tiêu phó đường nói: “Ước pháp tam chương ngươi đều làm không được đi? Hừ, muốn tha thứ cho ngươi? Có thể, tháng nầy ngươi không được phép bước vào Hải Đường Hiên của ta nữa, nếu không gặp ngươi một lần đá ngươi đi ra ngoài một lần!”

Nghe được trong lời nói có chuyển biến cùng ngữ khí buông lỏng, nam nhân kia lại đánh rắn tùy côn, ra sức mà lấy lòng đối phương: “Hảo hảo hảo, ngươi nói cái gì ta đều nghe! Thân thân ~ “

Lời còn chưa dứt, một tiếng bạt tay truyền tới, trình độ vang dội này làm cho Trần Đình nghe mà cũng cảm thấy được gương mặt đau nhức. Bất quá trong lòng cũng âm thầm trầm trồ khen ngợi, loại đăng đồ tử miệng lưỡi ngọt ngào này chính là phải hung hăng đánh mới được!

Hai người tới đại sảnh, trên mặt nam nhân kia còn in rõ năm dấu tay...

Hắn giận trừng Trần Đình: “Ngươi sao còn ở nơi này?”

Tiêu Phó đường chủ lạnh lùng miết nam nhân kia liếc mắt một cái: “Những lời này ta nên nói với ngươi.”

Nam nhân kia ủy khuất lại phẫn nộ mà suất tay áo chạy đi...

Trần Đình đối với trò khôi hài này trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Đường tiến lên hào hoa phong nhã cười nói: “Làm phiền Trần công tử, chúng ta đi Đông đường đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Trần Đình nhanh chóng đuổi theo, đi theo bên cạnh Tiêu Đường.

Tiêu Đường cười dài nhìn qua tâm tình không tồi.

Bước ra Liễu Thiên Trang, Trần Đình thất vọng nói thầm: “Ai, khó được đi vào Liễu Thiên Trang, mà vẫn không nhìn thấy Ti trang chủ một lần, thật sự là tiếc nuối.”

Tiêu Đường bỗng nhiên vèo cười: “Ngươi gặp qua rồi nha.”

“Khi nào!?”

“Ở bên trong Hải Đường Hiên của ta a. Tên vô lại kia không phải là Ti Lẫm sao?” Tiêu Đường nói lầm bầm.

Tên vô lại kia chính là Ti Lẫm...

Vô lại chính là Ti Lẫm...

Chính là Ti Lẫm...

Bầu trời bay qua vài con quạ đen, hợp với tình hình mà kêu: “Đồ ngốc —— đồ ngốc —— “

Trần Đình ngây ra như phỗng, hoàn toàn hóa đá.

Nam nhân trên người bao phủ một đám hào quang, truyền thuyết của thương giới..

Mục tiêu phấn đấu của tất cả nam nhân... Nam nhân tựa như thần... Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất hoàn toàn không có hình tượng mà hống một con hồ ly; tố chất thần kinh mà dùng ánh mắt ghen tị thấy gian phu *** phụ nhìn mình chăm chăm, ăn nói khép nép theo sát Tiêu Phó đường chủ giải thích, sau đó bị Tiêu Phó đường chủ đánh cho bên trái mặt in một dấu năm ngón tay...

Đăng đồ tử mà mình khinh bỉ vô hạn một giây trước nhanh chóng hóa thành đế vương thương giới màmình khâm phục ngưỡng mộ...

Trước mắt Trần Đình tối sầm.

“Uy, Trần công tử, ngươi làm sao vậy? Sao bỗng nhiên hôn mê vậy?”

Thần tượng, dù sao cũng sẽ ngáp, ngủ sẽ đá chăn ngẫu nhiên cũng sẽ chảy nước miếng, còn phải hống vợ yêu đang nổi giận

Giấc mộng thì luôn mỹ lệ, sự thật thì luôn tàn khốc, A di đà phật!