Tại Thế Giới Ninja, Ta Làm Người Tốt, Siêu Siêu Tốt

Chương 82. Chiến tranh kết thúc




Chương 82. Chiến tranh kết thúc

Sau khi đến gần đám người Orochimaru, Jiraiya viền vui vẻ vẫy tay với bọn họ.

“ Yo, chào mọi người, bọn ta đã hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ và trở về rồi đây,” Sau đó buông ra đứa bé đang b·ất t·ỉnh mà hắn vác trên vai.

“ Còn đây là chiến lợi phẩm, với đứa bé này…”

Nói đến đây Jiraiya liền dừng lại và không còn vui vẻ nữa bởi vì có một ai đó không thèm quan tâm đến mình mà lao thẳng đến người yêu của nàng. Hai đứa bé Sana và Misaki cũng chả thèm chờ hắn nói xong liền chạy đến đoàn tụ với mẹ của mình.

Ở bên cạnh Sakumo cười vui vẻ vỗ vai của Jiraiya rồi hướng về phía đám người Orochimaru nói tiếp.

“ Đây là Jinchuriki của Nhất Vĩ mà bọn ta đã bắt được và mang về, với đứa bé này, làng chúng ta có thể đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến này với thắng lợi thuộc về bên mình.”

Nghe được cái tin mừng bất ngờ như thế, khiến cho những người trước mặt của Sakumo đều phấn chấn lên.

Orochimaru cũng nở một nụ cười lên tiếng.

“ Vất vả cho các ngươi rồi, những chuyện tiếp theo cứ để cho bọn ta lo.”

Mà đám người Jiraiya cũng thực sự cảm thấy mệt mỏi sau trận chiến kịch liệt vừa nãy, nên chỉ nói chuyện với những người khác một hồi rồi đi kiếm chỗ nghỉ ngơi.

Trước khi giải tán thì Maito Dai liền hướng về phía Mitsuki cúi gập người xuống.

“ Do vừa nãy không có dịp nên bây giờ…

Cảm ơn nhóc, nhờ có ngươi chữa trị mà ta mới có thể tiếp tục sống sót và theo đuổi thanh xuân của mình được.”

Gặp trường hợp như thế này, Mitsuki chỉ có thể ngượng ngùng lắc đầu nói.

“ Mà ta cũng không có làm được gì nhiều. Chủ yếu là Sana-kun đã cứu giúp đại thúc ngươi kịp thời.”

Đúng vậy a, hắn có làm được gì đâu, đều là nhờ Sana-kun hết. Thế nên lúc này, khi mà nhận lấy sự biết ơn chân thành của Dai đại thúc lại khiến cho Mitsuki càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa. Nhưng mà nhớ lại lời dặn của Sana-kun trước đó, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy lời cảm ơn này.

Maito Dai nghe xong những lời Mitsuki nói cũng liền ngay lập tức hướng về hướng khác cúi người xuống 90 độ.

“ Sana-kun, ta cũng vô cùng biết ơn ngươi.”

Sana thấy vậy cũng liền nở một nụ cười hướng về phía hắn giơ lên một ngón tay cái.

“ Không có gì đại thúc. Vì thanh xuân mà”

“ ĐÚNG A. VÌ THANH XUÂN.

Ha Ha Ha Ha Ha”

Tiếng hét to lớn đột ngột của Maito Dai khiến cho tất cả mọi giật mình mà chú ý đến. Sana gặp vậy liền nhanh chóng trốn ra sau lưng của mẹ mình, không liên quan gì đến hắn.



Mà dù Sana trốn đi nhưng mà vẫn bị người chú ý đến, là Kato Dan, thấy được thương thế kinh khủng của Maito Dai và Minato được nhanh chóng chữa khỏi, hắn lại nhớ ngay đến tình trạng của mình đợt trước.

Ghen tị với tên kia thật, được công khai tỏ lòng biết ơn của mình, còn bản thân thì chỉ có thể giữ lại trong lòng. Với lại hắn còn chưa hỏi được chuyện về linh hồn với đứa bé nữa. Haizzz.

Ở bên khác thì Fukaku cùng Hizashi đang dùng cặp mắt cá c·hết nhìn lấy Mitsuki. Thương thế của hai người kia nặng đến sắp c·hết còn được chữa khỏi hoàn toàn, và giờ đang cực kỳ sung sức, còn bọn hắn thì b·ị t·hương nhẹ hơn rất nhiều, nhưng tại sao lại chỉ được chữa trị đến mức có thể đi được là xong. Này quá phân biệt đối xử đi.

Bầu không khí vui vẻ như vậy kéo dài thêm một chút rồi kết thúc khi mà đám người bọn Sana rời đi để nghỉ ngơi. Dõi theo bóng lưng bọn hắn rời đi là những ánh mắt tràn đầy kính nể và tôn trọng.

Ngày hôm sau, Buổi sáng sớm tươi đẹp bắt đầu với không khí trong lành, mát mẻ đánh tan đi tất cả sự âm u kéo dài một ngày hôm qua.

Và cũng như mong đợi của đám người Orochimaru, khu đóng quân ngoài việc đón nhận lấy không khí thoải mái của buổi sáng này, nó còn đón nhận thêm một sứ đoàn của Làng Cát mang theo thư hoà giải tới.

Dù có nhận được đề nghị đình chiến từ bên đối phương, nhưng mà những người ở đây cũng không có quyền quyết định việc này, thế là Orochimaru liền để người đem thư hoà giải cấp tốc mang về làng, trình lên cho Hokage Đệ Tam xem xét.

Thế là sau một thời gian tại Konoha, trong một căn phòng rộng lớn của toà nhà Hokage, lúc này đây đang ngồi lấy bốn người có độ tuổi qua tầm trung niên. Là Hokage Đệ Tam và ba người bạn của hắn đang bàn lấy việc kết thúc c·hiến t·ranh với bên làng Cát.

“ Các ngươi nghĩ sao về yêu cầu chỉ cần trao trả lại Jichuriki của Nhất Vĩ, thì bọn họ sẽ lập tức rút quân về nước, và cam kết sẽ không x·âm p·hạm lãnh thổ của chúng ta trong vòng 10 năm.”

Nói xong, Hizuren liền ánh mắt nghiêm túc của mình nhìn về phía ba người khác, nhưng mà khi nhìn đến Danzo thì hắn lại cảm thấy khó chịu lên. Bởi vì đối phương lúc này đang lộ ra vẻ mặt cực kỳ tự mãn lên tiếng.

“ Đám bọn chúng rõ ràng là bên thua cuộc, làm sao lại dám mở miệng đòi hỏi cơ chứ. Theo ta thì cứ đem quân tiếp tục t·ấn c·ông và tiêu diệt sạch bọn hắn đi cho xong.”

Hizuren trừng hắn tỏ vẻ bất mãn nói.

“ Ngươi vênh váo cái gì, làm như chiến thắng này đều là công lao của mình không bằng.

Rõ ràng đều là nhờ vào đám người Sakumo, Jiraiya bọn họ đã phải vất vả p·há h·oại hậu phương của địch nhân, làm suy yếu làng Cát, tạo ưu thế cho chúng ta, rồi cuối cùng lại còn mạo hiểm mang về Jinchuriki của Nhất Vĩ từ cái bẫy mà chính ngươi khiến bọn họ chui vào đó nữa.

Ta còn chưa nói đến việc ngươi tự ý truyền lệnh đâu, đã không hiểu rõ tình hình chiến trường thì đừng có làm cái gì cả, yên ổn lo việc của mình trong làng đi không tốt sao.

Chính vì tự cho mình là thông mình nên mới bị đám người làng Cát Lợi dụng để tạo ra cái bẫy nhằm vào mấy người bọn Jiraiya đó. Suýt chút nữa thì ngươi lại hại c·hết bọn họ, phá huỷ tương lai của Konoha rồi.”

Nghe lấy những câu mắng chửi của Hizuren, làm cho Danzo phải đỏ mặt lên vì tức giận, không chịu được thế là hắn liền đập bàn rồi hét lên.

“ Tất cả những gì ta làm đều là vì cái làng này, không phải vì lệnh của ta mà đám người bọn hắn mới chấp hành nhiệm vụ và mang về Nhất Vĩ sao.

Không phải mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi sao. Ngươi có giỏi thì….”

Hai người còn lại Homura và Koharu ở bên cạnh thấy được hai người bạn của mình sắp lại cãi nhau, liền vội vàng lên tiếng khuyên can.

“ Thôi thôi thôi, hai người các ngươi bình tĩnh lại một chút.”

“ Đúng vậy a, chúng ta còn phải bàn về việc đình chiến nữa mà.”



Hiruzen liếc lấy Danzo và hừ lạnh một cái rồi bất đắc dĩ nói ra ý kiến của mình.

“ Còn có thể làm gì được nữa, phải đồng ý thôi, Nhất Vĩ là chúng ta không thể giữ lại được rồi, bên họ cũng không có đòi hỏi gì quá đáng.

Với lại không chỉ có làng Cát là không còn sức để tiếp tục cuộc chiến này nữa, chúng ta cũng vậy a, tài nguyên thì gần hết, mọi người cũng đã quá mệt mỏi rồi.”

Nói đến đây hắn liền nhìn ra cửa sổ và thở dài.

“ Haizzz, mà cứ để Orochimaru lo liệu mọi chuyện đi. Hắn sẽ xử lý mọi việc tốt thôi.”

***

Thời gian trôi qua nhanh chóng đến bảy ngày sau, khi mà kết thúc lấy một cuộc đàm phán hoà bình không mấy vui vẻ từ hai bên thì cuộc c·hiến t·ranh kéo dài hơn một năm này cuối cùng đã kết thúc và đám người Sana rốt cuộc đã được trở về nhà.

Lúc này đây Sana đang đi cùng với đám bạn, mẹ của mình và đoàn quân khởi bước về lại Konoha, sau khi di chuyển gần một ngày thì cuối cùng đã thấy được ngôi làng phía trước. Và ở cái cổng rộng lớn phía dưới, đang đứng rất nhiều người dân Konoha mang lấy vẻ mặt hạnh phúc vui mừng chờ bọn hắn.

Điều này khiến cho Sana nhớ đến hơn hai năm trước, khi đó mình và những người bạn cũng đứng ở một góc nào đó cùng những người dân làng chào đón lấy đội quân khải hoàn trở về, thế mà chỉ thời gian ngắn trôi qua thôi vị trí bản thân lại biến thành kẻ được mọi người vui mừng chào đón.

Sau khi bước vào cổng thì Sana thấy được rất nhiều người quen của bản thân. Như là cha mình cùng với Sane và Lão Xù đang hướng hai mẹ con hắn vẫy tay với nụ cười mừng rỡ. Còn có cha mẹ của hai đứa Inoue, Akehi nữa.

Ở góc nào đó Kushina với mái tóc đỏ rực đang cố hết sức gây sự chú ý của bọn hắn.

Và Sana còn thấy được Kana-chan đang ở cùng với bố của nàng hướng về mình vẫy tay.

Đột nhiên, Sana nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ, đó là Nohara-san và La-chan đang đứng cùng một người quen khác của bản thân, kinh khủng nha lão Shiba, không nghĩ ngươi có thể thành công a.

Sau đó, Sana còn thấy được rất nhiều người quen khác nữa của mình, tất cả bọn họ đều mang lấy khuôn mặt hạnh phúc, vui sướng và nhẹ nhõm vì cuộc c·hiến t·ranh đầy mất mát này đã cuối cùng kết thúc. Nhìn lấy những vẻ mặt đó hắn mới nhận ra một điều, sự cố gắng của bản thân không hề lãng phí chút nào, hoà bình thật là tốt a.

***

Trong một toà nhà lớn hình cầu được xây dựng trên một ngọn núi đá, nơi mà chung quanh được rất nhiều đám mây lượn lờ lấy. Ở trong đó, lúc này có một người đàn ông cao to lực lưỡng với làn ra rám nắng, đang tỉ mình xếp chồng một cái tháp từ những hòn đá nhỏ ở trên mặt bàn. Ngay khi hắn chuẩn bị đặt xuống viên đá cuối cùng thì… Ầm, cánh cửa căn phòng được mở ra và một thanh niên cấp tốc bước vô.

Nhìn lấy những hòn đá rơi lộn xộn trước mặt mình, người đàn ông khó chịu hướng về kẻ đã gây ra chuyện này nói.

“ Dodai, ngươi không biết gõ cửa hay sao.”

Người thanh niên thì chả thèm quan tâm lấy vẻ mặt tức giận của hắn mà lên tiếng.

“ Raikage Đại Nhân, có tình báo quan trọng. Chiến tranh giữa Konoha và làng Cát đã kết thúc, với bên giành thắng lợi là Konoha.”

Dù nghe được như vậy nhưng mà Raikage vẫn tiếp tục trừng lấy đối phương, Dodai gặp thế đành phải bất đắc dĩ lên tiếng tiếp.

“ Theo tình báo nhận được thì dường như thất bại của Làng Cát đều do Kazekage Đệ Tam và q·uân đ·ội của mình đã thua thảm bại trước mười hai Ninja của Konoha.”

Đến lúc này Raikage mới tan đi cơn nóng giận của mình mà nghiêm túc hỏi.

“ Có thông tin của những người đó không?”



Và sau khi nhận lấy tình báo của 12 Ninja đó từ Dodai và đọc xong thì hắn ngay lập tức nhíu mày lại.

“ Đám người này quá nguy hiểm.

Chắc chắn sẽ trở thành mối tai hoạ lớn cho chúng ta sau này đây.”

***

“ Quá nguy hiểm a, mấy người này quá nguy hiểm a, con trai.”

“ Đúng vậy, cha”

Kitsuchi cũng gật đầu đồng ý với lời nói của cha mình, Tsuchikage Đệ Tam của làng Đá.

“ Không kể đến hai người đã mạnh mẽ sẵn như Nanh Trắng và một trong Sannin Jiraiya, hai kẻ khác cũng rất kinh khủng. Kato Dan, mặc dù còn trẻ nhưng lại rất nguy hiểm với nhẫn thuật liên quan đến linh hồn của mình.

Và đặc biệt là kẻ này, Maito Dai, một người không hề có tiếng tăm gì từ trước đến nay, nhưng mà theo lời đồn thì chính hắn đã khiến cho Kazekage Đệ Tam mất đi cánh tay và cái chân phải.

Còn một điều rất đáng chú ý nữa là 8 đứa trẻ này, đều thuộc những gia tộc mạnh mẽ của Konoha, nếu không thì cũng đều là đệ tử của Sannin.

Bọn chúng mặc dù còn rất nhỏ nhưng mà đều có thể an toàn sống sót sau cuộc chiến với Kazekage Đệ Tam và lực lượng tinh anh của Làng Cát. Đều này đã đủ chứng minh mấy đứa đó cực kỳ tài giỏi rồi, nếu mà có thể trưởng thành thì kiểu gì cũng sẽ mối đe doạ lớn với làng ta.”

Tsuchikage Đệ Tam nghe vậy suy tư một lúc rồi nói.

“ Haizzz, ngươi nghĩ sao nếu dùng thợ săn tiền thưởng để xử lí đám người này.

Tý nữa ngươi đi treo thưởng tất cả bọn chúng ở chợ đêm cho ta, mức tiền thưởng phải cực cao.”

***

“ Ngài nghĩ như thế nào về chuyện này?.”

Nghe lấy câu hỏi này từ người bạn cờ lúc này của mình, Mizukage Đệ Tam của làng Sương Mù vẫn không có phản ứng gì lớn mà nói.

“ Genji, cuộc chiến đó bên nào thắng hay thua, mười hai kẻ này dù như thế nào cũng không phải việc mà ta cần quan tâm lúc này.”

Đối diện hắn, một ông lão nghe vậy liền khó khăn lên tiếng hỏi.

“ Ngài thực sự muốn thực hiện chính sách đẫm máu đó sao?”

Mizukage Đệ Tam lắc cái đầu bất đắc dĩ nói.

“ Ngươi cũng biết ngân sách được cấp cho làng ta đang ngày càng giảm mà. Giờ thì chỉ có thể theo ý của đám quý tộc khốn kiếp đó thôi.

Yên tâm, sau khi mọi việc ổn lại thì ta sẽ trực tiếp rút khỏi vị trí Mizukage này.

Để cho kẻ sau lo mọi chuyện còn lại đi”