Chương 62. Bệnh thần kinh
Trong khi mất đi bốn phân thân vì liên tục bị choáng, cuối cùng khi mà sắp đến gần hai đứa trẻ còn lại thì Sakumo bất ngờ thấy được, đứa bé tên Sana đột nhiên ngồi xuống để thi thuật.
Chỉ thấy sau đó một mảng bóng đen lớn dâng lên tạo thành hình bán cầu bao bọc lấy đứa bé tên Inoue – ngươi mà lúc nãy liên tục t·ấn c·ông tinh thần của hắn.
Điều này khiến Sakumo hơi ngỡ ngàng một chút mà dừng chân lại, bao bọc kín mít không có một kẽ hở như thế thì hắn t·ấn c·ông đến kiểu gì được, và như vậy thì đứa bé trong đó liệu còn có thể gây choáng hắn được nữa không.
Với lại ở trong đó, sẽ không bị ngạt thở chứ.
Sana làm như vậy cũng bởi vì lo rằng đối thủ sẽ ném phi tiêu hoặc cái gì đó đến Inoue. Nếu là phi tiêu bình thường thì không sao, nhưng nếu như là người sử dụng biến hình thuật để biến thành thì... Inoue nguy mất.
Với lại từ khi có được Hōgyoku đến nay. Mật độ bóng của hắn đã được tăng lên gấp ba so với trước đó, thế nên dù cho sử dụng bóng để tạo một cái lồng như vậy, hắn vẫn còn lại một lượng lớn bóng để cho mình thoải mái chiến đấu.
Nhìn lấy nam tử tóc bạc trước mặt, Sana tiếp tục dùng bóng tạo ra một thanh đoản đao màu đen, bẻ cổ khởi động người vài cái, rồi sau đó nhanh chóng lao vào chiến đấu với người lão sư mới này của mình.
Nhìn thấy hành động của Sana, Sakumo lúc này thực sự là rất sững sờ. Đám trẻ này sao mà đứa nào cũng kì lạ một cách bất thường vậy. Đáng lẽ đứa trẻ tên là Sana nên phải dùng bí thuật để tìm cách khống chế lại hắn chứ không phải cầm đao lao vô đánh nhau a.
Mà bàng hoàng thế nào thì Sakumo cũng phải giơ đao lên để đỡ lấy đòn chém của đứa trẻ trước mặt này.
Sana không dùng bí thuật khống chế để đối phó với Sakumo-sensei cũng vì là với những người mạnh mẽ như đối phương mà muốn dùng các dải bóng để truy đuổi thì sẽ chả bao giờ bắt được đâu, chỉ lãng phí thời gian và vô bổ thôi.
Với lại hắn cũng muốn kiểm tra xem trình độ đao thuật của mình thế nào, sau khi đã trải nghiệm được 15% ký ức về đao thuật của Đao Thần Taiy.
Sau khi qua vài đường đao với đứa bé tóc đen trước mặt, mặc dù Sakumo cảm thấy trình độ thể thuật của đối phương kém đứa trẻ mập vừa nãy một chút. Nhưng mà đao thuật thì lại rất xuất sắc.
Chỉ toàn là những đòn đao cơ bản nhưng mà chúng lại rất nhanh, cực kỳ mạnh mẽ, sắc bén nữa và lại luôn dễ dàng nắm bắt trúng cơ hội. Giống như, nếu hắn mà không để ý một chút thôi thì liền sẽ bị những đòn cơ bản này đánh trúng vậy.
Rất đặc biệt, cảm giác từng đòn đều đã được tập luyện đến hàng trăm hàng ngàn lần trong một ngày, và ngày này qua ngày khác. Nhưng làm sao có thể được, nó mới chỉ tầm 10 tuổi thôi mà. Thực sự là thiên tài về đao thuật a.
Sau một lúc giao đấu, Sana phải thừa nhận một điều là đao thuật của hắn so với Sakumo-sensei thực sự là còn kém nhiều lắm.
Lúc trước hắn còn nghĩ rằng khi trải nghiệm được 15% ký ức rồi thì bây giờ đao thuật của mình đã rất xuất sắc. Nhưng mà Sana rốt cuộc nhận ra một sự thật phũ phàng là, dù cho hắn trải nghiệm hết 100% ký ức thì trình độ đao thuật của mình cũng sẽ chỉ bằng một phần mười so với thời toàn thịnh của Đao Thần Taiy thôi.
Muốn bá đạo như người ta thì hắn bắt buộc phải khổ công tập luyện nữa. Haizzz, đúng là không giống với mục đích muốn lười biếng của hắn lúc ban đầu.
Mà để chuyện thương tâm này lại sau, giờ kết thúc trận chiến này đã.
Thế là Sana liền cấp tốc bứt ra và nhường cho Akehi lên tiếp tục cận chiến với Sakumo-sensei. Còn hắn thì ngồi ở đằng xa, điều khiển bóng của mình để hỗ trợ.
Khi Sana và Akehi phối hợp với nhau thì Sakumo liên tục phải vừa đối phó với đứa trẻ mập trước mặt, vừa phải đề phòng tránh đi những mũi tên đen bất ngờ nhô lên mặt đất bắn về phía mình và những mảng bóng dây dưa với hắn.
Sakumo cũng muốn dùng tốc độ siêu việt của mình để nhanh chóng hạ gục những đứa trẻ này. Nhưng mà đám nhóc này phản xạ và phòng thủ cũng quá kinh khủng đi.
Mấy lần hắn xuýt đánh trúng nhưng đều bị tránh đi ngay tức thì, và dù cho là đánh trúng, thì cũng chỉ là trúng lấy phần cơ thể được bao bọc bằng một lớp kim loại của bọn nhóc mà thôi.
Cứ bị dây dưa như vậy thì thật sự không ổn a, hắn phải...
‘ Lại nữa! Trong khi bị bao bọc kín mít như vậy cũng có thể dùng bí thuật sao’.
Đúng vậy, Sakumo lại b·ị đ·ánh bay đi lần nữa vì vừa mới bị gây choáng xong. Đáng lẽ hắn cũng nên chống được cơn choáng rồi, nhưng mà lần này, đứa trẻ Sana cũng nhân cơ hội đó để dùng bóng khống chế lại hắn. Rồi sau đó, Sakumo liền bị đứa trẻ mập đánh bay đi.
Dừng lại ở phương xa, Sakumo nhanh chóng lên tiếng nói.
“ Thôi thôi, không cần đấu nữa.
Ta cũng một phần nào hiểu được năng lực và trình độ hiện tại của các ngươi rồi.
Không cần tiếp tục đánh nữa.”
Nghe như vậy, đám người Sana cũng đành dừng lại, Sana hắn thả ra Inoue rồi cùng hai người bạn của mình đến gần người chỉ đạo thượng nhẫn của bọn hắn.
Nhìn ba đứa trẻ trước mặt, Sakumo lên tiếng cảm thán nói.
“ Các ngươi thực sự là quá xuất sắc mà, còn nhỏ như vậy mà đã cực kỳ mạnh mẽ rồi.
Cứ đánh tiếp ta chắc không chịu nổi mất.”
Đúng vậy a, đám trẻ này thực sự vượt quá tưởng tượng của hắn. Mấy ngày trước, khi mà được Hokage gọi lên để giao cho nhiệm vụ chỉ dẫn ba đứa trẻ xin tốt nghiệp sớm ở trường học, Sakumo lúc đó cũng liền được ngài Đệ Tam nhắc đến là ba đứa này rất tài năng. Nhưng mà hắn không nghĩ đến bọn chúng lại ưu tú đến như vậy.
Sana nghe lão sư mới của bọn hắn nói vậy, bèn vui vẻ cười trả lời lại.
“ Ngài đây là quá khiêm tốn rồi.
Nếu ta đoán không lầm thì chắc là vừa nãy ngài vẫn chưa dùng ra toàn bộ sức mạnh của mình.
Nếu không phải vậy, thì bọn ta cũng không thể dây dưa với ngài lâu như thế, có lẽ liền bị hạ gục cấp tốc ngay từ đầu rồi.”
Sakumo nghe vậy cũng không phủ định câu nói của Sana, hắn đúng là chỉ dùng tầm 7/10 sức mạnh thôi. Nhưng mà nếu như hắn dùng toàn bộ sức mạnh, thì đó là khi phải đối đầu với kẻ địch. Đấu luyện với mấy đứa trẻ mà dùng ra toàn lực thì thực sự là quá cực đoan đi.
Với lại, nhìn về ba đứa trẻ, Sakumo nói tiếp.
“ Ta cũng không phải đang khiêm tốn. Mà thực sự là vậy.
Trình độ cận chiến và khả năng thay đổi kích thước tự nhiên của Akehi đã làm ta rất kinh ngạc.
Với lại khả năng t·ấn c·ông tinh thần của Inoue cũng rất kinh khủng nữa.
Về Sana thì đao thuật của ngươi thực sự là cực kỳ lợi hại. Cùng với cách sử dụng bóng kỳ lạ so với những người tộc Nara khác nữa. Dù kỳ lạ như vậy nhưng mà nó lại rất mạnh mẽ và hữu ích.
Còn nữa là sức phản xạ tuyệt vời và cái nhẫn thuật phòng ngự mạn mẽ đó nữa, làm cho ta rất bất ngờ cùng thán phục.
Vậy nên, được làm chỉ đạo thượng nhẫn cho các ngươi, ta thực sự rất vui mừng.
Vì vậy, mong rằng chúng ta hãy cố gắp giúp đỡ lẫn nhau trong những thời gian về sau.”
“ Vâng, cũng mong ngài chiếu cố cho”X3
Đến lúc này thì việc làm quen và công nhận lẫn nhau cùng với việc biết được thực lực của mọi người cũng đã hoàn thành, Sakumo mỉm cười vui vẻ nói.
“ Thế nào, vì chúc mừng đội của chúng ta thành lập. Ăn mừng một bữa thì sao.
Đi ăn thịt...à... đi ăn Ramen không. Ta mời mỗi đứa hai ba bát.”
Hắn suýt nữa thì quên trong đội của mình có một người gia tộc Akimichi. Nếu như mà đi ăn thịt nướng, thì hắn không biết được rằng hầu bao của mình sẽ còn lại bao nhiêu nữa.
Nghe thấy được mời đi ăn, đám người Sana cũng liền vui vẻ đồng ý, thế là bốn người hẹn nhau tối nay tám giờ gặp mặt ở quán mì Ichiraku. Sau đó Sakumo liền chào tạm biệt và rời đi. Đám Sana thì ở lại chờ lấy ba người Minato.
Lúc này, ở một sân tập khác, Jiraiya đang ngơ ngác nhìn về phía mấy đứa học trò mới của mình.
Mới chỉ năm phút vừa nãy thôi. Vì biết rằng trong đám học trò mới của mình, trừ Minato là đệ tử của hắn ra, hai đứa khác đều là đệ tử yêu quý của hai người đồng đội hắn, Orochimaru và Tsunade. Vì vậy mà Jiraiya cực kỳ là hưng phấn.
Cho nên, sau khi dẫn đám trẻ đến đây, hắn liền muốn giống như lão sư phụ của mình đã từng làm đối với ba người bọn hắn hồi nhỏ, là thực hiện một bài kiểm tra c·ướp chuông.
Thế là ngay khi hắn đưa ra yêu cầu của bài kiểm tra với ba đứa trẻ thì, đứa tóc xanh tên Mitsuki liền mở một kết giới trong suốt bao bọc lấy bốn người.
Jiraiya đã từng nhìn thấy Mitsuki dùng ra kết giới này nên biết công hiệu phòng ngự siêu mạnh của nó, còn một chút nữa là có thể làm tăng lấy trọng lực trong kết giới.
Thế nên Jiraiya thực sự là không hiểu tại sao đứa trẻ lại dùng kết giới bao bọc cả bốn bọn họ làm gì. Cho đến khi hắn ngạc nhiên phát hiện ra, ba chiếc chuông không biết lúc nào đã nằm trên tay của Mitsuki.
Lúc nào và làm cách nào?
Jiraiya cứ mơ màng đứng đó mà tự hỏi. Là một năng lực khác của kết giới sao?
Do chưa làm được gì mà đã thất bại thảm hại, cũng với cảm thấy cực kỳ xấu hổ thế nên vị Cóc Tiên Nhân đành phải giả vờ đứng yên đó để tỏ vẻ như đang suy tư gì đó.
Lúc này ba người Minato đứng ở chỗ gần đó, nhìn về phía Chỉ đạo thượng nhẫn của mình đang lơ nga lơ ngơ.
Misaki dùng vẻ mặt lạnh lùng hỏi Minato.
“ Sư phụ ngươi
Bệnh thần kinh?.”
Minato nghe vậy liền cảm thấy cực kỳ lúng túng, không biết phải trả lời sao.
Misuki ở bên cạnh thì cảm thấy bản thân rất có lỗi.
‘ Đáng lẽ mình không nên cấp tốc lấy mấy chiếc chuông.
Nên để cho ngài ấy có cơ hội biểu diễn mới phải.’