Chương 247. Đại chiến, thanh kiếm xuyên thẳng bầu trời
Thất Vĩ Chomei lúc này cảm giác hết sức là khó chịu.
Đã bị một thứ gì đó quái quỷ kiểm soát tâm trí thì thôi. Sau khi lấy lại được tâm trí thì lại bị một đám nhân loại vô cùng đáng ghét h·ành h·ạ lấy.
Nhất là cái kẻ mà nó đang đối mặt lúc này, một đứa trẻ nhân loại với mái tóc màu trắng. Đối phương đình trệ ở cao trên không trung, dùng một loại ánh mắt cực kỳ lãnh đạm nhìn xuống nó.
Thất Vĩ cảm giác như là mình bị coi thường vậy, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Có lẽ bởi vì bản thân là Vĩ Thú, da dày thịt béo, sức khôi phục rất mạnh. Nên là những đòn công kích của đối phương chỉ khiến nó có cảm giác đau đớn mà thôi, cũng không gây ra thương tích gì lớn cả.
Nhưng vấn đề là nó cũng không thể làm gì được tên nhân loại đáng ghét đó. Bản thân dù có cố gắng như thế nào thì cũng không thể lại gần được nàng ta.
Đòn t·ấn c·ông cũng vậy, dù nó tung ra đòn t·ấn c·ông gì cũng không thể chạm đến được đối phương.
Bất kỳ khi nào muốn chạy trốn, đều sẽ bị kéo về. Xong lại phải chịu lấy liên miên những công kích của đối phương.
Thất Vĩ cảm giác bản thân dường như là hoàn toàn bị kiểm soát vậy.
Từ khi nào mà nhân loại xuất hiện một kẻ mạnh mẽ đến như vậy.
“ Trú Hổ, Hưaaaaaa.”
Nghe được âm thanh lớn tiếng này, tâm tình của Thất Vĩ lại càng tức giận thêm.
Nó quay đầu nhìn sang một hướng, nơi đó có lấy một tên nhân loại khác đang phóng về phía nó với một tốc độ vô cùng nhanh, trong khi trong khi toàn thân thì đang liên tục toả ra một loại khí màu xanh lục.
Cả cái tên nhân loại này nữa, mặc dù không khiến nó khó chịu như đứa trẻ kia, nhưng cũng rất là phiền phức.
Đòn công kích của hắn ta làm cho nó rất đau, nhưng chỉ cần cố gắng chịu lấy liền sẽ có cơ hội phản công lại.
Lần này Chomei cũng đúng là làm như thế thật, nó nhịn đau, chịu lấy sự v·a c·hạm từ đòn công kích của Maito Dai. Xong khi thân thể còn chưa kịp bị đẩy bay đi từ sức mạnh to lớn của đòn t·ấn c·ông thì Thất Vĩ đã kịp thời vung đuôi của mình đánh bay đi Maito Dai.
Bị đánh bay đi một đoạn ở trên không trung, Chomei liền cố gắng giữ vững lại thân thể của mình.
Xong, khi bản thân đã ổn định lại, nó liền lập tức phóng về phía Misaki với tâm tình tràn đầy sự quyết tâm.
Lần này nó nhất quyết phải khiến cho cái tên nhân loại này chịu khổ.
Nhưng đáng tiếc là dù lần này Thất Vĩ có quyết tâm như thế nào thì cũng sẽ giống như bao lần khác mà thôi.
Nó còn chưa lao đến phạm vi gần Misaki thì liền bị đám sợi xích màu trắng đột ngột xuất hiện trói buộc lấy, đầu kia của đám xích đều kết nối với mặt đất.
Misaki lúc này mang lấy vẻ mặt không b·iểu t·ình, nàng dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía con côn cùng khổng lồ vừa mới bị đám sợi xích được nàng cụ hiện ra từ ảo ảnh trói buộc lấy.
Xong liền giơ tay thẳng ra, vung hai ngón tay chỉ xuống dưới.
Lập tức, Thất Vĩ liền cảm nhận được bản thân bị một lực lượng vô cùng lớn kéo đổ ập xuống đất. Bề ngoài những người khác nhìn thấy thì nó giống như là bị một đám sợi xích kéo xuống vậy.
ẦMMM
Cả một cơ thể khổng lồ đổ ập xuống khiến cho mặt đất lập tức chấn động lên.
Cùng lúc đám sợi xích liền biến thành những cánh hoa màu trắng tan biến đi. Nhưng ngay tức thì lại có một lượng lớn sợi xích khác xuất hiện trói buộc Thất Vĩ với mặt đất lại.
Đồng thời phía trên cao liền xuất hiện lấy một cảnh tượng vô cùng tráng lệ. Misaki đạm mạc đứng giữa không trung, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Thất Vĩ, phía sau trên đỉnh đầu của nàng đột ngột xuất hiện một lương lớn những thanh thương bằng sắt, có cây rực lửa, có cây tràn đầy hàn bằng, có cây cuồng loạn lôi điện, bọn chúng có thứ tự xắp sếp ở phía sau của nàng.
Nhìn về phía Thất Vĩ, thấy nó có vẻ sắp tránh thoát khỏi sự trói buộc. Misaki cũng không chần chừ một chút nào nữa, nàng lập tức vung tay chỉ về phía con côn trùng khổng lồ dưới mặt đất.
Xong, đám thương trông có vẻ tràn đầy lực lượng và tính huỷ diệt của nàng ngay tức khắc liền phóng về phía Thất Vĩ với một tốc độ siêu nhanh.
Xoạt Xoạt Xoạt
Liên miên những cây thương từ trên cao mãnh liệt phóng xuống đâm vào con côn trùng khổng lồ.
Zitssss
Cùng với đó là từng tiếng kêu thảm thiết phát ra từ Thất Vĩ, nó không ngừng giãy giụa lấy trong đau đớn.
Lúc này đây có lấy tám người đang đứng ở không xa, ngơ ngác chứng kiến lấy cảnh tượng hoành tráng này. Bọn họ là những người được Hiruzen điều đến đây cùng với Maito Dai để trợ giúp Misaki giải quyết Thất Vĩ.
Mới đầu bọn họ còn có thể thả ra vài cái nhẫn thuật giúp chút ít sức lực, nhưng hiện tại thì chỉ có thể đứng xa quan sát lấy.
Để tránh việc gây vướng víu cho hai người Maito Dai và Misaki, bọn họ cũng không dám lao vô tham gia trận chiến nữa.
Chứng kiến lấy cảnh tượng Thất Vĩ bị một đứa trẻ h·ành h·ạ cho không ngừng phải kêu lên trong sự đau đớn. Tâm tình của bọn họ lúc này có thể nói là vô cùng sốc.
Một người trong số họ không nhịn được mà thốt.
“ Đứa trẻ này rốt cuộc là đang dùng loại nhẫn thuật nào mà kinh khủng đến như vậy?”
Không có ai trả lời cho hắn cả, bởi vì những người khác đều đang ngỡ ngàng nhìn lấy cảnh tượng trước mắt.
Đối với đám bọn họ có cảm tưởng như thế nào, Misaki cũng không hề quan tâm, nàng lúc này có chút cau mày lại nhìn về phía Thất Vĩ.
Mặc dù hiện tại Thất Vĩ đang không ngừng kêu gào thảm thiết, nhưng đó cũng chỉ là vì đó đang liên miên chịu lấy đau đớn mà thôi. Sau tất cả, trên thân thể con quái vật cũng không hề có một v·ết t·hương lớn nào cả.
Một phần là vì bản chất Vĩ Thú của nó có được sức khôi phục và sức phòng ngự vô cùng kinh khủng.
Một phần khác là vì tính sát thương từ những đòn t·ấn c·ông của nàng cũng không hề cao. Dù có trông thực như thế nào thì nó cũng là ảo ảnh được cụ hiện mà thôi, với khả năng hiện tại của nàng vẫn chưa thể khiến cho những đòn t·ấn c·ông của bản thân có uy lực giống như vật thật được.
Trong khi Misaki đang suy nghĩ làm thế nào để khiến cho Thất Vĩ không còn sức phản kháng nào nữa thì trong đầu của nàng liền vang lên âm thanh của Sana.
( Được rồi Misaki, việc xử lí con quái vật này giao cho bọn ta là được.)
Nghe vậy, nàng liền lập tức dừng lại cuộc t·ấn c·ông như vũ bão của mình.
Cùng lúc, bất ngờ không còn cảm nhận được cuộc t·ấn c·ông nào đến nữa, Thất Vĩ Chomei còn chưa kịp thở dài một hơi thì đột nhiên phát hiện ra có một nhân loại đang đứng ở trên đầu của mình.
Nó còn không kịp phản ứng chuyện gì thì…
Coonggggg
Thất Vĩ liền cảm nhận được một cơn đau điếng thấu đến tận linh hồn. Sau đó thì ý thức của nó dần dần chìm vào trong mờ đục và bóng tối.
Đứng ở trên đỉnh đầu của con Vĩ Thú cuối cùng, Sana nhìn về phía Inoue đang cố giúp cho con côn trùng chìm vào giấc ngủ.
Xong hắn lại nhìn về phía Misaki, người đã bay đến chỗ bọn hắn.
Sana có chút quan tâm hỏi nàng.
“ Ngươi không sao chứ, có mệt quá không?”
Đáp lại hắn là một cái lắc đầu của Misaki.
“ Ta không sao.”
Mà, nhìn nàng cũng không giống như có vấn đề gì thật.
Hiện tại thì ba con Vĩ Thú đã được xử lí xong, giờ chỉ chỉ cần đánh bại nốt cái người tên Toshiki kia là có thể kết thúc cuộc chiến này được rồi.
Nghĩ như vậy Sana liền nhìn về phía trận chiến của Akehi và Minato cùng với người kia thì không nhịn nổi mà văng câu tục.
“ Con mịa nó.”
Xong liền lập tức ngậm việc lại vì ánh nhìn c·hết người của Misaki.
Gặp Sana đột nhiên thất thố như vậy, Inoue, người vừa mới gây ngủ cho Thất Vĩ xong cũng quay sang nhìn về phía chỗ đám Akehi, Minato, và dường như thấy được gì đó trong tương lai, hắn cũng không nhịn được mà chửi bậy.
“ Con mịa nó thật.”
Xong liền lập tức truyền âm cho Akehi.
( Akehi, nhanh tránh khỏi đòn t·ấn c·ông đó.)
Cảnh tượng mà đám Sana nhìn thấy được là một thứ giống thanh kiếm màu vàng to lớn đến nỗi xuyên thủng cả bầu trời, nó toát ra một loại ánh sáng vô cùng chói mắt.
Phía dưới của thanh kiếm khổng lồ đó là cái người tên Toshiki kia, đối phương giơ tay lên cao như là đang nắm lấy chuôi kiếm vậy.
Xong, hắn ta liền hướng về phía Akehi, vung thanh kiếm cực kỳ kinh diễm đó xuống.
“ Kim Luân Chuyển Sinh Bạo.”
Bởi vì được Inoue nhắc nhở từ trước nên Akehi cũng không tính chọi cứng lấy đòn t·ấn c·ông này mà lập tức dùng tốc độ siêu nhanh của mình tránh né đi.
Nhưng cũng vì thế mà…
Xoẹt
Khi thanh kiếm khổng lồ đó chém xuống mặt đất liền tạo ra một vết nứt kéo dài cả mấy cây số.
Nhìn lấy rãnh nứt dài vô tận cùng sâu thăm thẳm đó ở trên mặt đất, tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được mà nuốt nước bọt trong hãi hùng. Này cũng quá kinh khủng đi.
Sana nhớ rất rõ chiêu thức này, không, phải nói là hắn rất có ấn tượng với nó mới đúng. Dù sao thì trong nguyên tác, chính chiêu thức này cũng đã cắt đôi mặt trăng ra mà.
So với đó thì cái vết nứt kéo dài đến tận mấy cây số ở trước mặt hắn lúc này cũng không to tát là lắm.
Có vẻ như đối phương cũng không dùng ra toàn lực, và cũng may là người ta không có ý định nhắm đến Konoha ở phương xa, nếu không thì hiện tại ngôi làng của hắn cũng đã bị chia làm đôi rồi.
Mà, hắn thấy Akehi cũng không cần phải tránh né đòn t·ấn c·ông này làm gì cả, dù sao chiêu thức đó cũng là đòn công kích bằng dạng năng lượng.
Nên là dù nó có uy lực kinh khủng và bá đạo như thế nào, chỉ cần không phá huỷ được cây gậy của Akehi thì cũng rất dễ dàng bị đón đỡ.
Và chuyện đương nhiên, Thần Khí thì làm sao dễ dàng bị phá vỡ được.
Đó cũng chính là lí do vì sao mà Akehi rất yêu thích cây gậy Như Ý. Bởi vì chỉ cần có đầy đủ sức mạnh, một gậy liền có thể phá vạn pháp.